Ngực An Thanh dán trên người cô, cái loại cảm giác mềm mại này, Lương Hiểu có thể cảm nhận được rõ ràng. Chóp mũi ngập tràn mùi hương đặc hữu của An Thanh, đó là loại mùi hương quyến rũ, thậm chí so với ba bạn gái trước mùi hương còn dễ chịu hơn khiến Lương Hiểu không tự chủ được kề sát mũi vào cổ An Thanh, thật sự rất thơm.
Nhanh chóng ý thức được mình đang làm gì, Lương Hiểu chột dạ dời mũi, xem như chưa từng xảy ra, nhưng nội tâm lại vô cùng hoảng hốt, cô đè xuống xao động trong lòng, dùng tay trống còn lại vẩy gọi taxi, chuẩn bị quay về khách sạn.
An Thanh có chút say, đứng không có lực nhưng ý thức còn thanh tỉnh, thật ra cô nghĩ Lương Hiểu chỉ cần đỡ là được rồi, không cần phải ôm tư thế thân mật như vậy, thân thể kề sát một chỗ, quá mức mập mờ, hai người đều cong, rất dễ nảy sinh ý nghĩ khác, đặc biệt An Thanh cảm thấy bàn tay đang ôm lấy hông cô, nhiệt độ nóng rực tựa hồ xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh thiêu đốt da thịt cô, vốn cồn đã khiến thân thể khô nóng giờ còn nóng hơn. An Thanh phát hiện cô không hề bài xích cái ôm này, hơn nữa trên người Lương Hiểu mang lại độ ấm khiến cho cô an lòng, có lẽ là do cô cảm thấy Lương Hiểu có thể tín nhiệm.
Lương Hiểu đem An Thanh đở vào xe, để An Thanh tựa vào chỗ ngồi, rồi từ bên cửa kia chui vào, lúc mới ngồi vào xe, chỗ ngồi hai người còn cách một khoảng. Thế nhưng không bao lâu sau thân thể An Thanh liền ngã xuống, đầu cô ấy đặt tại trên đùi cô, An Thanh điều chỉnh tư thế thoải mái gối đầu lên đùi Lương Hiểu.
An Thanh nghĩ cô say thật rồi, không có độ ấm của Lương Hiểu lại cảm thấy không quen, ỷ có vài phần say, thuận theo ý muốn trong lòng, nằm lên trên đùi mềm mại của Lương Hiểu rồi nhắm mắt.
Lương Hiểu biết rõ An Thanh say, động tác này không hề có chút ý nghĩa nào, nhưng An Thanh nằm trên đùi cô, khiến thân thể cô hơi cứng lại, Lương Hiểu cảm thấy cô hình như không có cách nào dùng tâm tình bình thường đối đãi với An Thanh. Trong lòng có một loại tâm tình không biết tên khẽ động, trái tim như trôi lênh đênh trên mặt nước, chìm chìm nổi nổi, không có cách nào bình tĩnh lại.
Nương theo ánh sáng lờ mờ trong xe, Lương Hiểu cúi đầu lén nhìn An Thanh. Trên mặt An Thanh vẫn còn ửng đỏ vì rượu, rất hiển nhiên, An Thanh say rượu so với ngày thường càng quyến rũ hơn. Lương Hiểu tỉ mỉ quan sát ngũ quan xinh đẹp này nhưng không tìm ra được một điểm xoi mói, Lương Hiểu nghĩ An Thanh so với Dương Văn Kỳ còn hấp dẫn hơn, chân mày lá liễu, đôi mắt hẹp dài, lông mi cũng rất dài, dù nhắm mắt cũng không che được quyến rũ.
Lương Hiểu đột nhiên nhớ đến lúc An Thanh không mặc quần áo câu người như vậy, trong lòng Lương Hiểu cũng xao động, An Thanh thực sự khiến người khác nảy sinh dục vọng muốn chiếm hữu. Trong ngày thường Lương Hiểu đơn thuần xem An Thanh là lão bản, nhưng mà lúc này cô không có cách nào đối đãi với An Thanh như lão bản, lúc này An Thanh là một cô gái có mị lực vô cùng, khiến tâm tình của cô trở nên thất thường.
Lương Hiểu biết cô không nên sinh tâm tư khác với An Thanh, An Thanh là cấp trên của cô, An Thanh với cô mà nói tựa như một loại quả mê người mọc trên cây cao, rất dụ hoặc, không thể chạm tay hái được. Đương nhiên, dù không hái được thì thi thoảng nhìn, xuất hiện ý niệm này một hai lần cũng không có tội đi.
