Sau khi về đến nhà, bộ sườn xám kia đã hi sinh hoàn toàn.
Lúc này Cận Chu mới biết thì ra mới nãy trong khách sạn Dương Thời Dữ đã rất kiềm chế rồi.
Khi anh xé bỏ lớp ngụy trang lãnh tĩnh và ẩn nhẫn kia xuống thì chỉ còn lại sự điên cuồng hung tàn mà thôi.
Hôm sau là chủ nhật, Cận Chu ngủ đến trưa mới tỉnh lại.
Cậu theo bản năng muốn trở mình nhưng lại cảm nhận được một cơn đau nhức truyền đến từ bên dưới.
“Dậy ăn cơm.” Dương Thời Dữ mặc tạp dề đứng ở cửa phòng ngủ.
Sau lớp tạp dề kia là một bộ quần áo thường ngày, trên mũi anh vẫn là cặp kính gọng vàng kia, cả người toát lên khí chất thanh nhã không thôi.
Nhưng chỉ có mình Cận Chu biết được, người này ngoài mặt là người nghiêm túc, thanh lịch vậy thôi chứ thực chất anh ta chính là một tên mặt người dạ thú.
“Không dậy.” Cận Chu cố nén cơn đau nhức xoay người qua, ném cho Dương Thời Dữ một bóng lưng như kiểu “tự hiểu đi”: “Em dậy không nổi.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân đi đến gần, Cận Chu lúc này đã có bóng ma tâm lý rồi, cậu cảnh giác quay đầu qua: “Em cảnh cáo anh, đừng có đụng vào em, còn đụng vào em nữa là không xong đâu.”
Chăn bị Dương Thời Dữ xốc lên, lộ ra cơ thể bị giày vò cả đêm qua.
Khắp nơi đều là vết cắn đỏ hồng, dấu trên mông là rõ nhất.
“Mẹ nó anh có phải con người không vậy?” Lưng Cận Chu căng cứng cả lên, còn tưởng là tên cầm thú này muốn chơi cậu nữa.
Nhưng Dương Thời Dữ cũng không đè lên cậu, chỉ ném quần lót và quần áo thường ngày lên người cậu.
“Mặc đồ vào.” Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn Cận Chu: “Nếu như em còn muốn anh là một con người.”
Uy hiếp đơn giản nhưng lại rất hữu hiệu, Cận Chu lập tức tròng quần lót của mình vào, làm gì làm cũng phải bảo vệ cúc hoa của mình trước mới được.
Nhưng đến lúc mặc quần áo vào thì cậu lại không muốn nhúc nhích nữa, rên hừ hừ nói: “Cánh tay đau quá, không nhấc lên nổi nữa, vai cũng đau, em tàn phế rồi Dương Thời Dữ ơi.”
Dương Thời Dữ khẽ thở dài một hơi, hết cách với Cận Chu.
Anh khom người xuống giúp cậu mặc quần áo vào.
Cảm giác được người khác hầu hạ này đúng là quá đã, Cận Chu mặc xong quần áo rồi lại mặt dày mặt dạn nằm ườn ra trên giường: “Em đi không nổi.”
Trên trán Dương Thời Dữ đã bắt đầu nổi đầy gân xanh: “Anh đếm ba tiếng.”
“Ba, hai, một.” Cận Chu lười biếng nói: “Em đếm thay anh luôn này.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại khoảng một giây, nháy mắt sau Dương Thời Dữ mạnh mẽ quỳ lên giường, động tác nhanh gọn như một con báo đang săn mồi.
Anh đưa một tay đè Cận Chu lại, một tay lột cái quần mình vừa mới mặc vào cho cậu ra.
Cảm giác nửa bên mông trần truồng trong nháy mắt, Cận Chu vội vàng kéo quần mình lên, nhịn xuống cơn đau bên eo của mình, giơ chân lên đạp về phía bụng của Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ chắc là cũng không ngờ Cận Chu bị anh giày vò cả đêm rồi mà vẫn còn sức để đánh nhau với anh, anh vừa mới sơ ý một chút đã bị Cận Chu đạp ngã xuống giường.
“Anh tưởng là em dễ bắt nạt lắm phải không?” Cận Chu lại bắt đầu hùng hổ: “Tối qua chỉ là em nhường anh thôi, lần tới mông ai nở hoa vẫn còn chưa biết đâu.”
Dương Thời Dữ cũng không tiếp lời, chậm rãi đứng dậy khỏi đất, cởi tạp dề trên người mình ra.
