Ăn hết cháo thịt, Đông cục cưng ngáp đến nước mắt lưng tròng, bé vươn hai tay về phía Hàn Trạm muốn ôm một cái, “Nhóc con, buồn ngủ.”
Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, đúng lúc này Già Li mang theo giường vỏ sò của Đông cục cưng tới, “Hàn Trạm, đêm nay cục cưng ngủ với cháu có được không?”
Bàn tay Hàn Trạm đột nhiên nắm chặt lại, “Được ạ.”
“Ba ơi?” Đông cục cưng mơ màng gọi một tiếng.
Già Li gỡ bím tóc rối lung tung trên đầu bé, “Cục cưng ngoan, đêm nay ngủ ở nhà anh nhé.”
Đông cục cưng rất mệt nên không nghe rõ ba Già Li nói gì, bé nghiêng đầu rúc vào ngực anh Hàn Trạm ngủ ngon lành.
Hàn Trạm mang theo giường vỏ sò của Đông cục cưng trở về căn nhà nhỏ, vừa vào cửa đã nhìn thấy trên cửa sổ treo một bó hoa biển màu xanh tươi mới.
Hoa biển phát ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ, Hàn Trạm cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư trong lòng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Sau khi cậu về khu biển nông thì tới tìm Đông cục cưng luôn, vẫn chưa về nhà nên không biết những thay đổi trong phòng.
Xem ra tiểu nhân ngư không nói dối, bé thật sự nhớ cậu.
Hàn Trạm đặt giường vỏ sò lên giường đá của mình, nâng tiểu nhân ngư mềm mại lên cẩn thận đặt xuống giường vỏ sò.
Tiểu nhân ngư khi ngủ rất ngoan, cái đuôi hơi cuộn lại, làn da trắng nõn như ngọc, tay nhỏ đặt bên mặt.
Hàn Trạm lẳng lặng ngắm tiểu nhân ngư, cậu ngồi xuống mép giường, tay phải chống lên trán khép hờ đôi mắt.
Khi Đông cục cưng tỉnh lại, theo bản năng nhìn về đám san hô mềm bên ngoài cửa sổ, “A?”
Sao không thấy căn nhà nhỏ của anh nữa.
Đông cục cưng vẫy đuôi bơi lên mới muộn màng nhận ra bản thân đang ở trong nhà của anh.
“Anh ơi ~” cái đuôi nhỏ của Đông cục cưng vui vẻ lắc lư.
Ở chỗ đáy biển phủ kín hoa biển có một đám vật thể màu đen nào đó bơi lên, phóng về phía tiểu nhân ngư.
Sau khi nhìn rõ, Đông cục cưng tức khắc cứng đờ cả người.
Hu hu ~ có sâu kìa.
Đông cục cưng bất lực ôm đuôi cá, mếu máo muốn khóc.
Nhóc con, hông sợ đâu, ba nói rồi, sâu không ăn thịt tiểu nhân ngư.
Lũ sâu trong lưới đánh cá kịch liệt vặn vẹo, Đông cục cưng cảm thấy mi tâm nóng lên, bé vô ý thức phất tay, đột nhiên một đợt sóng đánh lại, cuốn đi lưới đánh cá toàn sâu.
Hàn Trạm bưng chén vỏ sò quay lại, cậu vươn tay túm chặt lưới đánh cá ném sang một bên, “Nhóc con không sao chứ?”
Hôm qua Ngải Thụy ném đám hải thú có sâu ở đây quên mang đi, không ngờ lũ sâu ăn xong hải thú lại theo dõi tiểu nhân ngư, may mà chúng không cắn được lưới thoát ra, nếu không Đông cục cưng sẽ gặp nguy hiểm.
Đông cục cưng phục hồi tinh thần, vội vàng che lại trán trốn vào trong tóc Hàn Trạm, “Hức hức, có sâu.”
Hàn Trạm không nhìn thấy ánh sáng chợt lóe trên trán Đông cục cưng, “Sâu không ăn tiểu nhân ngư đâu, đừng sợ.”
