Chương 3:
Tiệm sửa xe của Cận Chu nằm trong khu phố cổ, cách tòa án nhân dân không xa, khoảng chừng mười phút đi bộ.
Mỗi ngày vào lúc chạng vạng, sẽ có đủ loại người đi bộ qua lại trước cửa tiệm, có người làm công ăn lương đi làm về, có những ông cụ dắt chó đi dạo.
Đứng bên cửa sổ của văn phòng luật sư trên tầng hai, Cận Chu vừa hút thuốc, tiêu hóa cơn tức giận lúc sáng, vừa quan sát dòng người đi bên dưới, thỉnh thoảng nhìn thấy người quen đi ngang qua, cậu cũng không có tâm trạng mà chào hỏi.
Một lúc sau, Tôn Nghĩa ở bên cạnh đưa máy tính bảng đang cầm trên tay đến trước mặt Cận Chu, phóng to tấm ảnh bên trên, hỏi: “Là người này sao?”
Cận Chu chỉ nhìn lướt qua: “Đúng.”
Trên tấm ảnh là hình chụp một chứng minh thư.
Người đàn ông trên đó có khuôn mặt phổ thông, khoảng độ bốn mươi tuổi, trông anh ta không có gì nổi bật.
Là kiểu vứt vào một đám đông sẽ không thể tìm thấy.
“Đây không phải là tài xế xe tải trong tin tức sao?” Tôn Nghị chuyển sang trang web bấm vào tiêu đề tin tức sáng nay, có lẽ bởi vì phương hướng quá rõ ràng, cậu ta nhìn nội dung tin tức, sau đó nhìn Cận Chu, ” Thẩm phán Cận Vĩ ở trên…!”
“Là cha tôi.” Cận Chu nói xong, lại bổ sung thêm, “Đây là người tài xế đã đâm chết cha mẹ tôi.”
Nghe vậy, Tôn Nghị quay người sang chỗ khác, tựa hồ không biết nên phản ứng thế nào trước tin tức này, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Cận, vậy cha anh là thẩm phán sao?”
Cận Chu mơ hồ “ừm” một tiếng.
Trong số những người bạn bên cạnh, chỉ có Lưu Vĩnh Xương biết chuyện này.
Vào thời điểm đó, Cận Chu phải mất một hai năm mới thu xếp xong các thủ tục tang lễ của cha mẹ mình, mà khi đó Lưu Vĩnh Xương đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
“Muốn tìm hắn ta cũng không phải việc gì khó, chính là…” Tôn Nghị mở cuộc trò chuyện nhóm, gửi thông tin của Vương Đại Vinh, “Chuyện này đã được đăng lên tin tức, e rằng hắn ta đã sớm bị mời đi uống trà rồi.”
“Hoặc là đã nghe được tiếng gió, sớm chạy rồi.” Cận Chu nói, “Khả năng cao là hắn ta đã chạy rồi.”
Cận Chu tâm tư kín đáo, rất nhiều chi tiết không thể thoát khỏi mắt cậu.
Giống như hôm qua, cậu hỏi Nhậm Văn Lệ, phía cảnh sát đã tìm thấy Vương Đại Vinh chưa, Nhậm Văn Lệ trả lời là: “Không tiện tiết lộ.”
Nếu như đã tìm thấy, Nhậm Văn Lệ hẳn sẽ thẳng thắng thừa nhận, bởi vì Vương Đại Vinh đang nằm trong tay cảnh sát, cô cũng không cần sợ Cận Chu làm ra những hành động không cần thiết.
Theo kinh nghiệm từng đối phó với phía cảnh sát của Cận Chu, cảnh sát sẽ thường tiết lộ tiến triển tích cực của vụ án, để trấn an gia đình nạn nhân, vì vậy Nhậm Văn Lệ có thể nói với Cận Chu rằng, “Chúng tôi đã bắt được Vương Đại Vinh, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”
Nhưng Nhậm Văn Lệ không nói gì cả, đó chỉ có thể là bởi vì hiện tại, tiến độ điều tra không được thuận lợi.
Ngoài ra, Nhậm Văn Lệ cũng biết rõ thủ đoạn của Cận Chu, cô trả lời “Không tiện tiết lộ”, chắc là vì cô không muốn Cận Chu tìm ra Vương Đại Vinh trước họ.
