Sở Diễn sẽ không thích…...
Vài phút trước, Sở Diễn nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu nho nhỏ. Điều này khá hiếm thấy ở phủ Tổng thống, y lập tức có hứng thú, vô thức đưa đầu ra bên ngoài dõi mắt về phía xa.
Đêm đã khuya, y gần như không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể theo phương hướng phát ra tiếng mà tìm kiếm vị trí của chú mèo.
Nhưng ngoại trừ hai tiếng meo meo đầu tiên thì cho dù Sở Diễn có hứng thú dạt dào cũng không còn nghe thấy tiếng kêu nào nữa.
Bởi vì quá chuyên chú, đại não tự động che chắn đi những thứ y không quan tâm, thậm chí còn xem nhẹ cả những động tĩnh nhỏ bé khi Quân Bất Thần đã làm việc xong và rời khỏi thư phòng.
Mãi cho đến khi y nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng: “Cậu đang làm gì?”
Thanh âm kia hạ xuống thực nhẹ nhưng có thể nghe rõ sự khắc chế trong đó, người nói chuyện thật cẩn thận, phảng phất như sợ dọa đến người trước mặt, sợ to tiếng một chút, âm cuối trầm một chút cũng sẽ khiến người nọ nhảy xuống, vạn kiếp bất phục.
Sở Diễn nghe được động tĩnh, bờ vai khẽ run, sau đó chậm rãi rụt cổ lại, động tác cứng đờ nhìn ra phía sau.
Quân Bất Thần đứng trong bóng lộ ra vẻ mặt y không hiểu, người đàn ông đã từng chứng kiến biết bao cuộc chiến đẫm máu giờ khắc này vậy mà lại có chút khiếp đảm.
Hắn đang sợ hãi điều gì?
Chẳng lẽ tâm phòng bị của hắn đã nặng tới nỗi y chỉ tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ một chút cũng có thể bị hoài nghi, cho rằng y bụng dạ khó lường, đêm khuya rồi còn trung thành tận tâm, mạo hiểm sinh mệnh hội báo tin tức cho tổ chức?
Sở Diễn cứ như vậy tưởng tượng lung tung, bởi vì ngoài khả năng này ra, trong lòng y tạm thời không có tư liệu sống khác để tham khảo*.
*ý là không thể nghĩ đến còn lý do nào nữa
Quân Bất Thần chậm rãi vươn tay về phía y, đôi con ngươi bất động nhìn chăm chú vào Sở Diễn, trầm giọng gọi y.
Sở Diễn có chút khẩn trương.
Cho dù đang tức giận thì ban đầu cảm xúc của Quân Bất Thần cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Rất nhiều thời điểm, biểu hiện của hắn càng bình tĩnh thì sâu trong nội tâm lại càng là sóng gió gió lớn.
Đây cũng chính là lý do những thuộc hạ đã phản bội không sợ hắn giận tím mặt, chỉ sợ sau khi hắn đã biết tất cả còn có thể lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Hắn biểu hiện càng bình tĩnh, kết cục của những phản đồ kia lại càng thảm đến không nỡ nhìn.
Thời điểm Sở Diễn đọc nguyên tác cũng thường nghĩ, Quân Bất Thần và Chương Tuyển nếu có thời gian thì nên bàn luận với nhau một chút, dù sao thì cả hai người họ đều có những phương pháp tra tấn hiếm lạ cổ quái, hơn nữa phần lớn là máu me tàn bạo, chỉ nghĩ đến thôi cũng nhịn không được mà sởn tóc gáy, thậm chí không thể tưởng tượng nổi người đã tự mình trải qua kia sao có thể sống sót sau khi — tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần như thế.
Nhưng việc đã đến nước này, sao Sở Diễn có thể cứng đầu không tuân theo mệnh lệnh của Quân Bất Thần được.
