Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 55: Hành Trình Một Ngày Của Lộ Hành Chu💮💜



Ông ngoại Tống mắt trợn trắng nhìn ông nội Lộ nói: “Ông nói nhảm cái gì vậy? Tôi làm sao có thể cản trở Tiểu Lục của chúng ta được.”

Ông nội Lộ hừ lạnh một tiếng nói: “Gần như vậy rồi. Đã đến lúc ông phải quay lại Tống gia rồi nhỉ. Suốt ngày ở nhà tôi làm gì vậy?”

Ông ngoại Tống nhìn Lộ Khiếu nhàn nhạt nói: “Lộ Khiếu, ba cậu nói như vậy cũng là ý cậu đúng chứ?”

Lộ Khiếu vẻ mặt vờ như bình tĩnh, nhưng cũng không nhịn được vội vàng nói: “Làm sao có thể? Nhà Khanh Khanh là nhà bố vợ, ngài muốn ở bao lâu cũng được ạ.”

Ông nội Lộ nghe vậy nhàn nhạt nhìn Lộ Khiếu nói: “Tòa nhà này, ta nhớ rõ vẫn là tên lão nhân của ta đúng không nhỉ.”

Lộ Khiếu trầm mặc, biện pháp cuối cùng chọn cách cúi đầu ăn, giả vờ như không nghe thấy gì cả, như mấy người nói gì vậy, tui nghe không hiểu gì hết á.

Ngày thứ hai sau bữa tiệc, ông suýt bị hai ông già này đánh chết. Hai người này sinh động thuyết minh đã giúp ông hiểu được cái gì gọi là gừng càng già càng cay.

Thế quái nào hai người trực tiếp ngồi xổm trước phòng ngủ Tống Khanh và ông. Khi ông đứng dậy định lén bỏ chạy thì ông bị đánh đập dã man.

Ông thở dài, ông giống như một chiếc bánh quy sandwich, một bên là cha vợ và một bên là cha ruột của ông.

Quên đi, nói nhiều quá ông sẽ rơi nước mắt, ông vẫn phải sống cuộc đời của mình, nếu không ông sẽ bị ly hôn.

Phòng phát sóng trực tiếp cười chết, bọn họ thật sự không ngờ rằng người giàu nhất trong truyền thuyết lại có bộ dáng như thế này khi đối mặt với cha vợ và cha ruột của mình là cái dạng này.

” Ta cúi đầu không dám nói, đây là hình ảnh phản chiếu chân thực của tôi. “

“Tôi nên nói thế nào nhỉ, thật sự quá đồng cảm.”

“Bà Lộ và mẹ Lộ vẻ mặt bình tĩnh, tôi có thể nói rằng cha Lộ người giàu nhất, có lẽ là người có địa vị thấp nhất trong gia đình. “

“emmmm, không nhất định…”

Lộ Khiếu lặng lẽ nhìn camera phát sóng trực tiếp, xong đời, chắc chắn đã bị phát sóng trực tiếp ra ngoài, không được, lát nữa ông sẽ phải đi tìm vợ để an ủi trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương của mình.

Nghĩ vậy, ông trừng mắt nhìn Lộ Vân Nhĩ, đều do tên nghịch tử này, nếu không phải hắn, thì mình sao có thể để mất hình tượng như vậy được?

Lộ Vân Nhĩ bị trừng mắt giận dữ đến mức không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng ăn. Lộ Du Tư dùng bữa xong liền đặt đũa xuống với vẻ mặt phật tử, nhìn bà Lộ nói: “Bà ơi, cho cháu mượn kinh Phật của bà được không ạ?.”

Bà Lộ liếc nhìn đứa cháu tư của mình, quay đầu nhéo nhéo ông nội Lộ, ông nội Lộ giật mình nhìn vợ nhà mình vừa định nói, trực tiếp bị bà Lộ quét một ánh mắt qua đã nghẹn lại.

Bà Lộ đứng dậy nói: “Lát nữa tới lấy, lão nhân, ăn nhanh đi, tôi có chuyện muốn nói với ông.”

Ông nội Lộ có thể nói gì nữa đành gật đầu cười lấy lòng nói: “Được, tôi sẽ sớm ăn nhanh rồi lên gặp bà.”

