Sau khi chuyện của hai người đã rõ ràng, Lâm Kham mới tổ chức lễ đầy tháng cho Đoan Nhi, liền từ chức việc dạy học, lên đường du ngoạn sơn thủy.
Ngày đông nắng ấm, hai người đang ngồi trong sân phơi nắng, Tứ Nguyệt cũng nằm ngay bên cạnh.
“Về kinh thành ăn Tết?”
Lâm Ngọc Chi ôm con, đang trò chuyện với bé thì nghe thấy Tư Tuần Úc hỏi.
“Ừ, Tư Khác muốn gặp em.”
Lâm Ngọc Chi cúi đầu ôm con, im lặng một lúc.
“Nhưng em chỉ là một người dân quê mà thôi.”
Tư Tuần Úc nghe xong, cười nói: “Ngọc Lang của ta tuy xuất thân từ nông thôn, nhưng biết chữ nghĩa, bụng đầy thi thư, cần gì phải tự ti.”
Lâm Ngọc Chi ngẩng đầu, mặt đỏ bừng liếc y một cái, “Nói bậy!”
“Vậy Ngọc Chi có đi hay không đây?”
Lâm Ngọc Chi không nói gì, chỉ gật đầu.
“Được rồi, nếu vậy, ta sẽ viết một phong thư báo tin cho Tư Khác.”
·
Cuối đông.
Phủ Nhiếp Chính Vương.
Một chiếc xe ngựa đơn sơ, dừng lại trước cửa vương phủ.
Tư Tuần Úc xuống xe trước, Tứ Nguyệt cũng nhảy xuống theo sau lắc lư cái đuôi.
Lâm Ngọc Chi ôm Đoan Nhi đang ngủ, cúi người bước ra khỏi xe.
Tư Tuần Úc đón lấy đứa nhỏ, một tay ôm, một tay đỡ Lâm Ngọc Chi xuống.
Lâm Ngọc Chi vừa đứng vững, Tứ Nguyệt đã lắc lư cái đuôi tiến tới cọ chân cậu.
Lâm Ngọc Chi liền đưa tay vuốt đầu nó.
“Ngọc Chi, vào trong thôi.”
Tư Tuần Úc nắm tay cậu, bước vào vương phủ.
Quản gia dẫn theo nhóm người hầu, tiến lên quỳ xuống hành lễ.
Tư Tuần Úc phất tay cho mọi người lui xuống, rồi dẫn Lâm Ngọc Chi và đứa nhỏ về chính viện.
Hai người mệt mỏi sau chuyến đi, sau khi tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi một đêm, Tư Tuần Úc mới dẫn Lâm Ngọc Chi và con vào cung.
Trường Thu Điện.
“Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi!” Tư Khác mặc thường phục, bước ra khỏi điện, cười vẫy tay.
Nói xong, lại nhìn thấy Lâm Ngọc Chi ôm con đứng phía sau Tư Tuần Úc, “Đây là hoàng tẩu và Đoan Nhi sao?”
“Bệ hạ, có muốn bế Đoan Nhi không?” Lâm Ngọc Chi mỉm cười hỏi.
“Được, để trẫm bế.” Nói rồi, hắn đưa tay đón lấy đứa trẻ, “Đoan Nhi, có muốn hoàng thúc bế không?”
Đứa bé có đôi mắt giống Lâm Ngọc Chi, miệng và mũi giống Tư Tuần Úc, mở to đôi mắt như quả nho nhìn Tư Khác, lại quay đầu nhìn Tư Tuần Úc, giơ tay về phía y.
Tư Tuần Úc mỉm cười đón lấy đứa nhỏ, Tư Khác thất vọng rụt tay lại.
“Bên ngoài lạnh, vào trong thôi.” Tư Tuần Úc ôm con bước vào nội điện.
Tư Khác ủ rũ đi theo phía sau, Lâm Ngọc Chi đứng bên cạnh an ủi.
Đêm giao thừa, khắp cung đình treo đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đỏ rực treo dưới mái hiên, trong điện treo những chiếc đèn lồng tinh xảo được vẽ tay.
Cung nhân tấp nập ra vào bày biện yến tiệc, khung cảnh thật nhộn nhịp.
Triêu Dương Điện.
Tư Khác nhân lúc Tư Tuần Úc về, lại đẩy thêm một đống công việc chính sự cho y.