Nghe được câu trả lời này, Cận Chu chắc chắn 80% rằng, phía cảnh sát đã đến chỗ của Vương Đại Vinh, nhưng có lẽ là tốn công vô ích rồi.
“Anh tìm hắn ta”, Tôn Nghị thu lại máy tính bảng, nhìn Cận Chu hỏi: “Là định làm gì vậy?”
Nói đến đây, Tôn Nghị do dự nói, “Anh Cận, đừng quên rằng chúng ta là luật sư.”
Ngụ ý là, có thể giảng đạo lý nhưng không được động tay, càng đừng tự khiến mình phải vào cục cảnh sát.
Cận Chu bật cười: “Cậu còn biết mình là luật sư à?”
Công ty luật không chính quy, cũng không có được mấy nhân viên cố định, sếp thì vắng mặt quanh năm.
Cách đây vài năm, do việc làm ăn của công ty không khả quan, Tôn Nghị dự định nghỉ việc, kết quả là cậu nhận được một vụ án ly hôn, cậu tìm ra bằng chứng xác thực cho thấy người chồng đã ngoại tình, giành được rất nhiều quyền lợi cho người vợ.
Kể từ đó, có rất nhiều khách hàng bắt quả tang chồng ngoại tình đều đến tìm Tôn Nghị, mà cậu cũng đang ngày càng tiến xa hơn trên con đường “thám tử tư”.
“Luật sự cũng có nhiều loại.” Tôn Nghị nói, “Việc tìm người cứ giao cho em.”
Sau khi màn đêm buông xuống, cái nóng cuối hè đã dịu đi, gió mát phả vào mặt mang theo chút se lạnh của mùa thu.
Cận Chu lái xe đến quán bar lớn nhất thành phố, người quen chào hỏi cậu suốt một đường đi từ cửa chính đến ghế lô VIP trong cùng.
Ghế lô có sức chứa khoảng 20 người, nhưng chỉ có một mình Lưu Vĩnh Xương ngồi ở đó, trên bàn bày ra rất nhiều loại rượu nổi tiếng, xem cái đà này, chắc là muốn cùng Cận Chu uống không say không về.
Cận Chu biết Lưu Vĩnh Xương muốn cùng cậu giải tỏa cảm xúc, nhưng nói thật, cậu không cảm thấy khó chịu cho lắm, dù sao thì khoảng thời gian khó khăn nhất cũng đã trôi qua từ lâu.
“Anh Lưu.” Cận Chu bước đến ngồi bên cạnh Lưu Vĩnh Xương, đưa một điếu thuốc qua.
Lưu Vĩnh Xương năm nay 39 tuổi, mặc một bộ vest màu sâm panh.
Mặc dù hơi mập, nhưng trước ngực anh ta có một chiếc khăn vuông xếp chồng, khuy măng sét tinh xảo trên cổ tay áo, trông có phần sang trọng.
“Việc kinh doanh gần đây tốt chứ?” Cận Chu lấy ra một chiếc bật lửa, lần lượt châm lửa cho Lưu Vĩnh Xương và mình, sau đó thở ra một hơi khói rồi ném chiếc bật lửa lên bàn.
“Cũng được, vẫn như cũ.” Lưu Vĩnh Xương đưa một ly rượu cho Cận Chu, “Còn tiệm sửa xe của chú mày thì sao?”
“Vẫn như bình thường.” Cận Chu cầm ly rượu nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng trượt xuống cổ họng, cậu chỉ muốn làm thấm giọng.
“Anh đã sớm nói rồi, kêu mày mở tiệm ở mấy chỗ sầm uất, mày không nghe.” Mỗi nhìn thấy Cận Chu, Lưu Vĩnh Xương đều không nhịn được nói cậu vài câu, “Nếu không anh tìm một chỗ khác cho mày?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Cận Chu cười cười, “Chỗ này gần nhà.”
Thành phố mỗi năm đều có sự thay đổi, trung tâm thành phố năm ấy dần trở nên tiêu điều, đường phố cũng chật hẹp hơn trước, khu vực nội thành quy hoạch bất hợp lý.
Nhưng cho đến nay, Cận Chu vẫn sống trong căn phòng cũ lúc trước, hầu hết các vật dụng trong đó đều được bày biện như lúc ban đầu.
Lưu Vĩnh Xương ngừng thuyết phục, nhấp một ngụm rượu, đổi chủ đề: “Anh đọc được tin tức rồi, chuyện này cũng có thể đưa tin được sao?”
