Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 59



Gần đây, cuộc sống của Đỗ Tứ Gia rất khó khăn. Từ sau khi phân gia với Đỗ Tam Gia, nhà họ Lữ đã tập trung toàn bộ hỏa lực trả thù vào ông ta.

Dưới cơn tấn công dồn dập của nhà Lữ, Đỗ Tứ Gia bị đánh đến mức luống cuống tay chân, hiện giờ ông đã rơi vào tình cảnh khó khăn.

Trong một căn hộ, Đỗ Tứ Gia vẻ mặt thất thần, hai mắt đỏ ngầu, cả người trông rất suy sụp tiều tuỵ.

Ông ta gầm lên và đập phá mọi thứ trong phòng, cuối cùng dừng lại quỳ xuống trên đống lộn xộn, thở hổn hển, trong mắt đầy sự thù hận và nham hiểm.

“Chúng mày cắt đứt đường lui của tao, tao cũng không để chúng mày sống yên!”

Ở nhà họ Chu, trong thư phòng, Bạch Kỳ vẽ nốt nét cuối cùng trên bức tranh, bản sao bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ” mới ra lò.

“Chu đại sư, đến đây ngắm thử xem sao,” Bạch Kỳ nói.

Chu Phi Dận đặt viên ngọc đang mài xuống, bước tới bên cạnh Bạch Kỳ.

Bức tranh được vẽ dựa trên phiên bản cũ, cộng thêm sự hỗ trợ từ ý thức của bản thân, giữa hai phiên bản tranh cũ và mới gần như không có sự khác biệt.

Nếu phải nói đến điểm khác biệt duy nhất, thì bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ” do Bạch Kỳ vẽ có phần phóng khoáng và tràn đầy linh khí hơn.

“Rất tốt.” Chu Phi Dận không ngần ngại tán thưởng.

Nhận được sự khẳng định từ “người chuyên nghiệp”, Bạch Kỳ càng thêm tự đắc.

“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cho dù anh có vẽ một đống phân chắc anh ta cũng vỗ tay khen hay.” Hắc Thất buông lời lạnh lùng.

“Con trai ngoan!!!.” Bạch Kỳ thốt lên một cách rùng rợn.

Báo động đỏ vang lên, Hắc Thất nhân hóa rùng mình, “Bíp! Hệ thống đang ngủ, có việc gì xin để lại lời nhắn.”

“Thằng con ngốc.”

Bạch Kỳ lấy con dấu từ trong chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đóng dấu “Thanh Vân Công Tử” lên bức tranh.

“Phòng triển lãm đã được trang trí gần xong, tuần sau chắc sẽ hoàn thành.” Chu Phi Dận nói.

“Theo ý em, phòng triển lãm sẽ phi lợi nhuận. Nhưng để tránh rắc rối chúng ta vẫn phải kiểm soát số lượng người vào.”

“Ta không rành kinh doanh, đều nghe theo ngươi.” Bạch Kỳ nói.

Mực trên tranh còn chưa khô, Bạch Kỳ cứ để đó không cất đi rồi đi đến chỗ mà Chu Phi Dận vừa ngồi.

Chu Phi Dận vừa chạm khắc một viên ngọc tự nhiên, nhìn qua hình dáng thì có lẽ là chiếc nhẫn.

“Tôi tự tay chọn khối đá, ngọc là khai thác được.” Chu Phi Dận nói.

“Dành cho ta?” Bạch Kỳ hỏi.

“Ừ.”

Trong kiếp này, Chu Phi Dận có sở thích làm “thủ công” cho Bạch Kỳ, anh thích thấy mọi thứ trên người y đều có dấu ấn của mình.

Nhìn Chu Phi Dận, Bạch Kỳ trầm ngâm, “Tiểu Thất, lúc nào cũng là anh ấy chuẩn bị quà cho ta có phải ta nên chuẩn bị một món đáp lễ?”

Hắc Thất: “…”

“Ủa? Thật sự đi ngủ rồi à?”

Chiều hôm sau, tại Nhất Thành Hương ở hẻm Tứ La.

Khi Bạch Kỳ đến, Lữ Hách Minh trong phòng riêng đã tự uống hết một bình trà.

“Anh Họa.” Thấy Bạch Kỳ đến, Lữ Hách Minh chào hỏi.