Ông ngoại Tống vẻ mặt xem náo nhiệt, chờ bà Lộ lên lầu thì lẩm bẩm: “Nam nhân.”

Lộ Hành Chu nhấp một ngụm sữa, cậu đã nhìn thấy loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng chính là ông ngoại Tống.

【Ông ngoại còn nói ông nội làm gì chứ, ông ấy và bà ngoại không phải cũng như vậy sao, bà ngoại cho một ánh mắt, ông lập tức đặt tấm ván giặt vào chỗ cũ. Cậu cả cùng cậu nhỏ đều là bá tổng ở bên ngoài, ở nhà không dám nói nặng lời. Về chuyện của tiểu bạch hoa kia mà cậu cả phải dỗ mợ một thời gian dài luôn đấy.】

Ông ngoại Tống mặt già đỏ lên, Tống Khanh im lặng nhìn người cha già, không biết nói gì nữa với ông cha này, cha bà lúc trước nói với anh em bọn họ không phải như vậy.

Ông nội Lộ yên lặng ưỡn ngực, liếc nhìn ông ngoại Tống vẻ mặt khinh thường, còn cười ta? Ông không phải cũng giống tôi sao.

Lộ Kỳ Dịch xem xong náo nhiệt, biết mình nếu ở lại lâu nữa sẽ khổ vội vàng lau miệng nói: “Con đi làm trước.”

Đặng Mai im lặng giảm bớt sự hiện diện của mình, Lộ Hữu Sâm cũng đứng lên, sờ đầu Lộ Hành Chu nói: “Hôm nay anh về sớm, có việc gì thì gọi cho anh nhé.”

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật đầu, Lộ Hữu Sâm gật đầu nói: “Anh về thu dọn đồ đạc trước.”

Mang theo một ít thịt bò khô hoặc thứ gì đó mặc dù ở đó không quá khắt khe nhưng ăn kèm với nó vẫn rất ngon.

Những món này đều do Lộ Hành Chu làm khi làm đồ ăn vặt cho thú cưng. Lộ Hữu Sâm có thể tự hào nói rằng mình là người duy nhất trong nhà có chúng!

Dù sao lúc đó cũng không có việc gì nhiều nên Lộ Hành Chu cũng chỉ cho Lộ Hữu Sâm làm đồ ăn vặt.

Còn Lộ Du Tư, hắn hiện tại không có ý định rời đi, hắn muốn ăn chay niệm Phật nhìn thấu thế giới hồng trần!

Hai ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhất định sẽ nói chuyện vui vẻ với Nhị sư phụ nếu Nhị sư phụ không chịu, hắn liền xuất sư môn!

Hơn nữa hắn cũng muốn trò chuyện vui vẻ với vợ của các sư huynh, về lý tưởng sống của họ, chẳng hạn như tiền riêng của các sư huynh để ở đâu, ai uống rượu mà không nói với vợ, ai chơi bài mà không nói với vợ, hắn muốn nói chuyện với họ một cách cẩn thận.

Nguyên bản hắn vốn là một người dè dặt và lạnh lùng, nhưng giờ đây khi bị kích thích, tính cách của hắn hoàn toàn sụp đổ, Lộ Du Tư nhìn thấu, muốn học hỏi Chu Chu!

Không ai có thể thoát khỏi, nếu tôi không vui mấy người cũng đừng nghĩ vui vẻ!

Lộ Du Tư giống như du hồn đi lên lầu, Lộ Lâm Vụ hoàn toàn không để ý tới tình huống trên bàn, đang ăn uống vui vẻ.

Làn đạn pòng phát sóng trực tiếp đang tra hỏi khi nào anh ấy sẽ phát trực tiếp, đã ba ngày rồi và cái đầu trọc của anh ấy là sao nữa.

Tuy nhiên, đáng buồn thay Lộ Lâm Vụ không nhìn thấy làn đạn ấy, sau khi ăn xong, anh ấy mỉm cười sờ đầu Lộ Hành Chu nói: “Ngày mai em đi thì báo cho anh biết, anh cũng đi.”