Vụ án còn chưa có kết luận, các phương tiện truyền thông lớn đã vội vã đưa tin, Cận Chu cũng không có cách nào: “Ai bảo các phóng viên có mặt tại hiện trường phiên tòa chứ?”
Thông thường, những người không liên quan rất ít khi đến xem phiên tòa xét xử một vụ án, nhưng vụ án h*** d** này nhận được sự quan tâm rất lớn từ dư luận, nên đã có nhiều phóng viên đến xem phiên toà xử án ngày hôm đó.
Mà bị cáo sớm không báo, muộn không báo, lại khai báo ngay lúc toà án thẩm vấn, lời khai bị nhiều phóng viên nghe thấy, công kiểm pháp(*) cũng không thể ngăn được miệng của tất cả mọi người, chỉ có thể để mặc lời khai trong phiên tòa được đăng lên tin tức.
Chỉ là sau đó, hầu như không thể tìm hiểu về tình tiết vụ án qua các kênh truyền thông.
“Mày dự định làm gì tiếp theo?” Lưu Vĩnh Xương hỏi.
“Trước tiên phải tìm ra được người tài xế lái xe.” Cận Chu nói, “Còn cụ thể vẫn chưa nghĩ tới.”
Hầu hết các vụ sát hại các thẩm phán trong tòa án hình sự đều liên quan đến những vụ án mà họ đang xét xử.
Nhưng Cận Chu không biết rõ công việc của cha mình, lại thêm Dương Thời Dữ từ chối tiết lộ vụ án, vì vậy cậu chỉ có thể dò đá qua sông(*), đi bước nào tính bước đó.
“Nếu mày có cần gì, cứ việc nói với anh.” Lưu Vĩnh Xương nói, “Giúp được việc gì, anh nhất định sẽ giúp.”
Cận Chu cũng không khách sáo với Lưu Vĩnh Xương, dẫu sao mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không phải là hư tình giả ý.
Hai người uống một lúc, điện thoại di động của Cận Chu đột nhiên nhận được tin nhắn của Tôn Nghị, là một chuỗi địa chỉ, còn ở ngay nội thành.
“Anh Lưu.” Cận Chu đặt ly rượu xuống đứng dậy, cau mày nhìn điện thoại, “Hôm khác em mời anh uống rượu.”
Hiệu quả làm việc của Tôn Nghị thực sự rất cao.
Mới giao việc hồi mấy tiếng trước, bây giờ đã có kết quả rồi.
Mặc dù theo suy đoán của Cận Chu, Vương Đại Vinh có lẽ đã chuồn mất từ lâu, nhưng hiện tại trong tay cậu chỉ có một manh mối này, nên chỉ có thể đi xem thử.
Địa chỉ trong điện thoại nằm ở một khu nhà tồi tàn, cách không xa khu phố cũ nơi Cận Chu sống, thuộc cùng một khu vực quản lý.
Lúc trước Cận Chu đến quán bar uống rượu cùng Lưu Vĩnh Xương, sau khi tàn cuộc, đều sẽ có một người đàn em đặc biệt đến lái xe thay cho cho cậu, nhưng hôm nay cậu đến có việc riêng, lại không muốn phải giải thích quá nhiều với người khác.
Vì vậy, đã gọi cho một tài xế chỉ định(*).
Xe đậu ở ngã tư thiếu ánh sáng, hơn chín giờ tối, có vài người đi bộ trên đường.
Cận Chu mò mẫm hồi lâu theo chỉ dẫn đường, đi qua đi lại mấy lần vẫn quay về chỗ cũ, cuối cùng cũng tìm được khu nhà ở của Vương Đại Vinh.
Tòa nhà này mang một cảm giác cũ kỹ, mỗi tầng đều có một hành lang dài nối tất cả các hộ gia đình lại với nhau.
Diện tích của mỗi hộ gia đình rất nhỏ, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, người nào có chút tiền trong tay sẽ không lựa chọn sống ở đây.
Không lâu sau, Cận Chu dựa theo số nhà tìm được đến trước cửa nhà Vương Đại Vinh, trông thấy căn nhà tối om, cánh cửa gỗ màu vàng khép hờ, trên cửa có vài dấu chân còn mới, khóa cửa đã bị bẻ gãy.
