Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 51-2



Là bởi vì hiểu biết của y với quy tắc tương đối cứng nhắc, chỉ biết không được phép đánh nhau, cho nên mới tới đây xử lý chuyện này?

Ánh mắt Sở Diễn nhìn Tiêu Mục cũng không có gì đặc biệt, thay vào đó giữ khuôn mặt nghiêm túc và ra lệnh cho những người đang nằm và đứng trước mặt y, cả người tản ra một loại mị lực tự nhiên.

Ánh mặt trời mạ lên mái tóc y một vầng sáng nhàn nhạt, khiến cả người y đều trở nên sạch sẽ sáng trong.

Ngược lại, Tiêu Mục đứng trong bóng tối, đôi con ngươi đen nhánh mở to, ánh sáng duy nhất trong mắt là đến từ người kia.

Loại cảm giác quen thuộc này…..

Rõ ràng là không có khả năng, nhưng thi thoảng hắn vẫn hy vọng nó có thể thành sự thật.

Hắn hy vọng Sở Diễn thật sự nguyện ý tới đây gặp hắn.

Mặc kệ mục đích của y là gì, chỉ cần có thể nhìn y một lần nữa hắn đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Cho dù có giống như đời trước Tiêu Mục đã làm với y vậy, dụ dỗ hắn đi tìm chết.

Hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng rất nhanh, những suy nghĩ phi thực tế trong lòng hắn đã bị đánh gãy bởi những biến cố sau đó.

Phía sau Trương Thiên Hàn, có một người lặng lẽ vòng tới sau lưng người nọ, dùng dây thừng hung hăng tròng lên cái cổ yếu ớt của y, giống như phát ti3t mà siết lấy người nọ đến chết.

Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Mục bộc phát ra thực lực xưa nay chưa từng có, hắn gần như ngay lập tức đã ở trước mặt tên tù nhân kia, cả người tản ra khí tức như Tu La dưới địa ngục, không đến một giây, sợi dây thừng rắn chắc như vậy trong tay hắn đã bị đứt thành từng mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống đất như những chiếc lá khô héo.

Một lượng không khí lớn dũng mãnh tràn vào phổi y, Sở Diễn che lại cổ, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, khó chịu cong người ho khan liên tục.

Nhìn Tiêu Mục bùng nổ sức lực như vậy, tên tù nhân kia nháy mắt đã biết mình trêu chọc phải người không nên trêu chọc, bị dọa đến hai chân phát run, cả người đều run rẩy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Tha cho tôi… Tha cho tôi….”

Giây tiếp theo, hắn ta đã bị Tiêu Mục đá xuống đất, bị dẫm đạp như một con kiến, lục phủ ngũ tạng đều bị dẫm nát, đau đến chết đi sống lại, mỗi câu xin tha nói ra đều sẽ ho ra máu.

Hắn có chừng mực, không đánh chết người, nhưng người này cơ bản đã bị hắn phế đi.

Bởi vì giám thị viên bị thương, vụ tranh chấp này bị phán định là một vụ tai nạn nhỏ, một đội nhỏ được lập ra để lại đây xem xét tình huống.

Sở Diễn rất nhanh đã tỉnh lại, khôi phục vẻ lạnh nhạt và trầm mặc của nguyên thân, chỉ là quần áo hỗn độn, trên cổ vẫn còn vệt đỏ ghê người.

Y vốn còn muốn thừa dịp hỗn loạn nói một hai câu với Tiêu Mục, nhưng bây giờ các giám thị viên khác cũng đã đến, y không những không nói được gì còn phải nghĩ làm sao để qua mặt bọn họ.

Đồng nghiệp đã đắp áo khoác cho y nhìn bộ dáng chật vật lúc này nhịn không được hét lớn: “Sao cậu lại không cẩn thận như thế, đây không phải tác phong của cậu!”

Tâm Sở Diễn nói: Tôi cầu xin ngài, ngài đừng nói nữa!

Mặc dù đồng nghiệp của y tỏ ra ngoài ý muốn nhưng vẫn bước tới nâng y dậy, còn nhân tiện kiểm tra vết thương cho y.

Người một nhà, đây là tác phong của người thân thuộc với nguyên thân.

Cho dù họ có mắng hay đánh y như thế nào cũng không sao cả, nhưng nếu người khác dám động một đầu ngón tay vào y thôi, họ sẽ không để yên.

Vì thế cái tên tù nhân vô lực nằm trên mặt đất kia còn chưa kịp thở lại một lần bị hung hăng dẫm đạp, đá mạnh vào mạn sườn, đau đến suýt chút nữa không đi nổi.

Thân hình tên đồng nghiệp kia tương đối khổng lồ, khiến cho Sở Diễn trông nhỏ bé hẳn đi khi đứng bên cạnh anh ta.

Tiêu Mục lẳng lặng nhìn về phía này, tâm tình có chút rầu rĩ nhưng hắn lại không biết khó chịu chỗ nào, không khỏi siết chặt đốt ngón tay.