Lộ Hành Chu khiếp sợ nhìn anh ấy, Lộ Lâm Vụ đưa mắt nhìn Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ nháy mắt với anh ấy tỏ vẻ ok, Lộ Lâm Vụ không nói gì, chào rồi đi lên lầu.

Ông ngoại Tống nhìn Lộ Hành Chu nói: “Chu Chu ngày mai đi phải không?”

Lộ Hành Chu gật đầu, ông ngoại Tống nghĩ tới người vợ đã khuất của mình, thở dài nhìn Lộ Hành Chu nói: “Đến nơi nhớ giúp ông ngoại chào ngoại thái công và người khác nhé.”

Lộ Hành Chu nghiêm túc gật đầu nói: “Cháu biết rồi ạ, ông ngoại.”

Ông ngoại Tống cười cười, dường như nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người phụ nữ qua gương mặt Lộ Hành Chu.

Tống Khanh nắm lấy tay Lộ Hành Chu nói: “Mẹ đã chuẩn bị hành lý cho con rồi, con không cần tự chuẩn bị đâu. Ngày mai mấy giờ? Mẹ sẽ cho máy bay riêng của nhà chúng ta tới.”

Lộ Hành Chu nhìn Đặng Mai, Đặng Mai ra hiệu tám giờ, Lộ Hành Chu nói: “8 giờ ạ.”

Tống Khanh sờ sờ tay Lộ Hành Chu nói: “Được rồi, mẹ sẽ ghi nhớ.”

Lộ Vân Nhĩ ở bên cạnh lặng lẽ thò đầu ra nói: “Mẹ, con đâu?”

Lộ Khiếu ngồi bên cạnh tặc lưỡi nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi mẹ? Chính mình không biết xử lý sao?”

Lộ Vân Nhĩ ai oán nhìn cha mình hừ một tiếng.

Phòng phát sóng trực tiếp cười ha ha.

“Không phải, Vân Nhi, địa vị gia đình của anh, đã nói cho tôi biết rồi. “

“Quả nhiên, tôi đã nói rằng cha Lộ không phải là người dưới chót trong gia đình, mà Vân Nhi của chúng ta mới đúng. “

“Anh cả kiếm tiền nuôi gia đình, Em ba vừa thấy chính là con người rắn rỏi, em tư…Hòa thượng trẻ đẹp trai? Em năm gì cũng không biết, em út đoàn sủng. Phần còn lại tôi không cần phải nói thêm nữa.”

“Mọi người đều biết, địa vị của Mập Mạp có thể cao hơn Vân Nhi của chúng ta đấy. “

Lộ Hành Chu cũng ăn xong, ông nội Lộ đã lên rồi, Lộ Hành Chu coi thời gian, nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: “Anh, đi thôi, cùng em đưa đồ cho Chu Ngô Đồng.”

Lộ Vân Nhĩ gật đầu: “Được, em nhìn xem những chú chó cảnh sát nhỏ đáng yêu kia đúng chứ.”

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp như được tiêm thêm thuốc vậy.

【Lúc đó trẫm sẽ bắt đầu khơi dậy cảm xúc, cái tên họ Vương kia chờ xem, ông may mắn gặp được tôi đấy】

Đặng Mai còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, liền nhìn Lộ Vân Nhĩ dò hỏi. Lộ Vân Nhĩ chớp mắt nhìn y, Đặng Mai gật đầu không thể chê lời nói.

Sau đó, Lộ Vân Nhĩ chính là tiểu tùng đi theo Lộ Hành Chu, ở những phòng phát sóng trực tiếp khác, chị em đánh nhau, anh em tương tàn, rất nhiều kịch hay đang diễn ra.

Chỉ nghĩ đến Mạc Nhiễm, em trai hắn năm nay mười bốn tuổi, đang học cấp hai. Hơn nữa, Mạc Nhiễm thường xuyên không ở nhà, mối quan hệ giữa hai anh em rất tế nhị. Là trong ba mùa vừa qua, bề ngoài hai anh em diễn một màn anh em thân thiết, nhưng lần này là phát sóng trực tiếp, mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn bị vạch trần.