Cưỡng chế phá cửa không phải phong cách của cảnh sát, Cận Chu đột nhiên phản ứng lại, loại trừ cảnh sát ra thì còn có một khả năng khác, Vương Đại Vinh đã bị người đứng sau màn tìm đến để giết người diệt khẩu.
Cậu lập tức cảm thấy không ổn, nếu Vương Đại Vinh chết rồi, vậy vụ án này làm sao điều tra tiếp được đây?
Nhưng sau khi bước vào phòng khách tối tăm, cậu tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tủ quần áo trong phòng khách mở toang, bên trong trống trơn, vài chiếc tất rơi xuống đất, có thể thấy được Vương Đại Vinh đã vội vàng rời đi, có lẽ anh ta đã nhanh chóng rời khỏi đây trước khi người khác tìm tới cửa.
Bước tới phòng ngủ trong cùng, đèn sáng hơn một chút, cùng với ánh đèn đường từ cửa sổ chiếu vào, Cận Chu thấy trên bàn có một đống đồ quen thuộc – xúc xắc và chip đánh bạc.
Cận Chu lập tức hiểu rõ, Vương Đại Vinh là một dân cờ bạc.
Mắc xích quan trọng của lỗ hổng cuối cùng cũng đã có bước tiến triển đầu tiên.
Cận Chu tuỳ ý nhặt một con chip, dùng ngón tay cái hất nó lên không trung, nhưng không biết có phải do đã lâu không chạm vào thứ đồ chơi này hay không, cậu dùng sức hơi mạnh, con chip bị bật lên trần nhà, sau đó bắn ngược trở lại xuống đất, cuối cùng lăn tới tận bên ngoài cùng phòng bếp.
Phòng bếp ở cạnh hành lang, đèn chiếu sáng trên hành lang được kích hoạt bằng giọng nói, Cận Chu không hề phát ra tiếng động, vì vậy trong phòng bếp luôn là một mãnh đen nhánh.
Căn nhà vốn đã bừa bộn, Cận Chu lười nhặt những con chip bị đánh rơi.
Chỉ là khi cậu đi đến phòng bếp, chuẩn bị từ trong phòng đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của đế giày nghiền ép lên con chip.
——Có người trong phòng.
Trái tim Cận Chu chợt căng thẳng, cậu lập tức quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một người mặc đồ đen từ góc khuất bên cạnh tủ lạnh bước ra, còn chưa kịp đợi cậu phản ứng lại, thì người mặc đồ đen đã đánh úp về phía cậu.
Cận Chu khó khăn tránh được một cú đấm, sườn eo đập vào bàn ăn, mượn lực duỗi thẳng thân trên đánh về phía người mặc đồ đen, nhưng người nọ mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, cậu đấm vào khoảng không.
Người mặc đồ đen nắm lấy cổ tay cậu khóa ra sau eo, đè cả người cậu xuống bàn ăn.
Khoảng thời gian ngoài hai mươi tuổi, Cận Chu đã tập luyện quyền anh trong vài năm, nếu không phải bị tấn công bất ngờ, cậu đã không bị chế ngự nhanh chóng như vậy.
Nhưng mà nói đi nói lại, cái người này rốt cuộc là ai?
Cận Chu không có thời gian suy nghĩ, dùng hết sức lực để chống cự, bàn ghế phát ra tiếng động không nhỏ, khiến đèn hành lang kích hoạt bằng giọng nói ở ngoài cửa vang lên.
Ánh đèn vàng mờ xuyên qua khung cửa chiếu vào khuôn mặt của Cận Chu, để lại một bóng đen sâu thẳm trên lông mày cậu.
Đột nhiên, Cận Chu cảm thấy người mặc đồ đen phía sau nới lỏng sức lực, cậu lập tức thu lại cổ tay đang bị chế trụ của mình, chống nửa thân trên lên khỏi bàn ăn, lúc này phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cận Chu?”
Cận Chu dừng lại, sau đó quay đầu nhìn người mặc đồ đen đã thu lại nắm đấm.
Thừa dịp ánh đèn hành lang kích hoạt bằng giọng nói còn chưa tắt, Cận Chu nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen, con ngươi thiếu chút nữa rơi xuống: “Dương Thời Dữ?”
_______________
(*)Công kiểm pháp: công an, kiểm sát, tư pháp
(*)Dò đá qua sông: Mạc trước thạch đầu quá hà – 摸着石头过河: Nghĩa câu này là ném đá dò đường.