Biểu cảm trên mặt anh vẫn bình thản như thường, không hề có một chút nào giống như đang tức giận, nhưng động tác tiếp theo của anh lại là….
Cởi cặp kính gọng vàng trên mũi mình xuống.
Cặp kính được đặt ngay ngắn trên tủ bên đầu giường, tất cả đều như sự yên bình trước cơn giông bão vậy.
Nhớ lại sự điên cuồng trong mắt Dương Thời Dữ đêm qua, Cận Chu bỗng dưng thấy hơi chột dạ, cậu sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt: “Em sai rồi vợ ơi, em, em dậy liền bây giờ đây.”
Thái độ nhận sai cũng không có chút nghiêm túc nào, ngoài miệng vẫn tranh thủ giành chút quyền lợi, xưng hô vợ kia cũng kiên quyết không chịu thay đổi.
Ăn cơm trưa xong Cận Chu lại lười biếng như heo, nằm một đống trên sofa tiêu cơm.
Trước hai người đều phân chia công việc rõ ràng, ai nấu cơm thì nấu cơm, ai rửa bát thì rửa bát.
Nhưng tình huống hôm nay ngoại lệ, Dương Thời Dữ chủ động đảm đương hết mọi việc trong nhà.
Một lát sau, Dương Thời Dữ lau khô nước trên tay mình, bước ra khỏi phòng bếp, hỏi Cận Chu: “Khi nào mới đưa video cho anh xem?”
“Hửm?” Cận Chu giả ngu: “Video gì cơ?”
Dương Thời Dữ kiên nhẫn nói: “Video trong tiệc rượu.”
Cận Chu đáp: “Em đã đồng ý cho anh xem rồi à?”
Nhắc tới chuyện này là lại thấy tức.
Rõ ràng Cận Chu nói là xin cậu thì cậu sẽ cho xem, kết quả Dương Thời Dữ thì hay rồi, xin thì có xin đấy, nhưng lại là vừa xin vừa giày vò cậu.
Cận Chu quả thật chỉ muốn bổ não của Dương Thời Dữ ra xem thử coi tại sao cái tên này lại cầm thú như vậy được chứ?
“Cận Chu.” Giọng của Dương Thời Dữ hơi trầm xuống: “Đừng có lấy chuyện này ra để hơn thua với anh.”
Cận Chu biết đây là chuyện quan trọng, không phải chuyện nhỏ như sáng nay ăn mì hay ăn cháo.
Nhưng sao Dương Thời Dữ cũng không chịu nghĩ thử xem anh đã bắt nạt Cận Chu tới cỡ nào rồi?
Lúc trên giường thì cứ như tay chơi chính hiệu ấy, hết trò này tới trò khác, còn lưu manh hơn cả Cận Chu nữa.
Tới lúc xuống giường rồi thì lại bắt đầu giảng đạo, làm gì có ai mà không biết xấu hổ thế này chứ?
“Em hơn thua cái gì?” Cận Chu cũng lạnh nhạt nói: “Em cứ không đồng ý cho anh xem vậy đó.”
Dương Thời Dữ trầm mặc nhìn Cận Chu một lúc, cuối cùng cũng hết cách thở dài một hơi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cận Chu: “Chu Chu.”
Giọng nói trầm thấp đánh thẳng vào hai tai Cận Chu, xưng hô dịu dàng kiểu này làm cho hai chân cậu suýt chút nữa là nhũn hết cả ra, nháy mắt đã phải chịu thua Dương Thời Dữ.
“Tối qua là do anh không tốt.” Dương Thời Dữ nắm chặt lấy tay của Cận Chu: “Anh xin lỗi em.”
Cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay kia truyền qua da thịt, Cận Chu sợ mình thoả hiệp nhanh quá nên vội vàng rút tay về: “Nói chuyện thì nói chuyện, không được chạm vào em.”
“Được.” Dương Thời Dữ nhẹ giọng nói: “Sau này em không đồng ý thì anh sẽ không chạm vào em.”
Cái này thì… Cận Chu thấy không hay lắm.
Thật ra cậu rất thích Dương Thời Dữ thô bạo chiếm lấy cậu thế kia.
Nhất là khi cậu bảo không muốn nữa, thật ra trong lòng lại càng mong Dương Thời Dữ sẽ ra sức giày vò cậu tiếp.
Nghĩ đến đây Cận Chu mới chợt nhận ra mình đúng là một người mâu thuẫn thật.
Dương Thời Dữ bắt nạt cậu thì cậu sẽ khó chịu; Dương Thời Dữ không bắt nạt cậu thì cậu lại càng khó chịu hơn.