Y đi từng bước một qua, không dám nhìn mặt Quân Bất Thần nên dĩ nhiên cũng không nhìn thấy khi mình bước về phía hắn, biểu tình trên mặt Quân Bất Thần đã thoáng thả lỏng.
Khi còn cách Quân Bất Thần một bước lớn nữa, y định đứng yên tại chỗ lại không lường trước được Quân Bất Thần vươn tay cầm lấy cổ tay y, thình lình ôm y vào lòng.
Sở Diễn không chuẩn bị trước mất đi cân bằng, chỉ có thể thành thành thật thật để thân thể của mình ngã vào lồ ng ngực Quân Bất Thần, cảm thụ được độ ấm của hắn, còn có lực độ không thể phản kháng trên cổ tay y.
Tay hắn che lại cái ót Sở Diễn, ôm thật chặt người này vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt.
Ngoài ra, cúc áo cũng có chút cộm người….
Mỗi khi hơi thở Quân Bất Thần cọ qua làn da y, Sở Diễn đều không nhịn được run nhẹ.
Y thừa nhận rằng ở một khắc kia y rất muốn bỏ chạy.
Quân Bất Thần cứ như vậy không nói một lời ôm y, phảng phất như đang xác nhận y tồn tại, xác nhận độ ấm của y, sau đó dùng chất giọng trầm khàn hỏi y: “Vừa rồi cậu đứng trên đó làm gì?”
Ngữ khí tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại không có ý trách cứ.
Sở Diễn nuốt nước miếng, thành thật đáp: “Ngắm… Ngắm phong cảnh.”
“Chỉ là ngắm phong cảnh?”
“Ừm….”
Không sai, y chính là một người nhàm chán như vậy, hơn nửa đêm không ngủ được, lại cảm thấy thương cảm cho nhân sinh ảm đạm của mình, nghe thấy một hai tiếng mèo kêu cũng có thể nhảy lên vì vui sướng, hận không thể lập tức kéo dài cổ nhìn ra ngoài một cái.
Nhưng hiển nhiên, Quân Bất Thần sẽ không tin rằng Sở Diễn cô đơn đứng đó chỉ vì ngắm phong cảnh.
Chẳng qua, nếu y đã không muốn nói thì cho dù mình có hỏi cũng không tìm ra kết quả.
Không sao, bằng vào thủ đoạn của hắn, muốn tra thì vẫn có thể điều tra ra.
Ở nơi Sở Diễn không nhìn thấy, con ngươi đỏ đậm của Quân Bất Thần lóe lên một tia sáng khó hiểu.
***
Ai đã từng xem qua ngục giam số 1 của Liên Bang hẳn cũng biết, đây rõ ràng không phải một nơi dùng để giáo dục đạo đức và khai sáng tư tưởng cho các tù nhân.
Nơi này không thấy mặt trời, không gian nhỏ hẹp, hoàn cảnh âm u khiến người hít thở không thông, tùy ý đi ngang qua một chỗ cũng có thể nghe được tiếng gào rống hoặc thống khổ than khóc của những người trong tù.
Trong đó không thiếu người bởi vì không chịu đựng được loại cô độc không thấy ngày ra này mà không chút do dự đâm đầu vào cánh cửa kiên cố trước mặt, đâm đ ến vỡ đầu chảy máu, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là bị người trông coi đánh đập thô bạo sau đó cho một mũi thuốc mê mà thôi.
Tóm lại, đó là một nơi khiến người hít thở không thông.
Ánh mắt Tiêu Mục bình tĩnh ngồi dựa vào tường, trong mắt không có bi thương, phần lớn là hoài niệm hoặc hồi ức.
Trước đây Sở Diễn cũng an tĩnh ngồi trong ngục giam như vậy, phảng phất như những thứ diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến y.
Bây giờ nghĩ lại, hắn bất chợt muốn trở lại lúc ấy, trở lại phòng giam trước đó bọn họ gặp nhau, trở lại khoảnh khắc thanh niên kia yếu ớt nhất, cũng bất lực nhất.