Đây là hình ảnh một người đi trong đêm, ném đá dò đường để xem hiểm nguy ra sao, hoặc phải lội qua sông, vừa đi vừa ném đá, nghe tiếng rơi mà đoán nông sâu để lựa chỗ đặt chân mà sang sông.
Thường người ta hay dùng câu này để chỉ hoàn cảnh ai đó lần đầu tiên phải làm gì đó mà vừa làm vừa rút kinh nghiệm, vừa làm vừa căn chỉnh, vừa làm vừa đoán, tức là dò dẫm.
(*)Tài xế chỉ định: tiếng Anh (Designated driver).
Thuật ngữ này dùng để đề cập đến việc lựa chọn một người vẫn tỉnh táo làm người điều khiển phương tiện có trách nhiệm trong khi những người khác được phép uống đồ uống có cồn..
Chuong 4:
Hộ gia đình ở khu này không nhiều lắm, tầng một có hơn phân nửa phòng ốc đều bỏ trống, kẹt cửa nhét đầy các tờ quảng cáo tuyên truyền.
Mỗi đầu hành lang dài đều có hai cửa sổ, bên ngoài là đường phố yên tĩnh, ánh sáng bị cây cao chặn lại khiến hành lang càng thêm tối tăm.
Cận Chu đứng ở một bên cửa sổ cuối hành lang, xoa bóp vai phải bị Dương Thời Dữ bẻ đau, nhìn người bên cạnh hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Không chỉ xuất hiện ở đây mà còn cải trang thành như thế này.
Mũ bóng chày màu đen, áo khoác ngắn màu đen, quần lao động màu đen, giày Dr Martens(*) màu đen — Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Cận Chu quả thật muốn hỏi Dương Thời Dữ một câu, hắn có phải còn mặc quần lót màu đen không.
Tuy nhiên, không thể không thừa nhận rằng, so với pháp bào(*) rộng thùng thình, một thân cải trang này trông Dương Thời Dữ vai rộng, eo hẹp, chân dài, đúng là cũng có chút đẹp trai.
“Tôi mới là người nên hỏi cậu câu này.” Đương nhiên, Dương Thời Dữ không biết Cận Chu đang đánh giá quần áo của mình, mặt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, quét mắt liếc nhìn Cận Chu một cái, đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu dưới bóng của chiếc mũ bóng chày, nhìn không ra cảm xúc như thế nào.
Khi bị hỏi ngược lại, Cận Chu không khỏi cảm thấy buồn cười, tại sao trước đây cậu không phát hiện, Dương Thời Dữ lại thích lừa người đến vậy?
Hai người đồng thời xuất hiện ở đây, hiển nhiên Dương Thời Dữ mới là người kỳ lạ hơn.
Thẩm phán đúng thật là có thể đi điều tra vụ án, nhưng người ta là quang minh chính đại, đường đường chính chính đi điều tra, làm gì có thẩm phán nào giống như Dương Thời Dữ, cải trang thành bộ dạng phần tử phạm pháp, rồi chạy đến nhà nghi phạm?
“Này.” Cận Chu trước nay luôn lịch sự, nhưng nếu Dương Thời Dữ đã không nói thật với cậu, vậy cậu cũng dứt khoát không cần khách sáo với hắn nữa, “Anh có phải cảm thấy tôi rất dễ bị gạt?”
Dương Thời Dữ không trả lời, hắn hơi quay mặt lại, tầm mắt cuối cùng cũng đối diện với ánh mắt của Cận Chu.
“Tôi đến để điều tra vụ án của cha mẹ tôi, việc xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.” Cận Chu nói, “Ngược lại là anh. Anh lấy thân phận gì đến đây điều tra, kiểm sát viên sao?”
Kiểm sát viên và thẩm phán là hai chức vị hoàn toàn khác nhau, Cận Chu nói như vậy là để châm biếm câu nói “Sẽ có kiểm sát viên tiến hành điều tra” kia của Dương Thời Dữ.
Tuy nhiên, lời mỉa mai của cậu không có lực sát thương, chỉ thấy Dương Thời Dữ vẫn cái bộ dạng đương nhiên đó, nhàn nhạt trả lời: “Thẩm phán.”
Được rồi, Cận Chu nghĩ thầm, người này định giả ngu với cậu đến cùng đây mà.
