Lung Hồi nhướng mày, “Ngải Thụy, Nguyên Khê hình như là nhóc con nhà tôi.”
Ngải Thụy giả bộ không nghe thấy lời Lung Hồi nói, hắn cúi đầu xoa xoa đầu Nguyên Khê, thì thầm, “Nguyên Khê của chúng ta vẫn còn là tiểu nhân ngư, sợ hãi là bình thường, tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân ngư mạnh mẽ.”
Đôi mắt ánh vàng của Nguyên Khê lấp lánh xinh đẹp, cậu ngượng ngùng cười.
“Hai người vui là được rồi.” Lung Hồi nghiêng đầu nhìn lên bầy cá tụ tập thành một một đống đen trên đỉnh đầu, ngạc nhiên hỏi, “Cá ở đâu ra vậy?”
“Há!” Đông cục cưng kéo tóc Hàn Trạm, “Cá của nhóc con ~”
“Chúng nó tới đây bao giờ vậy?” Tác Đồ ôm cánh tay, nhíu mày nghĩ ngợi.
Đông Quỳ trợn tròn hai mắt, “Đông cục cưng, đây là cá em nuôi hả?!”
Không ngờ Đông cục cưng biết nuôi cá, khó trách lúc trước bé liếc mắt một cái đã nhận ra cá của mình.
“Đúng dzậy ó.” Đông cục cưng bơi khỏi lồng ngực Hàn Trạm, bé giang hai tay ôm lấy đuôi Sí Ngư, xoa nhẹ, “Ngoan nha ~”
Nhìn một màn này, đôi mắt Già Li lóe lên, “Cục cưng, về nhà thôi.”
“Dạ ~” Đông cục cưng buông Sí Ngư ra, bơi lên cánh tay ba, ngoan ngoãn co đuôi lại, sau đó vẫy tay nhỏ, “Cá xếp thành hàng, về nhà với nhóc con nào.”
Tiếng nói lanh lảnh cất lên, bầy cá đang tụ thành một đống lập tức tản ra, ngay ngắn trật tự xếp thành đội ngũ, mênh mông cuồn cuộn theo sau Già Li.
Vẻ mặt bình tĩnh của Già Li cuối cùng cũng không giữ được nữa, y nhỏ giọng hỏi Đông cục cưng, “Cục cưng, con khiến chúng nghe lời bằng cách nào vậy?”
Đông cục cưng ngẫm nghĩ, bé phất tay, bầy cá đang xếp hàng ngay ngắn lập tức tản ra, bé con cười híp mắt, “Thì nghe lời như này ạ ~”
Già Li lo lắng đến sốt ruột, xong rồi xong rồi, nhóc con nhà y có lẽ thực sự là Hải Thần.
Những nhân ngư khác thấy cảnh tượng như vậy, nhiều lắm chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng không nghĩ theo hướng bầy cá nghe theo sự chỉ đạo của nhân ngư.
Từ một góc nhìn khác mà nói, thực ra nhân ngư rất đơn thuần.
Trở lại Tiểu Thạch Ốc, bầy cá trật tự xếp hàng bơi tới, lững thững bơi phía trên căn nhà, Đông cục cưng nghiêm túc dặn dò, “Chúng mày ngoan nha, không được đánh nhau đâu ó.”
Hàn Trạm thả khóm san hô mềm khiêng trên vai xuống.
Đàn cá nhìn thấy san hô mềm quen thuộc thì vui vẻ đong đưa đuôi, bơi qua bơi lại bên trên.
Cái đuôi nhỏ của Đông cục cưng vỗ vỗ lòng bàn tay ba, nhìn trái nhìn phải hỏi, “Cha đâu ạ?”
Già Li chậm chạp phản ứng lại, đúng rồi, Lôi Triết sao còn chưa về?
Hôm nay y và Lôi Triết chia nhau hành động, y đi bắt hải thú, Lôi Triết đi xua đuổi Long tộc.
Thấy gió biển thổi mạnh, Già Li đoán sắp có gió lốc đáy biển nên vội vàng quay về, sau đó vội vã tìm nhóc con, vẫn chưa chú ý Lôi Triết chưa trở về.
Già Li chột dạ nói, “Cha Lôi Triết của con hình như chưa về, để ba đi tìm.”
Cổ họng Già Li phát ra âm rung nhẹ nhàng, âm thanh thoát ra theo dòng nước truyền khắp biển rộng, “Lôi Triết – – ”
Đông cục cưng ngửa đầu nhìn lên trên, tầm mắt tựa như xuyên thấu nước biển nhìn về nơi xa, bé bỗng nhiên gọi một tiếng, “Cha ơi ~”
Cùng lúc đó, bên trên khe núi, Lôi Triết đang che lại cánh tay ồ ạt chảy máu.