“Chuyện sau này thì để sau này nói đi.” Cận Chu xoay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt không tự nhiên nói.
“Thế phải làm sao thì em mới không giận nữa?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Em…” Cũng đâu có khó dỗ tới vậy.
Còn chưa nói hết câu thì điện thoại của Cận Chu đã reo lên, cắt ngang màn làm nũng trong vô thức này của cậu.
“Cái gì?” Cận Chu sửng sốt ngồi dậy: “Chuyện từ khi nào đó?”
Một lúc sau, cậu cúp điện thoại đi, nói với Dương Thời Dữ: “Mẹ của bạn em mất rồi, em phải qua đó một chuyến.”
Hổ Tử không có ba, mẹ lại bị bệnh thận, hở chút là lại phải vào viện.
Năm đó lúc Hổ Tử phải đi tù, Cận Chu còn thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc cho bà.
Mọi người đều tự biết rõ mẹ của Hổ Tử không chống đỡ nổi thêm mấy năm nữa, nhưng ngày đó đột ngột ập đến như vậy khiến Cận Chu vẫn không khỏi có chút thổn thức.
Linh đường giản dị được đặt trong nhà Hổ Tử, một tấm ảnh trắng đen, vài dĩa đồ cúng, còn lại cũng không có mấy thứ rườm rà gì khác.
Trong căn nhà nhỏ chỉ khoảng chừng vài chục mét vuông không thể chứa quá nhiều người, rất nhiều anh em đến thắp hương xong chỉ đành rời đi trước để nhường chỗ lại cho người đến sau.
Còn Cận Chu thân với Hổ Tử như vậy nên sau khi thắp hương xong thì bèn ở lại luôn.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình thôi, đừng buồn quá.”
Trong hành lang nhỏ hẹp, Cận Chu vỗ vỗ vai Hổ Tử, an ủi nói: “Tuy là dì đã đi rồi nhưng vẫn còn có anh em ở bên mày mà.”
“Cảm ơn anh Cận.” Hổ Tử cúi gằm đầu, trên mặt cũng không quá đau buồn: “Bây giờ em vẫn ổn.”
Cận Chu rất rõ tâm trạng của Hổ Tử, dù gì cậu cũng đã từng trải qua chuyện này, hơn nữa những gì cậu trải qua còn tàn khốc hơn Hổ Tử gấp nhiều lần.
Cậu biết cái gọi là “vẫn ổn” của Hổ Tử là vì bây giờ còn có nhiều anh em bên cạnh, còn nhiều việc phải giải quyết nên mới tạm thời bị phân tán sự chú ý.
Nhưng đợi đến khi đêm xuống không còn ai, Hổ Tử chắc chắn sẽ không còn thấy ổn được vậy nữa.
“Bây giờ mày phải lo thủ tục cho xong hết đi, làm cả giấy chứng tử, chứng minh người thân, vân vân nữa.” An ủi vài câu là được rồi, quan trọng là phải nói cho Hổ Tử biết nó cần làm những gì tiếp theo.
Cận Chu đưa tay lên đếm thử: “Sang tên nhà cần phải có công chứng, tiền lương hưu của dì còn bao nhiêu? Rút tiền ra cũng hơi phiền đó, mày có thể uỷ thác cho tao giúp mày làm, còn cả tài khoản ngân hàng nữa…”
“Anh Cận, anh Cận.” Hổ Tử đưa tay cắt ngang Cận Chu đang dặn dò không ngừng lại: “Anh cứ yên tâm đi, không cần phiền đến anh đâu.”
“Mày tự xử lý được không đó?” Cận Chu tất nhiên vẫn chưa yên tâm được: “Mày không cần phải khách sáo với tao, tao là anh ruột mày mà.”
“Thật sự không sao mà anh Cận.” Hổ Tử hếch hếch cằm chỉ người trong nhà: “Người thân của em giúp em lo liệu ổn thoả hết rồi.”
“Mày…” Cận Chu hơi há miệng một chút: “Còn có người thân nữa hả?”
“Tất nhiên rồi,” Hổ Tử nói: “Bên nhà mẹ em còn có mấy anh chị em nữa.”
Cận Chu nhìn vào nhà thử một chút, đúng thật là có mấy gương mặt cậu không quen.
Tâm trạng cậu chợt cảm thấy hơi lạ lạ, thu hồi tầm mắt lại rồi nói với Hổ Tử: “Vậy được rồi, nếu như có gì cần giúp thì không cần phải khách sáo với tao.”