“Ngài đúng thật là yêu nghề kính nghiệp mà.” Cận Chu dứt khoác thuận theo lời Dương Thời Dữ, “Vụ án của người khác ngài cũng tra như vậy sao?”
Đáp án đương nhiên là phủ định rồi.
Cận Chu tốt xấu gì cũng cùng toà án tiếp xúc nhiều lần như vậy, biết rằng thẩm phán người này so với người kia càng sợ phiền phức hơn, nếu có thể trong một lần thẩm tra xong vụ án quyết không muốn mở phiên toà lần hai, phỏng chừng cũng cũng chỉ có đầu bị lừa đá, mới có thể giống Dương Thời Dữ, đem việc của cảnh sát việc ôm vào người tự mình làm.
Dương Thời Dữ không trả lời nữa, giống như đang cố tình phớt lờ câu hỏi của cậu, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Tại sao cậu lại biết địa chỉ của Vương Đại Vinh?”
Chủ đề bị chuyển dời một cách khó hiểu, Cận Chu quả thật không biết phải phản ứng thế nào, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể biết?”
Dương Thời Dữ hơi nhíu mày: “Là cảnh sát đã tiết lộ cho cậu sao?”
Cận Chu bị giọng điệu tra hỏi này làm cho tức cười: “Ann cảm thấy sao?”
Mặc dù Cận Chu không có trả lời rõ ràng, nhưng thái độ của cậu thể hiện rằng cậu không phải biết được tin tức từ phía cảnh sát.
Dương Thời Dữ trở nên trầm lặng, dường như đang suy xét về những khả năng khác, Cận Chu cũng không nói chuyện, sự im lặng hiếm hoi bao trùm hai người họ.
Ở cầu thang bên kia, đèn hành lang bật sáng, có người đang lên xuống cầu thang. Không biết ai đang sửa chữa, ngoài hành lang vang lên tiếng “Lách cách lách cách.”
Cận Chu đột nhiên cảm thấy mối liên kết giữa người với người thật kỳ diệu, quay ngược lại vào hai ngày trước, cậu tuyệt đối không ngờ rằng, cậu sẽ gặp Dương Thời Dữ trong một tòa nhà cũ kỹ xa lạ này.
Điều khiến cậu không thể ngờ tới hơn chính là pháp bào trang nghiêm và kính trang(*) già dặn sẽ xuất hiện trên cùng một người.
“Tôi nói.” Cận Chu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian để chọc giận Dương Thời Dữ, cậu lấy trong túi quần ra một hộp thuốc lá, đặt một điếu thuốc ở khóe miệng, mập mờ nói: “Ngoài cảnh sát ra, còn có người đang tìm Vương Đại Vinh.”
Có lẽ đó là kẻ chủ mưu phía sau màn.
Nửa câu sau Cận Chu không có nói ra, bật lửa trong tay cậu đã chạm tới mép điếu thuốc, cậu định hút một hơi trước, sau đó sẽ nói ra suy luận của mình.
Tuy nhiên, chưa kịp châm lửa, điếu thuốc trên khóe miệng đột nhiên không cánh mà bay, chỉ thấy Dương Thời Dữ ở bên cạnh đã bẻ điếu thuốc trên tay thành hai đoạn, rồi ném vào đống rác bên cạnh.
“Tôi không muốn hút thuốc thụ động.” Dương Thời Dữ nói.
Cận Chu hoàn toàn sững sờ, tay cầm bật lửa cứng đờ trên không trung, không biết nên phản ứng thế nào. Cậu ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, cũng không có ai cấm cậu hút thuốc, càng không có ai dám rút điếu thuốc trên miệng cậu vứt đi. Trong ấn tượng của cậu, chỉ có người cha dạy dỗ con trai mình mới làm như vậy.
Nếu không thì cậu cứ thẳng tay đánh Dương Thời Dữ một trận, cho hắn biết ai mới là đại ca?
Không tốt lắm, người ta là thẩm phán, dùng phương pháp thông thường đó không ổn lắm.
Nếu không thì dứt khoát không hút thuốc nữa, làm một công dân văn minh biết quan tâm đến người khác?
Như thế nào lại có cảm giác như đang bị vợ quản nghiêm…
Cận Chu đang do dự không biết có nên lấy ra một điếu thuốc khác tiếp tục hút hay không, lại nghe thấy Dương Thời Dữ nói: “Vương Đại Vinh chạy rồi, không có dễ tìm thấy như vậy.”