Sáng sớm cả hai đã đánh nhau, Mạc Nhiễm trưởng thành rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ chăm sóc em trai 14 tuổi. 

Bây giờ hai người vẫn còn giận nhau.

Chưa kể Tiêu ảnh hậu, cô ta khi đối mặt với em gái mình trong quá trình ghi luôn cao cao tại thượng, phát sóng trước đó diễn quá tốt đến mức không thể biết được nên trong buổi phát sóng trực tiếp này, mọi thứ đều được phơi bày trước ống kính. Cô ta cố tình kiềm chế bản thân, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm giác đó.

Ngoài ra, em gái cô ta cũng không phải người tốt gì cho can, cô ta nhiều lần tỏ ra yếu đuối và hạ thấp thái độ nhưng cả hai đều không đạt được điều gì.

Lộ Hành Chu không hề biết có một cảnh tượng tuyệt vời như vậy khi nhìn người ta chất đồ ăn nhẹ và thức ăn cho chó lên xe.

Những thức ăn cho chó này không phải là thức ăn trên thị trường, đây là thức ăn thịt thật được đóng gói chân không.

Ví dụ như gan thỏ, cổ vịt, xương to, miếng cá hồi, v.v., trong đó còn có một số loại rau đông khô.

Nó đảm bảo hoàn hảo về dinh dưỡng cho chó con và giá cả không đắt. Chúng sử dụng nguyên liệu thật nhưng cũng được coi là thức ăn thừa.

Các nhà hàng của Lộ gia sẽ vứt những thứ phế liệu này nên Lộ Hành Chu đã nói với  anh cả và gửi thẳng đến xưởng chế biến nhỏ của mình.

Khi phòng phát sóng trực tiếp đi theo Lộ Hành Chu tiến vào xưởng gia công đều ngây ngẩn cả người. Thật ra ở nhà có xưởng chế biến đồ ăn vặt động vật sao?

Nhà máy chế biến hoàn toàn tự động. Lộ Hành Chu đã nhập công thức, do robot vận hành. Sau khi hàng được giao, robot sẽ xử lý và gửi đến dây chuyền chế biến.

“Nói sao nhỉ, tôi cảm thấy chó còn ăn ngon hơn tôi.”

“Lầu trên nói sai rồi. Phải nói là thức ăn động vật nhỏ còn sạch hơn chúng ta”.

” Lộ gia là đoàn sủng của Chu Chu. Vì Chu Chu thích động vật nhỏ và biết cách làm thức ăn cho chúng nên mở dây chuyền chế biến, tôi đau lòng quá”.

Lộ Hành Chu sau khi xem xét đã đưa họ ra phía sau. Phía sau là nơi cất giữ đồ ăn nhẹ, không cần mở cửa hàng ngày, chỉ khi cần thiết mới mở ra.

Bây giờ trong kho có rất nhiều đồ, Lộ Hành Chu gọi người đến chuyển mười chiếc hộp lớn. Đây là những gì họ sẽ gửi cho lực lượng cảnh sát ngày hôm nay.

Lên xe, đội bảo an không đi theo, chủ yếu là do xe không còn chỗ ngồi nên họ lái xe khác.

Làm trẻ vị thành niên, Lộ mỗ không đủ tư cách lái xe nên Lộ Vân Nhĩ là người lái xe.

Lộ Vân Nhĩ chọn một chiếc ô tô trong gara của mình rồi lái ra ngoài, Đặng Mai trầm mặc, quên đi, tùy tiện đi.

Lộ Vân Nhĩ lái xe đi, thuận lợi đến đồn cảnh sát. Chu Ngô Đồng đợi ở bên ngoài đã lâu, lần này anh ta còn dẫn theo rất nhiều thanh niên của lực lượng cảnh sát.

Đêm qua Chu Ngô Đồng đã báo cáo với cấp trên, nhân tiện hôm nay Lộ Hành Chu sẽ đến giao đồ, có thể sẽ phát sóng trực tiếp.

Cấp trên không bận tâm đến điều này nói rằng nếu có thể, những người xử lý có thể được yêu cầu hợp tác và phổ cập thêm về chó cảnh sát trong buổi phát sóng trực tiếp.