Cuối cùng Cận Chu vẫn phải giống như mấy anh em khác, thắp hương xong rồi thì rời khỏi nhà Hổ Tử.
Cậu chậm rãi đi về nhà mình.
Trên đường về Cận Chu cũng thả hồn suy nghĩ lung tung, trong nhà Hổ Tử có nhiều người thân như vậy, có khi phải xếp hàng đến mười mấy người cũng không đến lượt cậu đi lo cho chuyện riêng của nhà Hổ Tử.
Dù cho Hổ Tử không có thân thích nào thì mẹ của nó cũng còn có bạn bè, so với bạn của Hổ Tử thì rõ ràng là có tiếng nói của bậc trưởng bối hơn nhiều.
Tính ra thì chắc có xếp hàng cỡ hai, ba chục người nữa cũng không đến lượt Cận Chu lo chuyện bao đồng.
Hăng hái nhiệt tình bị tạt cho một chậu nước lạnh như thế xong, tâm trạng của cậu bỗng dưng có chút vi diệu.
Nhưng Hổ Tử cũng không có làm gì sai, là Cận Chu không tìm hiểu rõ mọi chuyện tự mình tưởng bở mà thôi.
Cậu cứ tưởng sau khi Hổ Tử mất mẹ rồi thì sẽ không còn chỗ dựa nào giống cậu khi đó, vì thế người làm bạn như cậu tất nhiên là phải bên cạnh giúp đỡ rồi.
Thật ra Cận Chu còn một suy nghĩ khác hèn mọn hơn, đó là cậu có thêm một người cùng hoàn cảnh, có thêm một người không còn cha mẹ giống như cậu.
Khi cha mẹ vẫn còn sống trên đời, ai cũng cảm thấy cái chết là một thứ gì đó rất xa xôi với mình.
Bởi vì cha mẹ giống như một bức tường vững chải, chắn ngang giữa bản thân mình và cái chết.
Nhưng một khi đã mất đi cha mẹ rồi thì người tiếp theo phải đối mặt với cái chết chính là bản thân mình.
Cận Chu cứ ngỡ Hổ Tử sẽ giống như mình, cô độc không ai bên cạnh đối mặt với cả quãng đời còn lại, thế thì tất nhiên là cậu không ngại có thêm một người ở bên cạnh mình rồi.
Nhưng sự thực đã chứng minh rằng Hổ Tử căn bản không hề cần đến cậu, cậu chủ động xen vào đó ngược lại chỉ là do cậu tự mình nghĩ nhiều mà thôi.
Đi mãi đi mãi Cận Chu chợt nhớ lại vài chuyện của năm đó.
Sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, người thân trong nhà, đồng nghiệp của cha, vài bậc cha chú mà cậu chưa từng gặp qua đều nhiệt tình giúp cậu giải quyết mọi thủ tục rườm rà kia.
Dì nhỏ của cậu thậm chí còn muốn đón cậu qua ở chung, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu uyển chuyển từ chối… Khi đó cậu đã thành niên rồi, không muốn sống chung với người khác nữa.
Khoảng chừng mấy tháng đầu, người lớn trong nhà ai cũng nhiệt tình quan tâm đến cậu, bảo cậu phải có niềm tin tiếp tục sống tiếp, học hành cho tốt thi lại đại học, vân vân.
Cận Chu chưa từng chủ động liên hệ với người lớn trong nhà nên cũng từ đó mọi người cũng dần quên béng đi cậu.
Ngay cả dì nhỏ vẫn luôn muốn đón cậu về ở chung cũng phải rất lâu về sau mới biết được chuyện cậu bỏ thi đại học.
Nghĩ thế thì thật ra mới đầu Cận Chu cũng không phải chỉ cô độc một mình.
Ngược lại thật ra cậu cũng giống hệt như Hổ Tử, lúc cha mẹ vừa xảy ra chuyện, cậu trở thành tâm điểm trong mắt của tất cả mọi người.
Ai cũng quan tâm hỏi han cậu, hoặc ít nhiều gì cũng sẽ đề nghị giúp đỡ cậu, mà thân phận những người này đều là cùng một loại gọi là – người thân.
Cận Chu không khỏi hồi tưởng lại, lúc đó bạn của cậu thì sao nhỉ?
Bạn bè của cậu đa số đều là bạn học, một đứa trẻ mười mấy tuổi thì không thể tự đi tham gia tang lễ được, cha mẹ dẫn đến thì cũng rất kì quặc, dù sao cha mẹ đối phương cũng đâu có thân với cha mẹ Cận Chu.