Bạch Kỳ ngồi xuống, hắn lập tức rót một tách trà cho y, “Anh Họa, anh gọi tôi ra đây có việc gì?”

“Muốn hỏi cậu một chuyện.” Bạch Kỳ hỏi, “Thường thì tặng quà cho người khác nên tặng cái gì?”

Bạch Kỳ suy nghĩ suốt buổi sáng, vàng bạc châu báu Chu Phi Dận không thiếu, cổ vật tranh chữ anh ấy cũng không ưa, tặng một món quà vừa ý anh ấy còn khó hơn cả việc chinh phục núi Nam Linh.

Nếu không phải túi trữ vật của y đã mất, vô số thiên tài địa bảo đều có thể mặc anh chọn, nhưng đáng tiếc bây giờ y chỉ là một “cô hồn dã quỷ” lạc lõng trong tiểu thế giới.

Hắc Thất đang ngủ đông không thể dựa vào, vì vậy y chỉ có thể đến hỏi Lữ Hách Minh, người có mối quan hệ khá tốt với mình.

“Tặng quà? Có nhiều cách lắm, người nhận là nam hay nữ? Mối quan hệ của hai người, tính cách, sở thích của họ, đều rất quan trọng.”

“Anh có thể đến Bách Trân Các xem thử, ở đó có rất nhiều thứ hay ho và đầy đủ nhất.”

“Không đi Bách Trân Các.” Nơi đó vốn là tài sản của Chu Phi Dận, lấy đồ ở đó khác gì chuyển đồ từ túi trái sang túi phải.

“Anh Họa, rốt cuộc anh định tặng quà cho ai vậy?” Lữ Hạo Minh hỏi.

“Chu Phi Dận.” Bạch Kỳ nói.

“!!!” Lữ Hách Minh bị sặc trà.

“Chu… tiên sinh?” Lữ Hách Minh mím môi, “Thay anh ấy chuẩn bị quà quả là hơi khó.”

Chu Phi Dận đã nhìn thấy vô số bảo vật, mắt tinh, tính lạnh, người lại kén chọn, nhưng…

Bạch Kỳ là người yêu quý nhất của Chu Phi Dận, dù y có tặng gì thì anh cũng sẽ coi như bảo bối thôi, đúng không…?

“Không cần quá quý giá, chỉ cần thể hiện tấm lòng là được.” Bạch Kỳ nói.

“Với người như Chu tiên sinh, những thứ bình thường khó mà lọt vào mắt ngài ấy.” Lữ Hách Minh trầm ngâm.

“Tôi nhớ cha tôi quen một bậc thầy điêu khắc gỗ, tác phẩm của ông ấy là tuyệt đỉnh quốc gia, không biết bây giờ còn ở thành phố C không.”

“Tôi sẽ gọi điện hỏi thử.” Lữ Hách Minh lấy điện thoại ra gọi cho Lữ gia chủ.

Sau khi hỏi rõ địa chỉ của thầy điêu khắc gỗ, Bạch Kỳ và Lữ Hách Minh bắt đầu hành trình “tìm kiếm điêu khắc gỗ.”

Thầy điêu khắc gỗ cũng sống ở thành phố C, nhưng cách hẻm Tứ La khá xa, lái xe có lẽ cũng mất gần hai giờ.

Hơn nữa, Lữ gia chủ cho biết, thầy điêu khắc gỗ năm nay đã 84 tuổi, không còn làm điêu khắc nữa, nhưng ông vẫn có thể gọi điện cầu xin giúp đỡ.

Trên đường, trong xe đang phát nhạc, thân thể Lữ Hách Minh lắc lư theo nhịp điệu nhưng xe thì chạy rất ổn định.

“Anh Họa, trước đây tôi từng chơi đua xe, nhưng sau đó ba tôi sợ tôi bị tai nạn nên đã gọi người phá hết xe đua của tôi.”

Bạch Kỳ liếc nhìn hắn “Không phải sợ cậu gây tai nạn sao?”

“Kỹ thuật của tôi rất giỏi! Đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp!” Lữ Hách Minh phản bác.

Bạch Kỳ gập lại tờ báo, kiểm tra lại dây an toàn, “Vậy thì bây giờ là lúc kiểm tra kỹ năng của cậu đấy.”

“Hả?” Lữ Hách Minh ngơ ngác.

“Xe phía sau là một chiếc xe đen, từ khi cậu rời hẻm Tứ La đã liên tục bám theo cậu.”