Già Li thấy chuyện xảy ra bên ngoài, sắc mặt y khẽ biến, “Em đi với anh tới Đại Hải Câu.”
Lôi Triết đè lại vai Già Li, “Nhóc con cần em.”
Nội tâm Già Li giằng co một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Được rồi, anh phải cẩn thận đấy.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lôi Triết tìm những nhân ngư khác “làm phiền” rồi dẫn đi.
Già Li mang theo Đông cục cưng lên mặt biển tìm điểu nhân, Hàn Trạm xách sâu trong lưới đánh cá đi theo.
Hôm nay nhóc chim béo không tới, nhưng Kỳ Hạc ở đây, nhìn thấy sâu trong tay Hàn Trạm, hai mắt Kỳ Hạc tỏa sáng.
“Ném cho cậu ta đi.”
Hàn Trạm vứt lưới đánh cá lên bờ.
Già Li xoa xoa đầu Đông cục cưng, “Cục cưng, nói với cậu ta sâu là cho cậu ta ăn.”
Âm thanh Đông cục cưng mềm mại, “Mời cậu, ăn sâu.”
Kỳ Hạc nhặt lưới đánh cá lên mở ra, sau đó nắm một vốc sâu nhét vào miệng, sâu vẫn còn nhúc nhích, hàm răng nhòn nhọn của Kỳ Hạc cắn răng rắc.
“Dưới đó còn nhiều sâu như thế này không?”
Đông cục cưng gật đầu như gà con mổ thóc, “Còn còn.”
Kỳ Hạc vừa ăn vừa phát ra ra âm thang xuýt xoa, đầu lưỡi tê tê siêu sướng, cậu ta lại nắm một vốc sâu nữa nhét vào miệng, hàm hồ nói, “Nếu bên nhóc còn bắt được sâu này nữa thì cứ cho tôi, tôi trao đổi đồ với nhóc.”
“Ba ơi…” Đông cục cưng nghĩ nghĩ, nói, “Sâu, đổi đồ.”
Già Li gật đầu, “Được thôi.”
“Hôm nay tôi không mang theo gì hết, nếu không thì tôi nướng cho bên nhóc hai con cá nhé.” Kỳ Hạc cũng không phải là điểu nhân ăn xong không trả tiền, cậu ta nói với Già Li, “Ta thấy lần trước ngươi rất thích ăn.”
Nói xong, ánh mắt Kỳ Hạc mang theo vẻ đồng tình, phỏng chừng những nhân ngư này chưa được ăn thịt chín bao giờ, thật đáng thương.
Kỳ Hạc cầm lấy hai hòn đá lửa, thành thạo đánh lửa.
Đông cục cưng chỉ vào đống lửa, “Ba ơi, đổi chịt chịt.”
“Không cần, chúng ta về thôi.” Già Li định tìm tộc giao nhân nhờ họ làm thêm lưới đánh cá.
Đông cục cưng mấp máy miệng, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Trạm.
Hàn Trạm nói, “Chú Già Li, cháu dẫn Đông cục cưng ở đây chơi một lúc.”
Già Li nhíu mày suy nghĩ rồi nói, “Thôi được.”
Đông cục cưng ôm lấy ngón tay Hàn Trạm, cười như mèo con trộm được cá.
“Này? Tiểu nhân ngư, người vừa nãy là ba nhóc à?” Kỳ Hạc hỏi.
“Ba của, nhóc con.”
Kỳ Hạc cầm con cá nướng đưa cho Hàn Trạm, “Ba nhóc không cần vậy cho anh nhóc.”
Đông cục cưng kéo kéo tóc Hàn Trạm, “Nhóc con, ăn chịt chịt.”
Sau khi Hàn Trạm ăn cá nướng thấy không sao mới xé xuống một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Đông cục cưng.
Bé con vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm liếm miếng thịt cá, tức khắc sung sướng vô cùng, mới chỉ nếm thử thôi đã thấy rất ngon rồi.
Cùng lúc đó ở khu biển nông, không khí có chút nặng nề.
Lôi Triết không nói nhiều lời thừa, trực tiếp dùng vũ lực đấm phục một đám nhân ngư.