Tư Tuần Úc đang cúi đầu phê tấu chương, Tư Khác đứng bên cạnh líu la líu lo.
“Hoàng huynh, tối nay hoàng tẩu thật sự không đến dự yến sao?”
Tư Tuần Úc không ngẩng đầu, “Ta đã hỏi rồi, Ngọc Chi không quen, nên không đến.”
“Phải rồi, còn danh phận của hoàng tẩu thì sao?”
Lúc này Tư Tuần Úc mới đặt bút xuống, ngẩng đầu, “Lần này ta trở về, chính là vì chuyện này, ngọc điệp* mỗi mười năm tu sửa một lần, năm nay vừa đúng hạn.”
*玉碟 (ngọc điệp): Sách biên chép gia phả của hoàng tộc
“À, hóa ra không phải về vì ta.” Tư Khác than thở.
Tư Tuần Úc khẽ cười, “Yến tiệc kết thúc, ngươi về vương phủ cùng ta, Ngọc Chi sẽ xuống bếp, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, sum vầy đón giao thừa.”
“Hoàng huynh, huynh thật tuyệt!”
Gần nửa đêm, yến tiệc vừa kết thúc.
Hai anh em vội vã thay thường phục, chạy về vương phủ.
Trước cửa chính viện, Lâm Ngọc Chi đứng đó chờ hai người trở về.
Tư Tuần Úc bước nhanh tới, nắm lấy tay cậu, thấy tay hơi lạnh, khẽ nhíu mày, “Tay lạnh thế, sao không chờ trong nhà?”
Lâm Ngọc Chi mỉm cười, “Vừa mới ra thôi, không lâu đâu.”
Lúc này, Tư Khác mới chạy theo kịp, “Hoàng huynh, huynh… ít nhất đợi ta với chứ.”
Hơi thở ổn định trở lại, Tư Khác vẫy tay, “Hoàng tẩu.”
“Vào đi, mọi người cùng vào thôi.” Lâm Ngọc Chi mời.
Bên ngoài tuyết vẫn chưa tan, trong nhà lan tỏa hương thơm thức ăn, ấm áp vô cùng.
Ngày hôm sau.
Tư Tuần Úc đưa Lâm Ngọc Chi đến tông miếu*, Tư Khác đã đợi sẵn ở đó.
*宗庙 (tông miếu): Nơi thờ tổ tiên của vua
Ngày mùng một Tết, Lâm Ngọc Chi được ghi vào ngọc điệp với thân phận vương phi, nhập vào tông miếu, báo cáo tổ tiên.
Tết Thượng Nguyên.
Từ sáng sớm, phố phường đã rất nhộn nhịp, người qua kẻ lại dựng khung gỗ, treo đèn hoa, giữa phố được trang hoàng rực rỡ, đợi đến khi màn đêm buông xuống, chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Viện chính vương phủ.
Đoan Nhi bước từng bước khó khăn, vịn vào khung cửa, nhấc cái chân ngắn củn bước qua bậc cửa, đi ra từ trong nhà.
Lâm Ngọc Chi theo sau nhìn.
“Cha…” bé gọi Tư Tuần Úc đang ngồi trong sân.
Tư Tuần Úc đặt khung tre đan được một nửa xuống, ngẩng đầu nhìn Đoan Nhi tập tễnh bước tới.
Còn một bước nữa, bé được y bế lên, đặt ngồi trên đùi.
“Cha, cha.” Đoan Nhi giơ tay gọi.
“Ngoan, con có muốn đèn hoa không?” Tư Tuần Úc cười hỏi.
“Con muốn… muốn.” Đoan Nhi còn nhỏ, chưa nói rõ, cũng không hiểu đèn hoa là gì, chỉ biết cha nói gì thì đáp đó.
“Được.” Tư Tuần Úc mỉm cười vuốt đầu bé, rồi quay sang Lâm Ngọc Chi.
“Ngọc Chi.”
“Vâng? Sao vậy?”
“Em có muốn không?”
“Em cũng đâu phải Đoan Nhi.” Lâm Ngọc Chi mím môi, đưa tay sờ sờ tai.
Tư Tuần Úc cười, tiếp tục làm đèn hoa.