“Tại sao không phải là bám theo anh?” Lữ Hách Minh buột miệng hỏi.

“Đây là xe của cậu.” Bạch Kỳ từ chối nhận trách nhiệm.

Lữ Hách Minh nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe đen mà Bạch Kỳ nói, mắng một câu thô tục rồi dặn, “Anh Họa, giữ chặt nhé!”

Ở nhà họ Chu, Chu Phi Dận từ nghĩa mộ Hoàng Tuyền trở về phòng của mình, nhưng cả ngoài vườn và trong nhà đều trống không.

Chu Phi Dận đang định gọi Khâu Lễ Hải hỏi tình hình thì điện thoại trên bàn trong phòng reo.

Chu Phi Dận bước tới, đó là một số lạ.

“Ai?” Chu Phi Dận hỏi bằng giọng lạnh lùng.

“Người đàn ông của ngươi đây.” Giọng của Bạch Kỳ từ điện thoại truyền đến.

Chu Phi Dận hơi sững sờ, “A Họa? Em…?”

Chu Phi Dận vừa định hỏi Bạch Kỳ đang ở đâu thì một tiếng súng bất ngờ khiến anh lập tức căng thẳng.

“A Họa! Có chuyện gì vậy!?”

Trên đường lớn, Lữ Hách Minh tăng tốc chạy xe điên cuồng, chiếc xe đen phía sau không ngừng bám sát, cuối cùng bắt đầu bắn súng điên cuồng về phía trước.

“Hiện tại chúng ta đang bị truy sát.” Bạch Kỳ nói.

“Chúng ta?” Chu Phi Dận hỏi.

“Tôi và Lữ Hách Minh.”

“Ai cho em ra ngoài!” Chu Phi Dận quát.

“Giúp hay không giúp? Không giúp tôi cúp máy đây.” Bạch Kỳ không để ý đến thái độ giận dữ của Chu Phi Dận.

Dù giận dữ đến đâu nhưng khi Bạch Kỳ gặp nguy hiểm Chu Phi Dận cũng phải cứu người trước rồi mới giáo huấn sau.

“Cho tôi biết em đang ở đâu?”

“Vị trí.” Bạch Kỳ hỏi Lữ Hách Minh.

“Không biết đâu!” Lữ Hách Minh kêu lên.

Bạch Kỳ nhíu mày, quay ra nhìn qua cửa sổ để tìm các tòa nhà đặc trưng.

“Anh Họa! Đưa tay lên đầu!” Lữ Hách Minh đột ngột hét lên.

Bạch Kỳ ngẩng đầu lên, thấy phía trước là một biển quảng cáo khổng lồ, và xe đang lao về phía đó.

Bạch Kỳ “……” hố nhau rồi.

“Ầm!” Chu Phi Dận nghe thấy tiếng va chạm lớn, rồi cuộc gọi bị cắt đứt.

“A Họa!!”

Chu Phi Dận siết chặt ống nghe, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, lúc này anh cực kỳ căm hận đôi chân của mình.

“Khâu Lễ Hải! Liên lạc với Chu Tử Huy!!”

Hai chiếc xe đuổi nhau từ những con phố đông đúc đến một con đường vắng người.

Đỗ Tứ Gia đạp ga hết cỡ, khuôn mặt đầy thù hận trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ như quỷ dữ chăm chăm nhìn chiếc xe phía trước.

Chu gia và Lữ gia đã đẩy ông ta vào đường cùng, nếu con đường của ông đã bị chặn, vậy thì ông cũng sẽ phá hủy những gì họ quý trọng nhất!!

Lữ Hách Minh vừa xuyên qua biển quảng cáo, bất ngờ kiểm tra cơ thể mình, thấy không hề thiếu một bộ phận nào!?

“Chất lượng xe này thật đáng tin cậy!”

Bạch Kỳ âm thầm thu hồi linh lực, “Lái xe của cậu đi!”

“Đỗ lão tứ điên cuồng thật!” Lữ Hách Minh mắng chửi.

Khi va chạm xảy ra, hắn có nhìn thấy người ngồi trong xe phía sau, suýt chút nữa bị sặc nước bọt.

Xe của Đỗ Tứ Gia tiếp tục đuổi theo, điên cuồng đâm vào xe của Lữ Hách Minh, cả hai chiếc xe đều bị hư hại ở mức độ khác nhau.