Vì thế tình huống vẫn giống y như Hổ Tử, bạn bè của cậu chỉ có thể an ủi vài câu thôi, hoàn toàn không giúp được gì cả, cũng không thể để lại chút ấn tượng nào.
Đợi đã.
Cận Chu khựng lại tại chỗ.
Chẳng lẽ Dương Thời Dữ năm đó cũng giống như cậu bây giờ, cảm thấy bản thân lo chuyện bao đồng?
Nếu như là thế thì…
Cận Chu chợt hiểu được câu mà Dương Thời Dữ đã từng nói trước kia – “Em hoàn toàn không cần đến anh.”
Đúng vậy, bên cạnh Cận Chu có nhiều người quan tâm đến cậu như vậy, dù sao cũng không đến lượt một gia sư đi lo giúp cậu xử lý chuyện cha mẹ mình.
Dương Thời Dữ cũng không còn cha mẹ, hoặc có lẽ là năm đó khi cha mẹ Cận Chu xảy ra chuyện, anh cũng đã từng có suy nghĩ hèn mọn như thế, cảm thấy rốt cuộc cũng có một người không còn ai để ỷ lại giống anh rồi, thế thì anh đã có người đồng hành với mình, mà càng tốt hơn nữa đó là anh còn có Cận Chu cần anh.
Nhưng lúc anh đến tang lễ thì lại phát hiện ra mọi chuyện không hề như anh nghĩ.
Bên cạnh Cận Chu có rất nhiều người thân nhiệt tình giúp đỡ, ai ai cũng có tư cách lo cho Cận Chu hơn Dương Thời Dữ.
Cuối cùng thì anh vẫn chỉ là một người cô độc, hơn nữa anh còn nhận ra rằng Cận Chu căn bản không cần đến anh.
Dương Thời Dữ sẽ không nghĩ như vậy thật chứ?
Cận Chu tiếp tục đi vội về nhà.
Cậu nhiệt tình bị tạt cho một xô nước lạnh ngược lại cũng không sao cả, Hổ Tử có người thân giúp đỡ thì thật ra không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng nếu Dương Thời Dữ nhiệt tình lại bị tạt cho một xô nước lạnh như thế, chỉ sợ cái hũ nút này sẽ lại thầm giấu kín chuyện này trong lòng, yên lặng rời xa cậu thôi.
Thêm cả việc lúc đó anh còn biết sau lưng vụ án của cha mẹ Cận Chu có ẩn tình nữa, không mong Cận Chu sẽ gặp nguy hiểm nên anh mới thật sự lặng lẽ rời khỏi cậu.
Cận Chu bỗng dưng hiểu được tâm trạng khi đó của Dương Thời Dữ, nhưng cậu vẫn nhịn không được cằn nhằn, sao trong lòng của cái đồ chó này nghĩ nhiều dữ vậy?
… Thôi được rồi, cậu cũng vừa mới trải qua tâm trạng y hệt vậy nên mới có thể chợt nghĩ đến Dương Thời Dữ có khi cũng đã nghĩ như vậy.
Lúc cậu về đến nhà, Dương Thời Dữ đang ôm laptop ngồi trên sofa làm việc.
Cận Chu ném áo khoác lên trên sofa rồi lười biếng chen đến bên cạnh Dương Thời Dữ, thò đầu qua nhìn màn hình máy tính nói: “Bản phán quyết à?”
“Ừm.” Dương Thời Dữ nói: “Còn dồn nhiều bản phán quyết chưa viết xong.”
“Em giúp anh viết được đó.” Cận Chu sờ sờ cằm nói: “Không đúng, em cảm thấy em phải nên cho anh một cái phán quyết mới được.”
“Cho anh?” Dương Thời Dữ dừng tay lại.
“Đúng, anh đã bỏ rơi em, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy.” Cận Chu nói.
“Sau này từ từ tính đi.” Dương Thời Dữ lại tiếp tục gõ chữ, ngón tay xinh đẹp di chuyển trên bàn phím: “Cho em một bản phán quyết trống, em thích điền gì vào cũng được.”
“Được.” Cận Chu bật cười rồi lại nghiêm mặt lại, nhìn người bên cạnh nói: “Dương Thời Dữ.”
“Hửm?” Dương Thời Dữ lại đáp một tiếng.
“Lúc nào em cũng cần anh hết.”
Dương Thời Dữ xoay đầu qua, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cận Chu.
Anh khẽ cong môi lên, xoa xoa đầu Cận Chu: “Biết rồi.”
——oOo——