Nói nửa ngày, rốt cục cũng nói đến chuyện chính, Cận Chu uể oải cất bật lửa: “Anh đích thân tới đây, cũng có nghĩa là phía cảnh sát không có tiến triển gì.”
Nếu như tiến triển thuận lợi, Dương Thời Dữ chỉ cần chờ đợi kết quả thôi. Nhưng xét cho cùng, hắn nguyện ý đích thân đến đây điều tra, Cận Chu ít nhiều cũng được an ủi phần nào, người này cũng không có lòng lang dạ sói như vậy.
“Nếu cảnh sát đã không tiết lộ địa chỉ của Vương Đại Vinh cho cậu.” Dương Thời Dữ nhìn Cận Chu hỏi: “Vậy tại sao cậu lại biết chỗ này?”
Đây là câu hỏi lúc vừa rồi.
Cũng không biết có phải bệnh nghề nghiệp của thẩm phán hay không, đối với bất kỳ điểm nghi nào cũng phải làm cho rõ ràng.
Cận Chu vốn dĩ cũng không muốn giấu giếm, chỉ trả lời: “Vương Đại Vinh mỗi ngày đều đặt thức ăn bên ngoài.”
Sự tiện lợi của cuộc sống đi kèm với nguy cơ rò rỉ quyền riêng tư, cách Cận Chu có được địa chỉ của Vương Đại Vinh ít nhiều cũng nằm trong vùng xám giữa đạo đức và luật pháp, vì vậy cậu cũng không nói rõ với Dương Thời Dữ.
Có điều, chỉ mỗi câu nói này cũng đủ để Dương Thời Dữ hiểu ý của Cận Chu.
“Cậu tốt nhất nên an phận một chút.” Dương Thời Dữ nhíu mày thật chặt, bóng râm dưới vành nón càng sâu hơn: “Ít kết giao với đám hồ bằng cẩu hữu.”
Dương Thời Dữ trước đây cũng đã nói những lời tương tự như vậy với Cận Chu.
Vào năm lớp 10, Cận Chu luôn cùng bạn học trong lớp đến tiệm net để chơi game, Dương Thời Dữ đã khuyên cậu ít đi chơi với đám bạn đó.
Không ngờ chín năm trôi qua, mối quan hệ của hai người đã thay đổi, thân phận cũng thay đổi, nhưng sở thích quản thói quen của Cận Chu của Dương Thời Dữ vẫn không thay đổi, vừa không cho phép cậu hút thuốc, vừa không cho phép cậu kết giao với đám hồ bằng cẩu hữu.
Nhưng trọng tâm của Cận Chu không nằm ở đây.
“Tôi làm gì có đám hồ bằng cẩu hữu nào?” Cận Chu hỏi Dương Thời Dữ, “Anh đang điều tra tôi?”
Cận Chu thường tán gẫu với chú bảo vệ ở tòa án, đối với tình huống của Dương Thời Dữ vẫn biết được chút ít – một người cuồng công việc, thẩm phán thăng tiến nhanh nhất, nhưng lại không hề lo lắng về việc chung thân đại sự của mình, làm ngơ trước sự ưu ái của nhiều cô gái độc thân.
Nhưng ngược lại, Dương Thời Dữ biết Cận Chu có một đám hồ bằng cẩu hữu, chuyện này rất kỳ lạ.
Cận Chu đi ra toà hoặc đi bàng thính(*), sẽ không đưa bạn bè của mình đi cùng, chú bảo vệ ở toà án cũng khen Cận Chu là một nhân tài, muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu.
“Còn cần điều tra sao?” Dương Thời Dữ lạnh lùng nhìn Cận Chu: “Cậu nhìn cái bộ dạng hiện tại của mình đi.”
Cái bộ dạng gì?
Cận Chu không thể hiểu được mà nhìn chính mình, ngoại trừ cổ áo sơ mi hơi thấp một chút, quần tây lõng lẻo treo trên eo, trang phục bình thường như vậy, như thế nào lại không lọt vào mắt thẩm phán?
Cận Chu đang buồn bực khó hiểu, thì Dương Thời Dữ đứng bên cạnh đột nhiên không thèm chào hỏi xoay người rời đi, cậu nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay của Dương Thời Dữ, sau đó không nói không rằng đấm một quyền về phía hắn.