“Ngọc nát đá tan? Đồng quy vu tận sao? Ông lại sợ mày chắc!!”

Lữ Hách Minh thực hiện một cú drift (thuật ngữ đua xe) và xoay đuôi xe, mạnh mẽ đâm vào xe của Đỗ Lão Tứ.

Bạch Kỳ trong xe: “……” Thú vị hơn nhiều so với bay kiếm.

『Oaaaaa!』 Trong thế giới tinh thần, Hắc Thất rống lên một tiếng.

『Dậy chưa?』 Bạch Kỳ hỏi.

『Ba ba, chuyện gì đang xảy ra vậy?』 Hắc Thất sợ đến nỗi nhân cách cũng sụp đổ.

『Truy sát.』 Hai từ đơn giản và thô bạo.

Hắc Thất: “……” Lại là truy sát?

“Tao sẽ liều mạng với chúng mày!!” Đỗ Lão Tứ hét lên một tiếng, mạnh mẽ đạp ga lao thẳng về phía xe của Lữ Hách Minh.

“Ôi trời! Anh Họa không thể chết được đâu!” Lữ Hách Minh hoảng sợ la lên khi không kịp tránh né.

Hắn sợ chết, nhưng càng sợ Bạch Kỳ chết hơn. Nếu Bạch Kỳ chết, cha hắn có thể cố gắng sinh thêm một đứa nữa, nhưng nếu Bạch Kỳ chết, Chu Phi Dận chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Lữ.

Nhìn chiếc xe của Đỗ Lão Tứ lao tới, Bạch Kỳ lật tay, linh lực ngay lập tức bao phủ toàn bộ xe.

“Ầm!”

Hai chiếc xe va chạm, xe của Lữ Hách Minh ngay lập tức bị đẩy lùi vài mét… nhưng không hề hấn gì.

Trong khi đó, xe của Đỗ Lão Tứ sau khi va vào xe của Lữ Hách Minh, không thể dừng lại, đâm thẳng vào lan can và lật úp trên mặt đường.

“……” Lữ Hách Minh vẫn chưa hết sợ hãi.

“Khi về nhất định tôi sẽ mua thêm vài chiếc xe như thế này để phòng trường hợp khẩn cấp.”

Bạch Kỳ và Lữ Hách Minh xuống xe, tiến về phía chiếc xe của Đỗ Lão Tứ đã bị hư hỏng hoàn toàn, Đỗ Lão Tứ bị mắc kẹt bên trong, mặt đầy máu, không thể cử động.

Lữ Hách Minh ngồi xổm xuống, trêu chọc Đỗ Lão Tứ, “Được lắm Đỗ Lão Tứ! Gan cũng không nhỏ đâu, dám chơi trò đồng quy vu tận với bản thiếu gia.”

“Mày sẽ không chết yên đâu, Lữ Hách Minh!” Đỗ Lão Tứ nghiến răng nghiến lợi.

“Ai mới là người không chết yên đây? Trong tình huống này mà ông vẫn chưa nhìn ra sao?” Lữ Hách Minh hỏi.

“Ác giả ác báo, khi ông dùng tà thuật hại cha tôi sao không nghĩ đến ngày báo ứng hôm nay?”

Đỗ Lão Tứ không thể nói gì nữa, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vẫn trừng trừng nhìn Lữ Hách Minh. Ở chỗ mà Lữ Hách Minh không nhìn thấy, một tay của Đỗ Lão Tứ đang mò vào túi.

Mắt Bạch Kỳ bỗng nhiên sáng lên, đột ngột kéo Lữ Hách Minh ra sau, “Lùi lại!”

Ngay khi dùng linh lực bảo vệ cả hai, chiếc xe của Đỗ Lão Tứ đột ngột phát nổ, Bạch Kỳ và Lữ Hách Minh bị sóng xung kích hất văng ra và ngã mạnh xuống đất.

Bạch Kỳ nằm trên mặt đất, nghe tiếng “rắc” một cái, ngọc bội trên ngực va vào mặt đất vỡ thành hai mảnh.

Ánh nắng chiếu vào người Bạch Kỳ, lập tức thiêu đốt hồn thể của anh, Bạch Kỳ đột ngột lật người úp mặt xuống để bảo vệ khuôn mặt.

Hắc Thất: “……” Ký chủ thật là… biết giữ mặt mũi quá ha.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.