Lực lượng cảnh sát đã có thông báo chính thức về việc nhận nuôi, nhưng không có nhiều người biết về việc này. Họ hy vọng rằng mọi tiểu gia hỏa đều có thể được đối xử tử tế nên lần này có thể coi là cơ hội.

Điều quan trọng là sẽ lãng phí thời gian khi tự mình tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp mà không có nhiều người xem. Buổi phát sóng trực tiếp này là một chương trình tạp kỹ rất nổi tiếng. Họ đã xem nó chỉ riêng nó đã có hàng trăm nghìn người trực tuyến. Nhưng đây là cơ hội tốt để mọi người tìm hiểu về tình hình của chó cảnh sát.

Tổ chương trình xuống xe trước, lần này chỉ có Đặng đạo và người quay phim cầm máy phát sóng trực tiếp mới được vào, những người khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ cũng đi ra, Lộ Hành Chu mỉm cười vẫy tay với Chu Ngô Đồng nói: “Đây, cái này đưa đi kiểm tra.”

Trên tay cậu cầm một túi nhỏ thức ăn cho thú cưng với nhiều tỷ lệ khác nhau mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho chó. Lộ Hành Chu đặc biệt cho thêm một ít bột canxi vào đó.

Chu Ngô Đồng nhận lấy, nháy mắt với Lộ Hành Chu nói: “Hôm qua bọn Tiểu Hoa lại đi khảo hạch, đều đậu, bây giờ đều đã chính thức thành lập, cậu có muốn đi xem không?”

Lộ Hành Chu gật đầu nói; “Được rồi, vừa lúc tôi mang đồ tới.”

Một chiếc xe MiniBus từ phía sau chậm rãi đi tới. Khi mở cốp sau ra, có mười chiếc hộp lớn chất đầy chúng.

Chu Ngô Đồng nói: “Đây là thức ăn cho chó à?”

Lộ Hành Chu gật đầu nói: “Đưa quà cho Tiểu Hoa đi.”

Chu Ngô Đồng vội nói: “Việc này không thể nhận được.”

Lộ Hành Chu vẻ mặt hắc tuyến nhìn anh ta nói: “Không phải hối lộ. Hơn nữa, có ai hối lộ chó cảnh sát không? Chỉ là quyên góp mà thôi.”

Chu Ngô Đồng cười hì hì nói: “Quyên góp lại là chuyện khác.”

Anh ta nhanh chóng gọi cho ai đó, và ngay sau đó một nhóm cảnh sát mới được đào tạo mặc áo ngắn tay màu đen xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhiếp ảnh biết lưu lượng mật mã, chủ yếu camera chính nhắm vào phần thân trên của các anh, vừa mới tập xong, cơ bắp đã lấm tấm mồ hôi. Làm sao mà nói được, ở gần có thể có mùi chua của mồ hôi.

Tuy nhiên, nó lại khác trên máy ảnh.

Bọn họ lần lượt chuyển những chiếc hộp, Chu Ngô Đồng đưa đám người Lộ Hành Chu vào. Đây là lần đầu tiên khán giả theo dõi buổi phát sóng trực tiếp vào nơi huấn luyện chó cảnh sát.

Chu Ngô Đồng xem truyền hình trực tiếp và trở thành bình luận viên. Khi anh ta đến cửa, một đám tiểu khả ái phe phẩy cái đuôi chạy tới.

Bọn họ vây quanh Lộ Hành Chu gâu gâu hò hét, Lộ Hành Chu vội vàng nói: “Nào, từng người một tới.”

Chó con bình tĩnh lại, Tấn Phi phe phẩy cái đuôi chạy chậm lại đây, nó ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn Lộ Hành Chu ngao ngao kêu lên: “Gâu đã thành công, Gâu là chú chó cảnh sát đầu tiên của chúng ta. Thật tuyệt phải không?”

Lộ Hành Chu vỗ đầu Tấn Phi đầu, chủ yếu nó là Alaska, mọi người đều biết, Alaska không thể kiểm soát được nên bị nhét vào chỉ vì muốn thử.

Vốn dĩ chỉ nghĩ đến để đề phòng thôi nhưng hóa ra việc theo đuổi thực sự không đạt yêu cầu vì tên này không nghe lệnh và thích chạy lung tung.