Các nhân ngư từ trong phòng nối đuôi nhau đi ra ngoài, cả đám than thở, “Lôi Triết này, thật sự không thể thương lượng thêm à?”
Lôi Triết lạnh nhạt đáp, “Chờ bị đánh hoặc đi giết sâu, các người chọn một cái.”
Các nhân ngư dù không phục cũng không còn cách nào khác, ai bảo họ không đánh lại Lôi Triết chứ.
Lúc trước họ đã biết Lôi Triết rất mạnh, không ngờ cả đám hợp lực cũng đánh không lại hắn, mất hết cả mặt mũi, còn bị đánh trước mặt đám nhóc con nhà mình nữa chứ.
Nhóm tiểu nhân ngư khiếp sợ vô cùng, cha của Đông cục cưng lợi hại ghê luôn á.
Các bạn nhỏ rất là hâm mộ Đông cục cưng, bé có người cha lợi hại như vậy, có thể không cần bắt cá, mỗi ngày có Cá Đầu To tươi ngon ăn, bé con rất hạnh phúc.
Lôi Triết và Hàn Trạm chỉ ở lại hai ngày đã đi, còn mang theo phần lớn nhân ngư gồm cả Ngải Thụy và nhóm Fia.
Lúc mấy người rời đi, Đông cục cưng đỏ ửng hốc mắt túm lấy ngón tay cha không cho đi.
Lôi Triết bất đắc dĩ, “Nhóc con ngoan, cha sẽ quay về nhanh thôi.”
“Hức hức ~” Đông cục cưng nấc lên, “Ghét, cha.”
Mặt biển dâng lên từng lớp sóng, bầu trời sáng sủa không mây đột nhiên âm u nặng nề phảng phất sắp có mưa to.
Hàn Trạm nhíu mày, cậu đón lấy Đông cục cưng từ tay Lôi Triết, cúi người hôn lên bàn tay nhỏ của bé, “Nhóc con đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Đông cục cưng hít hít mũi, “Anh ơi…”
“Đừng khiến anh đau lòng nữa.”
Đông cục cưng lập tức dừng khóc, bé dùng mặt cọ cọ Hàn Trạm, “Anh, hông khóc, nhóc con ngoan.”
Mấy người Lôi Triết đi khỏi, thoáng chốc khu biển nông đã yên tĩnh lại, phỏng chừng là nhận thấy nguy cơ nên các bạn nhỏ ngoan hơn rất nhiều, còn chủ động đi bắt mồi.
Thời tiết gần đây ngày càng nóng bức, chim Ưng cũng chẳng tới nữa, nhân ngư thành niên thì rầm rộ mỗi người vác lưới đánh cá đi khắp nơi bắt sâu.
Khu biển nông chỉ cách mặt biển vài trăm mét, ánh sáng đầy đủ, thêm vào đó ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống làm nước biển nóng lên, đối với nhân ngư thích râm mát mà nói thì mùa khô này cũng có chút không chịu nổi, một bộ phận nhân ngư bắt đầu suy xét việc chuyển nhà.
Đám cá con lui về khóm san hô mềm, Tiểu Hôi Kình lười biếng dùng vây nghịch nước, càng không thích nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng đỏ bừng lên, nóng tới nỗi ghé lên tảng đá lè đầu lưỡi nho nhỏ thở hổn hển.
Nguyên Khê đang cầm cây lược gỗ chải đầu cho Đông cục cưng, lơ đãng liếc thấy Tác Đồ với Đông Quỳ bơi qua, cậu vội vàng hỏi, “Đông Quỳ, các cậu đi đâu vậy?”
“Nguyên Khê, Đông cục cưng, bọn tớ định đi rừng tảo lớn chơi, hai người muốn đi chung không?”
“Có ạ có ạ.” Đông cục cưng vừa nãy còn ỉu xìu uể oải đã nhanh chóng bò dậy, hô về phía Tiểu Thạch Ốc, “Ba ơi, nhóc con đi chơi nha ~”
Già Li mang theo Sí Ngư đi ra, “Ăn cháo thịt đã.”