Cô sao lại có cảm giác như cóc muốn ăn thịt thiên nga thế? Đương nhiên cảm giác này cũng chỉ thoáng qua, dù sao trước giờ cô cũng là người tự tin, tuy không bằng An Thanh, cũng không thể là cóc được. Nhưng lý trí thanh tỉnh nói cho Lương Hiểu, cô và An Thanh không xứng đôi, nên giữ một khoảng cách.
Có lẽ tầm mắt của Lương Hiểu quá nóng bỏng, khiến An Thanh phát giác được, An Thanh đột nhiên mở mắt, ánh mắt chạm phải Lương Hiểu, đen khịt như mực, tựa hồ muốn nhìn thấu Lương Hiểu, trong nháy mắt đó Lương Hiểu nghĩ An Thanh thật ra không có say, mà Lương Hiểu còn có loại cảm giác bị nhìn thấu đến hoảng, cô nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn về phía trước.
An Thanh tuy có say, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, cô không khó để phát giác ra chút hoảng loạn trong chớp mắt kia của Lương Hiểu, trong lúc cô nhắm mắt, Lương Hiểu luôn nhìn cô. An Thanh biết được Lương Hiểu luôn nhìn cô thì cảm giác có chút quái dị, cô nhớ đến chuyện trên bàn rượu, cảm giác tê dại khi Lương Hiểu thì thầm bên tai, còn có cảm giác điện giật khi Lương Hiểu đặt tay bên hông cô.
An Thanh nghĩ, có lẽ cô có chút cảm tình với Lương Hiểu, nếu không hiện giờ cũng không nằm trên đùi Lương Hiểu. An Thanh nghĩ nếu như Lương Hiểu không phải cấp dưới của cô thì cô sẽ nguyện ý cùng Lương Hiểu yêu đương một thời gian. Dù sao từ lúc chia tay Dương Văn Kỳ, cô độc thân cũng đã hơn một năm, nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới để điều hòa cuộc sống.
Nhưng Lương Hiểu là cấp dưới của cô, cô luôn cấm yêu đương nơi làm việc, càng không có ý định đi phá hủy quy tắc này, hơn nữa hiện nay xem ra, có thể Lương Hiểu sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô, một trợ thủ đắc lực cùng một cuộc yêu đương không được bao lâu – An Thanh sẽ chọn cái đầu tiên.
Bởi vì mỗi đoạn tình cảm của An Thanh đều không quá dài, An Thanh biết rõ cô là một người vô cùng lý trí và ích kỷ, cô không có cách nào xuất ra quá nhiều tình cảm cho người khác. Nhìn Lương Hiểu lúc thất tình, An Thanh không khó đoán, Lương Hiểu là một người trọng tình cảm, cô và Lương Hiểu nói chuyện yêu đương không thích hợp nên An Thanh lập tức bác bỏ ý niệm không thực tế này trong đầu. Vì vậy, cô lần thứ hai nhắm mắt lại.
Xe rất nhanh chạy đến khách sạn, An Thanh vẫn còn nhắm mắt.
“Đến khách sạn rồi, chúng ta xuống xe đi.” Lương Hiểu nhẹ nhàng vỗ An Thanh một chút, nhẹ giọng nói.
An Thanh lúc này mới mở mắt, cô không ngờ, suy nghĩ một hồi liền ngủ mất, cô nghĩ chắc là do rượu, để Lương Hiểu ôm cũng không sao, An Thanh mượn say không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi xuống xe, Lương Hiểu lại không giống trước đó ôm đỡ cô mà dùng tay đỡ, cô cảm giác Lương Hiểu đang giữ khoảng cách, nghĩ như thế, An Thanh có chút không vui, cô cố ý ngã trái ngã phải. Lương Hiểu cho rằng lực đỡ của cô không đủ khiến An Thanh đứng không vững, không có cách nào, đành lần nữa ôm đỡ lấy An Thanh. An Thanh thấy Lương Hiểu ôm cô liền đem đầu đặt trên vai Lương Hiểu.
Vốn buổi sáng hai người đều có ý định đặt thêm một phòng, nhưng hiện tại An Thanh lại say không biết trời đất, Lương Hiểu cũng không để ý đến việc đặt thêm phòng nữa, cô trực tiếp đỡ An Thanh về phòng.