Trước mặt hắn là một đám Thương Long hình thể cực lớn, chúng nó như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lôi Triết.
Con Thương Long cầm đầu có hình thể lớn hơn những con còn lại một chút, nó nhếch môi, đôi mắt thú lạnh băng không chút che giấu sát ý.
Lôi Triết nói thầm, tính sai rồi.
Hồi trưa hắn và nhóm La Á xua đuổi Long tộc, Long tộc bị thương hoảng loạn chạy trốn, nhóm La Á đuổi theo.
Đúng lúc đó Lôi Triết nhìn thấy một con Thương Long nhỏ bơi qua trước mặt, Lôi Triết cảm thấy kỳ lạ, bèn một mình đuổi theo.
Ai ngờ con Thương Long nhỏ kia là mồi nhử Thương Long thả ra, dùng riêng để dụ hắn qua.
Lôi Triết lạnh cả người, đám Thương Long này thông minh ngoài sức tưởng tượng, chỉ sợ hôm nay bản thân không có khả năng toàn vẹn rời khỏi đây.
Trong khoảng khắc Thương Long cắn tới, Lôi Triết vung đuôi đập lên mõm nó, hắn khẽ ngâm nga tiếng ca, đám Thương Long vô ý thức dừng lại động tác hất đuôi.
Ngay tại lúc này, giọng nói thanh thúy của Già Li xuyên qua nước biển, truyền tới tai Lôi Triết.
Lôi Triết chỉ tạm dừng trong chớp mắt, sau đó tiếp tục ngâm nga, không đáp lại.
“Kỳ lạ.” Cằm Già Li chọc nhẹ vào đỉnh đầu Đông cục cưng, “Cha Lôi Triết của con đi đâu không biết, còn chưa về nhà.”
Lôi Triết rất ít khi không đáp lại tiếng gọi của Già Li, có vài lần là do Lôi Triết gặp nguy hiểm, mới cố ý không đáp lại y.
Đông cục cưng lại hướng về phía nước biển, lanh lảnh gọi “Cha ơi ~”
“Có lẽ cháu biết chú Lôi Triết đang ở đâu, cháu đi tìm chú ấy.” Hàn Trạm mở miệng nói.
Già Li trực tiếp nhét tiểu nhân ngư vào lòng Hàn Trạm, “Để chú đi, cháu chăm sóc nhóc con nhé.”
Ai ngờ Đông cục cưng lập tức bắt lấy ngon tay Già Li, không cho y đi, “Ba.”
Trong lúc này, tại khe núi.
Lôi Triết vừa ngâm nga vừa từ từ cách xa đám Thương Long, tròng mắt con Thương Long cầm đầu mơ hồ lộ ra ánh sáng giãy dụa.
Lôi Triết dùng sức vẫy đuôi, bơi nhanh lên trên.
Phía sau, Thương Long gào rống đuổi theo, tốc độ của chúng nó rất nhanh, giống như tên nhọn rời cung lao tới, cái miệng rộng mở ra liền cắn phải đuôi Lôi Triết.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói nho nhỏ mềm mại của Đông cục cưng truyền tới, “Cha ơi ~”
Lôi Triết kinh ngạc, nhóc con?
Đám Thương Long đột nhiên dừng lại, một luồng sức mạnh cực lớn giữ chặt chúng nó, trong mắt chúng lộ ra tia sợ hãi.
Đây là…!âm thanh của nhân ngư ư?
Lôi Triết cảm nhận được sức mạnh mênh mông cuồn cuộn ẩn chứa trong giọng nói kia, có chút trố mắt, nó thực sự phát ra từ nhóc con nhà hắn sao?
“Cha ~” giọng nói mềm mại của tiểu nhân ngư lại tiếp tục vang lên.
Đàn Thương Long bị ép tới mức không thể động đậy, gần như không thở nổi.
Lần này Lôi Triết khẳng định, đây chính là giọng nói của nhóc con nhà hắn.
“Cha không sao, cha sẽ về nhanh thôi – –”
Lôi Triết lại bổ sung một câu, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh – –”
Câu nói phía sau hiển nhiên là nói với Già Li, Lôi Triết rất hiểu tính Già Li, nếu hắn không kịp thời đáp lại, Già Li chắc chắn sẽ lo lắng mà đi tìm hắn.
Nghe được giọng nói của Lôi Triết, Già Li thở phào một hơi, y lại bế tiểu nhân ngư lên, “Được rồi, cha không sao, cục cưng muốn ăn gì đây, cá Ngân Vĩ hay là cá Đầu To? Không thì ba bắt cho con hai con Sí Ngư nhé?”
Càng nghe càng thèm, Đông cục cưng xoa xoa cái bụng nhỏ xẹp lép, mếu máo, nhóc con đói quá.