Sau khi Đông cục cưng ăn xong cháo thịt, bé nắm tay Nguyên Khê cùng nhau xuất phát.
Trên đường gặp được mấy tiểu nhân ngư khác vì thế một đám tiểu nhân ngư rầm rộ bơi tới rừng tảo lớn.
Đông Quỳ với Tác Đồ ồn ào nhốn nháo suốt dọc đường, Đông cục cưng cười “khanh khách” liên tục, bỗng nhiên bé nghiêng nghiêng đầu, hình như có người đang gọi nhóc con.
“Tiểu nhân ngư –”
“Ai, gọi nhóc con vậy?”
“Là ta.” Giọng nói già nua từ đáy biển truyền tới, “Ta ở dưới này.”
“Sao vậy Đông cục cưng?” Nguyên Khê dừng lại hỏi.
Bé con nhìn xuống dưới, tay nhỏ chỉ xuống đáy biển đen sì không thấy điểm cuối, “Gọi nhóc con.”
Đông Quỳ cố ý dọa bé, “Đừng xen vào, chắc chắn là người xấu, thấy em đáng yêu nên muốn lừa em xuống ăn thịt đó.”
Đông cục cưng sợ tới mức nắm chặt lấy tay Nguyên Khê, “Người xấu ư?”
Đối phương tiếp tục nói, “Tiểu nhân ngư, ta không phải người xấu, ta cần ngươi giúp.”
Đông cục cưng do dự, “Đi xem?”
Đông Quỳ tức giận túm lấy bím tóc của bé, “Em là đồ ngốc, lỡ như dưới đó là quái vật biển thì sao hả?”
Tác Đồ bình tĩnh nói, “Sợ cái gì, nếu thật sự là lũ quái vật thì đã tới nuốt chửng chúng ta từ lâu rồi.”
“Vậy đi xem đi.” Nguyên Khê nói.
Những tiểu nhân ngư khác không có ý kiến khác vì thế một đám tiểu nhân ngư lắc lư đuôi nhỏ bơi xuống đáy biển.
Bơi xuống 1000 mét ánh sáng dần ảm đạm, cả nhóm mơ hồ thấy một ngọn núi, bơi xuống 100 mét nữa, một con quái vật khổng lồ đập vào mắt.
Ngay lúc này nó mở bừng mắt, đôi đồng tử nhuốm thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Á!” Đông cục cưng sợ cứng người.
“Là Thương Long!” Đông Quỳ hô to.
“Đông cục cưng, chúng ta mau đi thôi, đó là Thương Long.”
Bé con lấy hết can đảm hỏi, “Là Long Long, gọi nhóc con ư?”
Thương Long đau đớn rên rỉ lên tiếng, “Ta bị nhốt ở đây, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, đẩy tảng đá lớn trên người ta xuống.”
Đông cục cưng ngửa đầu nhìn ngọn núi lớn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, vẻ mặt rất là rối rắm, nhóc con, nhóc con hông đẩy nổi.
Sau khi các bạn nhỏ phát hiện Thương Long hình như không thể nhúc nhích thì không còn sợ hãi như vậy nữa.
Đông Quỳ cảm thấy kỳ quái, “Thương Long sao lại bị vây khốn chứ?”
“Lần bão lốc đáy biển trước đó ta đang ngủ ở đây, đúng lúc ngọn núi bên cạnh sụp xuống đè ta xuống dưới.”
Đông cục cưng mờ mịt, “Nhóc con?”
Nhóc con phải giúp ngươi như thế nào?
“Tiểu nhân ngư ngươi lại đây, ta nói cho ngươi làm sao đẩy nó đi.”
Thương Long dùng giọng điệu như đang lừa trẻ con khiến Đông cục cưng sinh lòng cảnh giác, bé theo bản năng bơi ra xa một chút.
Thương Long đột nhiên nhe răng nanh, cười âm trầm, cái đầu cá sấu tợp về phía trước phun ra nước biển tanh hôi trong miệng.
“Mau tới đây để ta ăn!”.