Hắn sẽ không dùng những tâm tư ác liệt thậm chí ti tiện để đối xử với người kia nữa, hắn sẽ cho y thấy lại ánh mặt trời, không để y phải dùng máu trả giá nữa, cũng sẽ không để y phải mang cái danh dơ bẩn bị mọi người phỉ nhổ sau khi y chết nữa.
Hắn muốn cho y tự do, trả lại y những thứ hắn đã nợ, hắn đều muốn trả lại.
Nhưng hắn biết, những điều này cũng không thể đền bù cho những tội lỗi kiếp trước của mình.
Những chuyện đã xảy ra, cho dù có trở lại một đời nữa, cho dù trời cao cho hắn cơ hội thứ hai thì dấu vết quá khứ cũng không thể xóa bỏ, những ký ức đã khảm sâu cũng không thể xóa mờ, cho dù hắn có bồi thường như thế nào cũng không thể an ủi được người thanh niên trước kia.
Đã quá muộn.
Khi hắn còn đang bị ám ảnh bởi những ký ức xưa cũ, những tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa ngục giam.
Hắn vô thức nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Quân Bất Thần đang đứng bên ngoài với vẻ mặt u ám.
Đã từng, mối quan hệ của bọn họ chính là cấp trên cấp dưới bình thường, một người tùy ý đưa ra những mệnh lệnh khắc nghiệt, người còn lại cẩn trọng đi làm việc.
Với bọn họ, Sở Diễn chẳng qua chỉ là một cái tên thông thường có thể nhẹ nhàng nói ra, không có máu thịt, không có linh hồn, y chỉ là hòn đá kê chân để bọn hắn có thể đạt được mục tiêu của mình, bọn hắn không cần phải vì sự sống chết của người này mà mảy may động tâm.
Nhưng hiện tại, bọn họ đang xích mích, như nước với lửa, vậy mà đều chỉ vì thanh niên trước kia vốn không quan trọng gì.
Người ta nói rằng thế sự vô thường, những lời này đã nói lên sự chuyển biến trong mối quan hệ của bọn họ bây giờ.
Tiêu Mục cười nhạo: “Tổng thống các hạ tới chỗ tôi làm gì, không sợ bẩn mắt ngài sao?”
Quân Bất Thần không dễ dàng bị hắn chọc giận, con ngươi đỏ đậm tựa như tia hồng ngoại nhắm chuẩn mục tiêu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiêu Mục đang làm càn.
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tối hôm qua Sở Diễn định nhảy lầu tự sát ở phủ Tổng thống.”
Tiêu Mục nghe vậy quả nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc, hắn căm tức nhìn khuôn mặt bình đạm của Quân Bất Thần, đột nhiên xông tới nắm lấy cổ áo đối phương, phẫn hận nói: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì y!”
Biểu hiện của Quân Bất Thần trông như cực kỳ thờ ơ đối với sống chết của Sở Diễn, thấy thế, trong mắt Tiêu Mục hiện lên vẻ đau xót.
Đây là điều hắn hận nhất, cũng sợ nhất, rằng Sở Diễn ở trong tay Quân Bất Thần sẽ phải chịu khổ cũng không phải không có căn cứ!
Quân Bất Thần nhìn hắn thật sâu, từ trong mắt Tiêu Mục cũng hiểu rằng đối phương không biết gì về chuyện này.
Hắn biết những hành động ngày đó khi Sở Diễn giả bệnh rời đi, đồng thời cũng đoán được có lẽ y muốn tìm manh mối về việc của Tiêu Mục.
Hắn không rõ, Sở Diễn bắt đầu quan tâm đ ến sự an toàn của Tiêu Mục từ khi nào, là bởi vì đối phương từng là giáo viên của y khi còn ở Đế quốc sao, hay là bởi vì sau khi Sở Diễn bị thương nặng Tiêu Mục đã từng chăm sóc y một đoạn thời gian.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không hy vọng tính tình Sở Diễn thay đổi mấy ngày nay là vì Tiêu Mục.