·
*Trăng lên đầu cành liễu, hẹn gặp người sau buổi hoàng hôn. (1)
(1) 月上柳梢头,人约黄昏后: Đây là câu thơ trích từ bài “Tết Nguyên Tiêu” của thi sĩ Tân Khí Tật thời Nam Tống. Câu thơ này diễn tả một cảnh đẹp và lãng mạn vào dịp Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng), khi ánh trăng treo lơ lửng trên đầu ngọn liễu, và người hẹn hò gặp gỡ sau giờ hoàng hôn.
Câu thơ này gợi lên không khí thanh bình và tình cảm nồng nàn của những cặp đôi yêu nhau trong đêm hội đèn lồng. Nó cũng thể hiện vẻ đẹp thơ mộng và sự hứa hẹn của tình yêu vào một đêm đẹp trời.
Đèn hoa trên phố đã sáng, dân chúng cũng lần lượt ra khỏi nhà.
Đèn hoa đã xong.
Trong nhà, Lâm Ngọc Chi ngồi trên giường, Tư Tuần Úc ngồi bên cạnh.
Đan Nhi nhìn chiếc đèn thỏ trong tay, mở to mắt, tò mò ngắm hoa văn trên đó.
Bé chạy đến bên Lâm Ngọc Chi, giơ đèn lên, “Cha, đèn.”
Lâm Ngọc Chi cúi người, mỉm cười hỏi: “Con thích không?”
“Thích… thích!”
“Vậy có muốn cảm ơn cha không?”
“Muốn!” Bé chạy đến trước mặt Tư Tuần Úc, cười lộ mấy chiếc răng trắng, “Cảm… cảm ơn cha!”
Tư Tuần Úc xoa đầu bé, “Con ngoan lắm.”
Đoan Nhi được khen, vui vẻ nhào vào lòng Tư Tuần Úc.
Tư Tuần Úc bế bé lên, thì thầm gì đó vào tai bé.
Bé nghe xong thì gật đầu.
Tư Tuần Úc bế bé ra ngoài.
Lâm Ngọc Chi nhìn hai cha con đi ra ngoài, tuy có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Không lâu sau, Đoan Nhi chạy vào trước, trong ôm một thứ ở trong lòng.
“Đoan Nhi, đi chậm thôi.” Lâm Ngọc Chi nhắc nhở.
“Cha, cho.”
Đoan Nhi giơ thứ trong tay lên.
Lâm Ngọc Chi nhìn kỹ, đó là một chiếc đèn lồng hoa sen.
Lâm Ngọc Chi ngẩn ra, rồi mới đưa tay nhận lấy.
“Đây là phần của em.” Tư Tuần Úc bước tới, ánh mắt đầy ý cười nhìn cậu.
Lâm Ngọc Chi nở nụ cười, đôi mắt rạng rỡ, cậu vuốt ve chiếc đèn trong tay.
Tư Tuần Úc nhìn trời, nói: “Ngọc Chi, thắp đèn đi, chúng ta cùng ra ngoài nào.”
Lúc này ở bên ngoài, đèn hoa thắp sáng như ban ngày, dòng người như nêm, náo nhiệt vô cùng.
Đúng như trong thơ viết, “Tiếng đàn, tiếng sáo đêm nay rộn ràng, nhà nhà náo nức, đèn hoa trải khắp mười dặm sáng cả vùng trời.”
(2) 琴管千家沸此宵,花灯十里正迢迢 được trích từ bài “Nguyên Tiêu” của nhà thơ Chu Thục Chân thời Nam Tống. Câu thơ này miêu tả khung cảnh náo nhiệt và rực rỡ trong đêm Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng), một trong những lễ hội lớn và quan trọng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc.
Tư Tuần Úc một tay ôm Đoan Nhi, một tay nắm tay Lâm Ngọc Chi, đi dạo trên phố.
“Đông vui quá.” Lâm Ngọc Chi nhìn cảnh tượng này, thở dài.
“Mỗi năm vào dịp Nguyên Tiêu đều như vậy, nếu em muốn, năm nào chúng ta cũng đến.”
Lâm Ngọc Chi lắc đầu, “Không cần, làng Đào Nguyên cũng rất tốt.”
“Tùy em thôi.” Tư Tuần Úc mỉm cười.
Trăng trên trời sáng tỏ, chiếu xuống in bóng đôi tình nhân dưới đất.