Cả đêm, đoàn người liên tục đi không ngơi nghỉ, những bó đuốc lớn cứ nối thành đoàn trong rừng âm u tối mịt mù. Ông lão tuy già nhưng vẫn cầm dao phạt đường, tay kia cầm đuốc lớn quơ xung quanh. Lý Thống cũng luôn dám sát, liên tục kiểm tra đoàn người xem có ai bị tụt lại phía sau không, thi thoảng trong những bụi cây ven đường sẽ lại nghe thấy tiếng lạo xạo, tiếng bước chân.
“Bọn hổ đói đó, vẫn luôn bám theo chúng ta!”
“Ngài yên tâm, bọn nó chỉ dám theo dõi từ xa không dám lại gần, chúng ta còn thêm cả lửa nữa. Bọn chúng lại càng không dám nhào tới đâu.”
Lý Thống gật đầu nghe lão tiều phu nói. Cậu quay lại nói với mọi người thắp lửa to hơn vào đuốc, rồi để ý vũ khí luôn cạnh người. Bọn họ cứ thế căng thẳng đi liên tục qua một đêm, cái rét trong rừng lại cộng thêm ẩm thấp, áo khoác ngoài ai cũng thấm ướt đẫm sương. Bọn họ cũng chẳng màng, cố gắng chịu đựng bước tiếp.
Lý Thống một hồi im lặng lâu sau, quay qua ám hiệu với người thân tín kia, hắn nói nhỏ. Đọc 𝒕𝐫uyệ𝓷 chuẩ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo ++ 𝒕𝐫u𝐦𝒕𝐫u ye𝓷.𝓥N ++
“Người báo về, vẫn đúng tuyến đường..”
Lý Thống ra hiệu ánh mắt tin tưởng, và rồi cho đến gần sáng bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi khi rừng. Cả đoàn thở phào nhẹ nhõm, mọi người trút bỏ được lo lắng trong lòng.
“Bẩm quan, lão không nói sai mà, đã sắp tới thị trấn rồi, đằng kia quan có thấy không? Ước chừng khoảng nửa dặm nữa là tới rồi.”
Lý Thống tính kêu mọi người sắp tới rồi, nhưng nhìn lại bọn họ ai cũng mệt nhoài, buồn ngủ. Cậu đành quyết định kêu mọi người tìm một chỗ khuất gió rồi nghỉ ngơi tạm, trời sáng hẳn sẽ đi tiếp. Bởi sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ nên mọi người nhanh chóng xử lý qua chỗ nghỉ rồi mạnh ai nấy ngủ.
Lý Thống dù mệt mỏi kèm theo cơn đau liên tục ở vết thương, nhưng cậu vẫn cố cùng ông lão bàn bạc lại hướng đi.
“Lão xem, bản đồ này của ta và đường đi của lão đã giống nhau chưa?”
“Vẫn còn vài chỗ chưa khớp lắm nhưng nhìn tương đối thì quan có thể cứ theo hưỡng lão chỉ là được.”
“Vậy thì cảm ơn lão, khi nào trời sáng hẳn, lão có thể quay về rồi, đường tiếp theo cũng không còn quá khó đi nữa. Lão cứ vẽ vào bản đồ này, ta sẽ dùng nó.”
“Vậy lão chúc quan thượng lộ bình an, chuyện vừa rồi khiến lão áy náy quá.”
“Không có gì, à đây như lời hứa, ta gửi tiền công cho lão.”
Lý Thống nhét bạc vào tay ông lão, ông lão mới đầu nhất quyết không nhận nhưng bởi Lý Thống khuyên răng một hồi, lão mới nhận. Sau đó Lý Thống còn đi một vòng ngó qua mọi người rồi mới an tâm ngả lưng ngủ, nhắm mắt một cái đã đến sáng rồi, bọn họ tuy nghỉ ngắn có vài tiếng giao canh, nhưng giấc ngủ ngon lành trọn vẹn khiến ai nấy sau khi tỉnh cũng tỉnh táo, lấy lại tinh thần nhanh chóng.
Trước khi chia tay với mọi người, lão tiều phu có gửi cho họ toàn bộ số pháo lão làm, và còn nói nhỏ với Lý Thống.
“Ngài đừng quên món quà cháu gái lão tặng, bên trong có thứ giúp được cho ngài khi ngài cần đó, chỉ cần ngài dùng nó ắt sẽ giải uy cho ngài.”
“Đa tạ lão, sau này có dịp sẽ gặp lại. Giờ bọn ta lên đường đây.”
Lý Thống tiếp tục đi xuống thị trấn, bọn họ nhanh chóng trao đổi hàng hóa, thay trang phục khác, bởi sau trận chiến kia ai nấy đều lăn lộn bẩn thỉu, áo giáp không nói, nhưng Lý Thống muốn mọi người bên trong được mặc đồ dày dặn sạch sẽ hơn, dẫu sao cũng là đi đón sứ giả sang.
Bọn họ tiếp tục hành trình, rút ngắn thời gian đều đi đường tắt, sau hơn hai này chạy đường dài cuối cùng cũng gặp được đoàn sứ giả nước Xiêm đang nghỉ tạm ở biên giới Xiêm –Việt. Lý Thống xuống ngựa đi tới giới thiệu, tỏ lòng tiếp đón nồng hậu. Sứ giả Xiêm thái độ hòa nhã, lịch thiệp với Lý Thống. Lão ta khá ưng dáng vẻ của cậu.
“Chào mừng sứ giả đến Đại Bảo đất nước ta, đại diện triều đình tiếp đón đoàn sứ giả, Binh bộ thượng thư – Lý Thống ta xin được tiếp đón và bảo hộ ngài đại sứ.”
“Ta rất lấy làm hài lòng về Binh bộ thượng thư của Đại Bảo. Vậy nhờ Binh bộ thượng thư dẫn ta về kinh thành”
Lần đầu Lý Thống dẫn đoàn sứ giả, cậu khá áp lực, nhưng bề ngoài vẫn luôn toát ra sự uy nghiêm tự tin, bản lĩnh của một Binh bộ thượng thư. Có những đoạn đường cậu cùng sứ giả nói vài lời, cậu sẽ giới thiệu qua vài nơi để sứ giả quan tâm.
Đi quá nửa ngày trời có mây đen kéo đến, gió thổi lớn bay tứ tung cát bụi, Lý Thống chắn trước kiệu Sứ giả, cho cả đoàn dừng lại.
“Trời sắp tới sẽ có mưa, chúng ta nên dừng lại trú mưa.”
Lý Thống ra hiệu cho người tiên phong cưỡi ngựa đi tìm phòng trọ. Cậu cưỡi ngựa đi tới Sứ giả.
“Ngài sứ giả, trời sắp mưa rồi, ta đang tìm nơi nghỉ ngơi, dẫu sao cũng đi cả chặng đường dài rồi, ngài cũng nên nghỉ chút, ăn uống đợi mưa ngừng chúng ta lại lên đường.”
Sứ giả Xiêm kéo rèm cửa, ngó ra ngoài, cái lạnh cùng gió lớn lùa vào khiến lão rùng mình, vội chúi lại trong kiệu.
“Được được, Binh bộ thượng thư cứ mau mau tìm chỗ nghỉ đi, nơi này ta vẫn chưa quen cái lạnh, huống chi lại thêm cả mưa.”