Dương Thời Dữ gần như phản xạ có điều kiện né sang một bên, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Cận Chu cũng phải thầm kinh ngạc.
Cú đấm này Cận Chu đã ủ từ rất lâu, cậu không thực sự muốn đánh Dương Thời Dữ, cậu chỉ muốn xem thử thân thủ của hắn. Nhưng với một cú đấm bất ngờ như vậy, lại thêm việc Cận Chu không hề thu lại lực, mà Dương Thời Dữ vẫn có thể tránh thoát được.
Có vẻ như Cận Chu đã đoán đúng, vừa rồi ở nhà của Vương Đại Vinh, cậu không phải vì bất cẩn mà bị Dương Thời Dữ chế ngự.
Nhân lúc Dương Thời Dữ nghiêng người, Cận Chu thuận thế áp hắn vào tường, cánh tay chống vào xương quai xanh của hắn.
Khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau chừng hai mươi cm, Dương Thời Dữ có lẽ không cảm nhận được sự uy hiếp, nên cũng không phản kháng, bình tĩnh nhìn Cận Chu, mà Cận Chu cho rằng ánh sáng không đủ, nhìn không được rõ ràng, lại rướn người về phía trước, vì vậy chóp mũi của hai người chỉ cách nhau khoảng chừng một nắm đấm.
Bây giờ Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng có chút đề phòng, gân xanh trên cổ cũng căng lại, Cận Chu tin rằng nếu cậu lại gần thêm một chút, Dương Thời Dữ nhất định sẽ không chút do dự cho cậu một đấm.
Nhưng mục đích đã đạt được, khuôn mặt Cận Chu hơi lùi lại, khóe miệng câu lên một nụ cười nói: “Anh đang đeo kính áp tròng.”
Trước đây, Dương Thời Dữ không đeo loại kính gọng vàng có dây xích(*) mà là kính gọng đen bình thường, không có gì đặc sắc.
Cận Chu luôn cảm thấy cặp kính quê mùa đó không xứng với đôi mắt xinh đẹp của Dương Thời Dữ, cậu đã từng đề cập với Dương Thời Dữ rất nhiều lần, kêu hắn đổi sang kính áp tròng, nhưng Dương Thời Dữ không nghe.
Sau đó, trong một buổi phụ đạo, Cận Chu đã nghịch ngợm lấy kính của Dương Thời Dữ, khiến hắn giận cậu trong một thời gian dài.
Bây giờ nhìn hàng mi dài run rẩy trong ánh đèn mờ ảo, Cận Chu chỉ muốn tự khen mình một câu, mắt nhìn của cậu thật sự rất chuẩn.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, tựa hồ không hài lòng trước sự quan sát không chút che giấu của Cận Chu. Dương Thời Dữ không né tránh, nhìn thẳng vào Cận Chu: “Tôi không thể đeo kính áp tròng sao?”
“Không phải.” Cận Chu cười, “Nhìn rất đẹp.”
Nói xong, cậu lại cà lơ phất phơ mà đặt câu hỏi: “Thẩm phán đại nhân từ lúc nào lại học được đánh nhau?”
Có lẽ giọng điệu của Cận Chu quá mức ngả ngớn, năm lần bảy lượt chạm vào vảy ngược(*) của Dương Thời Dữ, vừa nói dứt câu, liền cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức khiến cậu phải lùi lại hai bước, không nhịn được chửi một câu thô tục.
Dương Thời Dữ chậm rì rì thu lại nắm đấm, nhìn Cận Chu đang đau đến nhe răng trợn mắt, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng làm thẩm phán rất dễ dàng sao?”
____________
Cận Chu Chu: Trêu vợ thật là vui quá đi (*^▽^*) Ồ, bị đánh rồi……
Dương Thời Dữ: Cậu trước hết nên làm rõ ai mới là vợ.
_______________
(*) Vảy ngược: Theo quan niệm trong truyền thuyết, vảy ngược của rồng là một mảnh vảy hình trăng khuyết màu trắng trước cổ rồng, máu từ tim rồng chảy qua huyết quản chủ dưới mảnh vảy đó ra khắp toàn thân. Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết.
Hai từ “vảy ngược” chính là để chỉ những “vùng cấm” ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.
(*) Pháp bào: áo choàng của thẩm phán
(*) Kính trang: trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu
(*) Giày Dr Martens