Khi ta ra đời, trời hạn hán kéo dài.
Đích mẫu dẫn người hầu đứng chờ bên ngoài sân suốt hai canh giờ.
Bà đỡ dùng một mảnh vải rách quấn lấy ta, hốt hoảng hô lớn: “Là một bé gái, là một bé gái.”
Sắc mặt đích mẫu bỗng trở nên đáng sợ.
Bà không để tâm đến sự ngăn cản của hạ nhân, xông vào phòng sinh, kéo mẫu thân ta còn đang hôn mê ra khỏi giường rồi thẳng tay tát hai cái.
Đánh xong, bà chùi tay với vẻ chán ghét, nhìn thấy mẫu thân ta tỉnh lại, lạnh lùng nói:
“Ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi sinh ra thứ không may mắn này. Kiều Kiều của ta tương lai sau này sẽ trở thành Hoàng hậu, không thể để thứ nghiệt chủng này ảnh hưởng.”
Nói xong, bà quay đầu chỉ vào ta vừa mới chào đời, nói với nhũ mẫu: “Mang nó dìm c.h.ế.t rồi vứt đi, nếu lão gia có hỏi thì bảo rằng Hà di nương sinh ra thai c.h.ế.t non.”
Mẫu thân ta vừa khóc vừa cầu xin.
Vừa dập đầu, vừa viết một bức huyết thư dài cả nghìn chữ.
Cam đoan rằng sau này ta tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Chu Lệnh Kiều, chỉ cần cho ta làm nô tỳ trong phủ cũng mãn nguyện rồi.
Sau đó, phụ thân ta trở về, cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn giữ lại cho ta một mạng.
Vì vậy, ta từ nhỏ đã biết rằng, sự xuất hiện của ta không được mong đợi.
Mẫu thân ta cũng thường ôm ta trong lòng, ngẩn ngơ thở dài rằng giá như ta là con trai thì tốt biết mấy.
Nhưng không phải mẫu thân ta trọng nam khinh nữ.
Mà là ba năm trước, Quốc Sư mở đàn hỏi trời, tính ra rằng gia tộc ta sẽ xuất hiện một nữ tử mang mệnh Phượng Hoàng.
Năm đó, Bạch di nương hạ sinh Chu Lệnh Kiều.
Phụ thân ta nghĩ rằng lời tiên tri đã ứng nghiệm, vui mừng tổ chức tiệc rượu suốt ba ngày.
Ngay cả Hoàng hậu cũng đến dự, còn ban cho Chu Lệnh Kiều một đôi vòng ngọc bạch.
Bạch di nương nhờ con mà được sủng ái, thành công leo lên vị trí chính thê.
Mẫu thân ta và bà ta cùng lúc tiến vào phủ.
Khi đó, mẫu thân ta xinh đẹp kiều diễm, được phụ thân ta sủng ái nhất, khiến Bạch di nương hận thấu xương.
Vì vậy, sau khi thăng chức, bà ta không ngừng tìm cách gây khó dễ cho mẫu thân ta.
Khi mẫu thân ta mang thai, cuộc sống ngày càng khó khăn hơn.
Bạch di nương nể mặt phụ thân ta, không động đến đứa trẻ trong bụng mẫu thân.
Nhưng bà ta không ít lần nguyền rủa mẫu thân ta: “Nếu ngươi sinh ra con gái, đừng trách ta độc ác.”
Dù sao thì lời tiên tri cũng không nhắc đến hai nữ tử mang mệnh Phượng Hoàng.
Mà gia tộc họ Chu, cũng không cần hai nữ nhi.
Phụ thân chỉ dùng một tấm chiếu cỏ, đuổi mẹ con ta đến sống ở biệt viện hoang vu.
Chúng ta ăn đồ thừa, uống nước rửa bát, dùng những thứ hạ nhân không cần.
Mọi người đều cho rằng chúng ta đem lại điềm xấu, không ai lui tới.
Người chăm sóc ta và mẫu thân là một nhũ mẫu già nua tên Hứa nhũ mẫu.
Bà ấy không bao giờ để ta rời khỏi biệt viện.
Khi lên năm tuổi, ta tràn đầy tò mò về tiền viện, lén lút đi xem.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Chu Lệnh Kiều.
Khi ấy nàng ta tám tuổi, tựa vào hành lang cho cá vàng ăn, khoác trên mình chiếc áo lông hồ ly trắng như tuyết, xung quanh là một đám tỳ nữ và gia nhân.
Đó cũng là lần đầu tiên Chu Lệnh Kiều nhìn thấy ta.
Cách một cây cầu, nàng dùng ngón tay thon dài trắng nõn chỉ về phía ta, hỏi: “Đó là ai?”
Gia nhân tỏ vẻ ghê tởm: “Là một đứa con hoang, tiểu thư chớ nhìn, bẩn mắt người.”
Họ vội vã rời đi, ngay cả gió họ mang theo cũng ấm áp.
Sau khi họ đi, ta cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết nứt nẻ của mình.
Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa ta và Chu Lệnh Kiều.
Chiều tối, có người từ tiền viện đến.
Nàng chống hông, ra lệnh cho người trói ta lên ghế.
Ta nhận ra nàng là tỳ nữ đã đứng bên hồ vào ban ngày.
Nàng vốn nịnh bợ Chu Lệnh Kiều, nhưng lúc này lại hống hách chỉ tay vào mặt ta mà mắng:
“Tiện nhân, ai cho ngươi phép đến tiền viện? Còn dám xuất hiện trước mặt tiểu thư, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Mắng xong, nàng liền ra lệnh đánh ta ba mươi gậy.
Đến gậy thứ ba, ta đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, mẫu thân ta nằm trên giường, người đầy máu, Hứa nhũ mẫu ngồi bên cạnh không ngừng rơi lệ.
Mẫu thân thấy ta tỉnh, cố gắng nở một nụ cười với ta.
Hứa nhũ mẫu kéo ta lại gần, đè đầu ta xuống, bắt ta dập đầu ba cái trước mẫu thân.
Ánh mắt mẫu thân ta rất sáng, nhưng hơi thở ngày càng yếu.
Bà không còn vẻ dịu dàng thường ngày, giọng điệu kiên định và nghiêm khắc nói với ta:
“A Phù, con hãy hứa với mẫu thân ba điều.”
Ta có linh cảm xấu, nắm chặt tay bà, muốn khóc nhưng nước mắt lại khô cạn.
Mẫu thân ta nhanh chóng nói:
“Thứ nhất, nếu có cơ hội, hãy rời khỏi nhà họ Chu, không bao giờ quay lại.”
“Thứ hai, hãy chăm chỉ học chữ, đọc sách, khổ nạn không phải là căn nguyên của sự sa ngã. A Phù, con phải bước ra ngoài để nhìn thế giới.”
“Thứ ba, A Phù…”
Mẫu thân ta vuốt ve mặt ta, từng từ từng chữ rõ ràng: “Đừng sống trong hận thù.”