“Tiểu Lưu, đừng che mất y, để chúng ta nhìn xem y bị thương chỗ nào!”

“Đúng đúng đúng, Tiểu Lưu mau tránh ra đi, nhanh chóng đưa y đi phòng y tế.”

Đồng nghiệp tên Tiểu Lưu bĩu môi, chậm rãi tránh ra.

Sau đó, những đồng nghiệp vừa rồi còn bị che khuất tầm mắt không hẹn mà cùng phát hiện, cái người ngày thường tưởng như cao lãnh cuồng công tác vậy mà bây giờ lại cho người ta một loại mỹ cảm rách nát cực kỳ đáng thương.

Vành mắt hơi hơi phiếm hồng, cổ áo bị xé toạc trong lúc đánh nhau, làn da trắng nõn trên cổ bị trầy xước, thoạt nhìn tựa như bị tên bi3n thái tràn ngập ác thú dùng roi da quất, cực kỳ chọc người trìu mến.

Thích hợp vẽ lại đóng khung, sau muốn đáng y chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hôm nay, lúc đó vẻ mặt các đồng nghiệp sẽ tốt đẹp lại ngay, cực kỳ hữu hiệu ( giơ ngón cái lên).

Rất nhanh, khi các đồng nghiệp còn lại đưa những tù nhân còn đang ngơ ngác về ngục giam, kéo những tù nhân nằm la liệt trên đất tới phòng y tế, Tiểu Lưu cũng chuẩn bị đưa Sở Diễn đi bôi thuốc.

Bởi vì biết Trương Thiên Hàn là người cố chấp, không đến giờ tan tầm thì tuyệt không rời ban, vì thế tương đối cường ngạnh nắm lấy cánh tay Sở Diễn, nếu dù lời lẽ không trị được y vậy thì phải dùng vũ lực thôi!

Tiêu Mục nhìn cổ tay Sở Diễn bị nắm chặt, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng khiến Tiểu Lưu ngoài ý muốn chính là, Sở Diễn không phản đôi việc đi phòng y tế, chỉ đột nhiên chỉ vào Tiêu Mục nói: “Hắn bồi tôi đi, tôi nghĩ vừa rồi hắn cũng bị thương rồi.”

Đôi mắt Tiêu Mục vốn đang trầm tịch đột nhiên sáng lên những vì sao nhỏ, ánh mắt nhìn Lưu giám thị cũng có chút đắc ý.

Hắn vốn còn muốn truyền tín hiệu ra bên ngoài.

Nhưng hiện tại, hắn lại có chút do dự.

Bởi vì một khi gửi đi hắn sẽ không có đường lui nữa.

Nhưng đột nhiên rất nhớ nhung người kia, còn muốn thấy y một lần nữa, dù chỉ một lần thôi cũng được.

………

Ngửi thấy mùi thuốc nước sát trùng, Sở Diễn nín thở để bác sĩ nhẹ nhàng chà lau vết thương trên cổ, từng trận đau đớn truyền đến, vệt đỏ vòng tròn kia tựa như bị một con rắn độc quấn lên, thật sự khiến người đau lòng.

Tuy rằng cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, nhưng thoạt nhìn thực sự ghê người, cho dù là bác sĩ cũng nhịn không được nhăn chặt mày, dù sao những tù nhân vào đây mà bị thương thế này cũng không kỳ quái, nhưng nếu là giám thị viên, vậy đại biểu rằng chuyện này rất nghiêm trọng.

Tiêu Mục thật ra không bị thương gì, chỉ là thể lực tiêu hao quá mức một chút, cần thời gian nghỉ ngơi.

Lúc này, hắn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Lưu, một người ngồi phía đông, một người ngồi phía tây, mà Sở Diễn ngồi chính giữa, tiếp nhận sự chỉ thị từ bác sĩ.

Đúng vậy, để phòng ngừa vạn nhất, Tiểu Lưu tới đây cùng bọn họ.

Tuy rằng Tiêu Mục bị hạn chế tinh thần lực, cộng thêm thể lực tiêu hao quá mức, nhưng trên chiến trường hắn vẫn là người đàn ông oai phong một cõi, Tiểu Lưu tất nhiên là không yên tâm đi theo.

Sở Diễn tâm như tro tàn ngồi một chỗ, chịu đựng đau đớn nóng rát trên cổ.

Bởi vì có Tiêu Mục ở đây, Tiểu Lưu không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể vòng vo chất vấn Sở Diễn: “Nói đi, sao hôm nay cậu một hai phải nhảy vào hố lửa như vậy, cho dù muốn nhảy cũng nên kéo bọn tôi theo, mấy người chúng ta một khối, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sao có thể để cậu chịu ủy khuất như vậy?”

Sở Diễn bảo trì trầm mặc, chỉ rũ mi, thoạt nhìn còn có chút ủy khuất.

Bác sĩ nghe bọn họ nói những lời này, tay không chú ý liền run lên một chút, khiến Sở Diễn đau đến phát run.

