Ta chọn đi chọn lại, rốt cuộc vẫn không thể chọn được một người vừa ý.
Người này tuy đẹp nhưng là kẻ phóng đãng, người kia tuy có phẩm hạnh nhưng quá cứng nhắc, suốt ngày giữ bộ mặt lạnh lùng như ai nợ tiền hắn.
Còn có một người vừa có ngoại hình vừa có tính cách tốt, nhưng lại quá trơn tru lẻo mép, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu.
Có một người khác mọi mặt đều ổn, đến cả Tùng Tuyết cũng thấy ổn, nhưng…
Ta quyết định thử xem.
Đúng dịp lễ hội hoa đăng, vị công tử nhà họ Lý mà ta và cả Tùng Tuyết thấy ổn mời ta cùng đi ngắm hoa đăng.
Ta đồng ý.
Khi đêm xuống, cả con phố được trang trí bởi muôn vàn loại đèn hoa đủ kiểu dáng, cả không gian tràn ngập ánh sáng rực rỡ, tiếng người rao bán hàng náo nhiệt không ngớt.
” Thẩm cô nương.” Vị công tử trẻ của nhà họ Lý cầm một chiếc đèn hoa hình con thỏ nhỏ, cúi mắt đưa cho ta, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt trên má.
Ta nhận lấy, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
“Bên kia có trò đoán đèn, cô nương có muốn qua xem không?”
“Đi thôi…” Dù sao ta cũng không biết nên làm gì khác.
Giữa đám đông nhộn nhịp, chỉ trong chốc lát, ta và Lý công tử đã lạc mất nhau.
Đột nhiên, ánh mắt ta chợt khựng lại.
Dưới gốc liễu bên bờ sông, có một nam nhân vận y phục màu bạc đang đứng.
Nam nhân ấy cao ráo, phong thái hiên ngang như cây tùng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bằng bạc với hoa văn phức tạp, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong, bị ánh trăng nhuốm màu.
Đôi mắt ấy xuyên qua biển người mênh mông mà nhìn thẳng vào ta, sâu thẳm và đầy nguy hiểm.
Thẩm Túc!
Dù chỉ nhìn thấy đôi mắt, ta cũng có thể chắc chắn đó là Thẩm Túc.
Khoảnh khắc này, trái tim yên lặng suốt cả buổi tối của ta bỗng đập loạn nhịp.
Ta cầm chặt chiếc đèn hoa hình con thỏ, do dự không biết có nên tiến lên nói vài lời không.
Nhưng khi ta ngẩng đầu lần nữa, Thẩm Túc đã biến mất.
Ngay lúc đó, ta cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người bị bế lên ngang hông.
Hương mai thanh khiết quen thuộc bao quanh ta, ta không kiềm chế được mà ôm chặt lấy hắn, đầu vùi sâu vào lồng ngực hắn, mang theo sự lưu luyến.
Hắn bế ta rời khỏi đám đông, nhảy lên một chiếc thuyền hoa trên mặt hồ.
Suốt quá trình, ta không hề phản kháng, chỉ siết chặt vòng tay quanh hắn.
Vào trong thuyền, hắn đặt ta xuống, nhưng tay vẫn không rời khỏi eo ta.
Chúng ta nhìn nhau rất lâu, đôi mắt người đàn ông trước mặt ánh lên, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên: “Muội biết ta là ai sao?”
Ta ngẩng cao cằm, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Tất nhiên, đừng nói chỉ là đeo một chiếc mặt nạ, dù huynh có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
“…”
Thẩm Túc cúi mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung vài lần, giống như cánh bướm đen sắp bay lên, đẹp đẽ vô cùng.
“Muội thích vị công tử nhà họ Lý đó à?” Hắn hỏi.
“Ừm, cũng tạm.”
Không thể nói là thích, chỉ có thể nói là không ghét.
“Hắn rất tốt, Tùng Tuyết cũng thấy hắn tốt, phụ mẫu nhà họ Lý đều là những người nhân đức nổi tiếng, nếu gả vào nhà hắn… cũng là một lựa chọn tốt.”
“Vậy còn ta, ta không tốt sao?”
Thẩm Túc đột ngột nắm chặt cổ tay ta, trong đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc trên trời, cùng với hình ảnh của ta.
“Chiêu Quân muốn bỏ rơi ta sao?”
Ta sững sờ: “Hoàng huynh, huynh đang…”
“Ta thích muội.”
Ba chữ ngắn gọn ấy khiến tai ta vang lên một tiếng ầm, cả thế giới như đang quay cuồng.
Phải mất một lúc lâu ta mới lấy lại được bình tĩnh.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Huynh nói lại lần nữa.”
Bàn tay thon dài của Thẩm Túc vuốt ve má ta, giọng nói thanh tao của hắn từng từ, từng chữ vang lên trong tai ta: “Thẩm Chiêu Quân, ta yêu muội, đã từ rất lâu rồi.”
Ta kiễng chân, không do dự mà hôn lên môi hắn.
Có những điều không thể diễn đạt bằng lời.
Trên mặt hồ, một đôi uyên ương quấn quýt bên nhau, làm dậy lên những gợn sóng lan tỏa ra từng vòng.
Trên bầu trời đêm mùa hạ, từng chùm pháo hoa rực rỡ nở bung trong màn đêm, sắc màu lấp lánh.
Đêm dần về khuya, dòng người trên đường thưa thớt đi một nửa, chỉ còn lại vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa trời.
Trong thuyền hoa, ta tựa vào lòng Thẩm Túc, mái tóc hơi rối, son trên môi đã phai nhạt nhiều.
Thẩm Túc cũng có phần áo xộc xệch, khí chất toàn thân hắn dường như thay đổi chút ít, giữa đôi mày ôn hòa lại có thêm vài phần tà khí.
“Hoàng huynh không phải cũng thích ta sao, tại sao lại từ chối ta?”
Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy mà Thẩm Túc lại đẩy ta ra.
Thẩm Túc nhìn ta, trong cổ họng hắn bật ra tiếng cười khẽ: “Kiệu tám người khiêng, ba thư sáu lễ còn chưa trao cho muội, làm sao có thể để muội chịu ủy khuất như thế.”
Ta bĩu môi: “Ta không quan tâm.”
“Ta chỉ quan tâm đến huynh, chỉ cần chúng ta tâm ý tương thông, những thứ khác với ta đều không quan trọng.”
Thẩm Túc cười khổ: “Nhưng ta quan tâm.”
“Chiêu Quân xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.”