Quân Bất Thần cũng không muốn để lộ ra rằng mình quan tâm sống chết của Sở Diễn như thế nào, hắn luôn không muốn lộ ra điểm yếu của mình.
Sở dĩ bây giờ Sở Diễn vẫn còn ở lại Liên Bang*, không bị Chương Tuyển thông minh xảo quyệt thừa cơ mang đi hoàn toàn là bởi vì trước khi hành động đều phải băn khoăn đến an nguy của Sở Diễn, sợ không cẩn thận làm hắn tức giận sẽ có chuyện không hay xảy ra với y.
* chỗ này gốc là Đế quốc nhưng như thế lại k hợp lý, chắc tg nhầm
Có đôi khi Quân Bất Thần tự hỏi, liệu hắn có thể sẽ động lòng trắc ẩn với người này hay không…. Hay còn có thể hơn thế nữa.
Nhưng cho dù tình cảm của hắn đối với Sở Diễn có là gì, một khi tình cảm này bị người bên Đế quốc biết được thì bọn họ sẽ có thể không có bất kỳ sợ hãi nào nắm lấy mọi cơ hội đưa Sở Diễn nguyên vẹn trở về.
Tuy nhiên, hắn cũng không thật sự sợ hãi những điều này, chỉ là muôn giảm bớt phiền toái không cần thiết thôi. Nếu Chương Tuyển thật sự dám tới đây, hắn cũng sẵn sàng luận bàn cùng đối phương.
Sau khi xác nhận phản ứng của Tiêu Mục xong, Quân Bất Thần thoáng yên tâm một chút, sau đó mỉa mai vặn lại: “Ngươi ở đây khó chịu cái gì, lúc trước không phải là ngươi tự tay đưa y đến chỗ ta sao?”
Nghe vậy, trên mặt Tiêu Mục hiện lên thật sâu thống khổ, hắn vô lực buông lỏng cổ áo Quân Bất Thần ra, ngược lại đưa tay tự vò tóc mình, sắc mặt vặn vẹo, giống như đang tự khiển trách bản thân.
Quân Bất Thần dù bận vẫn ung dung sửa cổ áo, đồng tình nhìn thoáng qua Nguyên soái Liên Bang đang chật vật, sau đó ung dung thong thả bước ra khỏi ngục giam.
………
Buổi tối, bởi vì bị ngộ nhận là có ý định nhảy lầu tự sát mà Sở Diễn bị nhốt ở trong phòng, bị ép nghe một bài giáo dục an toàn với diễn giả là quản sự, Thời An Hà là trợ thủ và Quân Vong là giám sát viên.
Quản sự nói đến miệng đắng lưỡi khô, hai mắt trợn trừng, thuận tay cầm lấy chén nước bên cạnh bàn, ngẩng đầu uống “Ực ực ực”, đột nhiên nghĩ tới câu: muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Vì thế ông buông ly nước, hào khí dò hỏi Sở Diễn: “Đứa trẻ ngoan, cậu nói xem, gần đây cậu đang phiền lòng vì điều gì?”
Sở Diễn đương nhiên không thể nói thẳng, y chỉ có thể nhìn ra cửa sổ, trốn tránh trả lời.
Lúc này, người quản gia được mệnh danh là “Great Smart” lại bắt đầu tự hỏi người trẻ tầm tuổi này có thể gặp phải phiền não gì.
Đột nhiên, ông đập bàn một cái, cái hay không nói toàn nói cái dở: “Có phải cậu đang thất tình không.”
Sở Diễn: “?”
Quân Vong: “!”
Người vừa mới từ trận chiến với Tiêu Mục trở về, còn đang đắc ý dào dạt -Quân Bất Thần cũng vừa lúc nghe được những lời này.
Trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một ý tưởng đáng sợ.
Sở Diễn… lẽ nào thích Tiêu Mục?