Tiêu Mục và Tiểu Lưu trăm miệng một lời: “Ông nhẹ chút.”

Sở Diễn: “……”

Tuy rằng không thể đơn đọc nói chuyện với Tiêu Mục như ý muốn nhưng là Sở Diễn có thể cảm nhân được tình trạng của Tiêu Mục không tồi, hắn không còn vẻ u ám tối tăm bị đèn nén như khi ở trong tù nữa, cũng không mang bộ dáng như sắp hủy diệt thế giới đến nơi, có thể thoáng yên tâm rồi.

***

Sau cuộc bạo loạn này, giám thị viên ở nhà tù Liên Bang số 1 đã được giao một nhiệm vụ mới, đó chính là định kỳ đọc nội quy nhà tù cho đám tù nhân nghe, để bọn họ hiểu rõ tính uy hiếp, hối cải làm người tốt từ bây giờ.

Kỳ thật đây chỉ là hành động mặt ngoài, không có tác dụng gì lớn, chỉ muốn làm để cấp trên kiểm tra thôi.

Suy cho cùng, sau mỗi cuộc bạo loạn mỗi nhân viên quản lý đều phải đưa ra một số biện pháp đối phó có lệ, cho thấy rằng mình đã nhận ra sai lầm, lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn blah blah.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, gánh nặng đè trên vai Sở Diễn lại nặng thêm một chút.

Tuy nhiên, điều này cũng tình cờ tạo cơ hội cho y gặp gỡ và giao lưu với Tiêu Mục.

Trong khi những đồng nghiệp khác đều nghiêm túc đọc to những luật lệ dày đặc như những chiếc máy móc vô cảm, bên này không khí giữa Sở Diễn và Tiêu Mục thoạt nhìn tương đối hài hòa, giống như biến thành một lớp giáo dục sức khỏe tâm lý.

Tuy rằng sắc mặt Sở Diễn lạnh lùng nhưng lời nói lại ấm lòng thực dụng: “Nguyên soái, một người thông minh nhất định phải học cách hòa hợp với người khác, cho dù là ngụy trang cũng không thể quá dễ thấy, bằng không sẽ dễ phát sinh chuyện như ngày hôm qua.”

Khóe miệng Tiêu Mục lộ ra ý cười nhàn nhạt, rồi lại rất mạnh mẽ hỏi ngược lại: “Giám thị viên đại nhân, ngài không phát hiện mình cũng thật lộ liễu sao?”

Sở Diễn: “?”

Tiêu Mục vừa nhắc nhở như vậy, y chợt nghĩ tới.

Quả thực, kể từ cuộc bạo lạn đó, y dường như đã trở thành một ngôi sao trong tích tắc.

Nếu như Trương Thiên Hàn trước kia cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt cao ngạo, khó có thể tới gần thì Trương Thiên Hàn hiện tại chính là một người không giỏi giao tiếp, nhưng lại có một trái tim mềm mại, để không phải chứng khiến thảm kịch đẫm máu, y thậm chí nguyện ý chấp nhận nguy hiểm.

Sở Diễn nỗ lực giải thích với cách giám thị viên khác rằng mình giúp Tiêu Mục giải vây hoàn toàn là bởi vì trước mắt hắn vẫn là nhân tài của Liên Bang, vạn nhất thật sự tổn thương đối với Liên Bang là cực kỳ bất lợi.

Ngoài ra, vạn nhất Quân Bất Thần chỉ là cố ý dọa thuộc hạ thôi, muốn thông qua ngục giam thí luyện khiến Tiêu Mục trở nên nghe lời hơn, nhưng chúng ta lại khiến hắn xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Rất nhanh, các đồng nghiệp đã có thêm một hiểu biết mới về y, tiểu khả ái tâm tư tinh tế tỉ mỉ.

………

Khi y đang suy nghĩ xem nên giải thích với Trương Thiên Hàn thật như thế nào về việc vô tình thay đổi nhân thiết thì ngục giam vốn đang ầm ĩ bất kham tức khắc như bị bóp chặt yết hầu, không phát ra một chút tiếng vang nào.

An tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Sở Diễn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vô thức quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh.

Sau đó não y dừng hoạt động ngay lập tức, hơn nữa mọi tinh túy trong đầu đều không một tiếng động chạy hết.

Phắc phắc phắc*!!!

* chỗ này gốc là trác trác trác, tui có dịch gg nhưng nó ra cái gì ấy, khum hỉu, nên tui để như vậy giống như đang chửi fvck ấy=))

Ngụy Trần, cái tên lừa đảo này, phải làm sao bây giờ!!

Vì sao hôm nay Quân Bất Thần lại đến nơi này!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Mục: A, Sở Diễn không muốn gặp tôi, tôi chỉ có thể tự an ủi bằng bữa ăn thay thế.

Bữa ăn thay thế: Không ngờ tới phải không, tôi là bản gốc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.