Mọi người ngay từ đầu đã bỏ cuộc và không còn hy vọng gì nữa, tuy nhiên, sau khi Lộ Hành Chu đến dạy cho họ một bài học, những con chó này dường như đã học được điều gì đó.

Tất cả đều biến thành chó cảnh sát.

Lộ Hành Chu cười tủm tỉm ngồi xổm trước đàn chó, nghe tiếng chó sủa nói chuyện với mình rồi nhẹ nhàng đáp lại từng con một.

Những người sáng suốt hơn trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhìn ra manh mối.

” A, Chu Chu, em thực sự có thể nói chuyện với động vật phải không?”

“Cẩn thận suy nghĩ kỹ về những gì đã xảy ra sáng nay… Ôi trời ơi, đây là sự thật!!”

“Trước hết, tôi không hiểu ngôn ngữ của động vật, nhưng tôi có thể cảm nhận được tiếng chó sủa theo tần số hiện tại, nếu nói chuyện với Lộ Hành Chu thì cậu ấy sẽ hiểu được.”

Đương nhiên, cũng có người không tin, trong phòng phát sóng trực tiếp có fan và anti-fan.

“Quả nhiên là kẻ có tiền. Ngay cả ở đây cũng đang giúp cậu ta tạo ra một nhân vật, ha hả, nhiều liền không nói. “

“Nôn, không phải, người này muốn lấy hình tượng nghiện động vật à? Quả thực cậu ta là em trai của một người như Lộ Vân Nhĩ. Bước tiếp theo không phải là tuyên bố sẽ đóng phim và gia nhập làng giải trí sao?”

“Ngành giải trí hỗn loạn như vậy chỉ vì vốn tư bản mới có thể chướng khí mù mịt như vậy, nhiều diễn viên trẻ có tài diễn xuất lại không thể lên sân khấu, thật là xui xẻo”.

“”Kinh tởm, nôn. “

Đặng Mai cứ nhìn những bình luận này, y sẽ không khống chế những dư luận này, Chu Chu còn thừa thời gian để chứng minh mình đúng.

Tuy nhiên, y thực sự cần nói chuyện với Chu Chu trong khi chờ bữa tối.

Nói chuyện xong với Tiểu Hoa và những người khác, Lộ Hành Chu liếc nhìn Lý Hoành, cả nhóm chuẩn bị đi đến khu dành cho chó trưởng thành.

【 a… Mình có nên nói với anh ta rằng chiếc quần rộng của anh ta lần nào cũng bị rách là vì em trai anh ta mỗi lần đi chơi với người khác làm rách không? Mà còn chơi cầu trượt nữa, mà sợ quần của mình bị dơ nên đã mặc chiếc quần lớn của anh ta ra ngoài.】

Đặng Mai phụt một tiếng, mọi người trong nhóm quay lại nhìn y. Y nhanh chóng xua tay nói: “Tôi thấy một bình luận buồn cười.”

Lộ Vân Nhĩ mắt cá chết nhìn y một cái, tự hỏi liệu y có thể bắt chước anh  vững vàng hơn không.

Mà Lộ Hành Chu bên này, sau một hồi loay hoay, cậu nhớ đến sự phó thác của Tấn Phi, cậu yên lặng đến gần Lý Hoành nói: “Huấn luyện viên hồng hồng đúng không, cái kia, Tấn Phi nhờ tôi nói cho anh biết…”

Nghe xong Lộ Hành Chu nói, Lý Hoành sắc mặt xanh mét, xanh đen, hít một hơi thật sâu, nhớ ra đang phát sóng trực tiếp, chỉ có thể lễ phép cười nói: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi. Khi quay về, nhất định tôi sẽ cho tên nhóc đó một tuổi thơ tuyệt vời.”

Anh ta nói sở dĩ quần lót của anh ta sờn như vậy là vì chúng thực sự đã cũ và thoải mái. Thật kỳ lạ là chiếc quần lót to của anh ta lại rách nát, hao mòn nhanh như vậy?

Hiện tại xem ra người có cái gai ở mông chính là em trai của anh ta…!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.