Già Li nuốt nuốt nước miếng, “Hay là mỗi loại một con nhé.”
Đông cục cưng vui vẻ vỗ tay, “Được ạ được ạ ~”
Già Li lấp tức quyết định, “Vậy được, hai chúng ta mỗi người một con.”
Hàn Trạm im lặng không nói gì, anh nhìn lên đàn cá trên đầu, cứ ăn như thế sợ là không đợi được đến khi ấp ra cá con mất.
Chẳng qua…!Anh rũ mắt nhìn Đông cục cưng đang vui vẻ phe phẩy đuôi nhỏ, cùng lắm thì ăn hết anh lại đi bắt một ít về.
Đông cục cưng ôm Sí Ngư vùi đầu gặm, gặm được một nửa, hai mắt bé đảo đảo, nỗ lực đẩy con Sí Ngư trên tay cho Hàn Trạm, “Cho anh ăn này ~”
Già Li đang ngậm xương cá, nghe thấy thì hất đuôi nhảy dậy, “Cục cưng không thích à? Vậy cho ba ăn nhé.” Một con cá Ngân Vĩ chỉ có thể đỡ thèm, còn chưa đủ cho y nhét kẽ răng, nếu mà muốn ăn no thì mười con cá cũng không đủ.
Đông cục cưng mím mím miệng, “Anh ăn đi ~”
Hàn Trạm liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nhân ngư, anh duỗi tay đè lại con cá Đầu To gần như chưa động vào, “Anh không đói, không muốn ăn.”
Đông cục cưng hơi sững người, đôi mắt xanh thẳm sáng lấp lánh, “Anh không ăn cá ạ?”
Hàn Trạm liếc nhìn tiểu nhân ngư, chậm rãi nói, “Anh mang về ăn.”
Ánh mắt Đông cục cưng đáng thương vô cùng, bé bất lực ôm đuôi, nhìn về con cá Đầu To trên tay anh, không nhịn được gặm một miếng.
Dư quang Già Li thấy được, nhanh chóng kéo vây đuôi trong miệng bé con ra, “Cục cưng của ba ơi, đuôi con sắp trọc rồi đó, còn gặm, còn gặm!”
Khóe miệng Hàn Trạm hơi nhếch lên, “Nhóc con muốn ăn cá Đầu To à? Anh đột nhiên không muốn ăn nữa.”
Hai mắt Đông cục cưng sáng lên, đẩy con sí Ngư nham nhở qua, lanh lảnh nói, “Nhóc con đổi với anh!”
Nghe đến đây Già Li mới hiểu, y vừa tức lại vừa buồn cười, ngón tay chọc chọc trán Đông cục cưng, “Đứa nhóc lanh lợi nhà con.” Bảo sao vẫn cứ luôn đẩy Sí Ngư sang cho Hàn Trạm, thì ra là thèm cá của Hàn Trạm.
Đông cục cưng hài lòng ôm đuôi cá Đầu To, lộ ra hàm răng nhỏ nhòn nhọn, cắn cái ngoàm lên.
Chờ đến khi Lôi Triết trở về, cá Đầu To chỉ còn lại một bộ xương, Đông cục cưng ăn hết miếng thịt cuối cùng, giống như có cảm ứng ngầng đầu lên gọi, “Cha ơi ~”
Già Li ngửi thấy hơi thở của Lôi Triết, cái đuôi lướt qua bơi ra ngoài.
Bơi được một đoạn xa, thấy một nhân ngư đuôi đen chính diện bơi tới, là Lôi Triết!
Già Li vừa nhìn đã thấy vết thương trên cánh tay Lôi Triết, mặt y trầm xuống hỏi, “Ai làm anh bị thương?!”
“Đợi lát nữa rồi nói.” Lôi Triết kéo Già Li bơi xuống, dừng lại trước mặt Đông cục cưng.
“Cha!” Bé con ném cá Đầu To xuống, chui thẳng vào trong lồng ngực cha Lôi Triết.
Lôi Triết nhặt lên cá Đầu To Đông cục cưng ném xuống vào trong miệng, không ghét bỏ đó là đồ bé ăn thừa, cắn “răng rắc”, “Là Thương Long.”
Hàn Trạm nghe ra ý chưa hết trong lời nói, “Sao lại như vậy?”
Lôi Triết nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chúng thả một con Thương Long nhỏ ra dẫn ta qua, sau đó một đám Thương Long vây ta lại.”
Già Li tức giận mắng, “Lũ Long tộc quả thực âm hiểm xảo trá, còn biết bao vây.”
“Anh nghe thấy tiếng em gọi, bèn bỏ chúng lại quay về.” Lôi Triết không nói ra chuyện lúc ấy hắn nghe thấy giọng nói của nhóc con, hắn không hoàn toàn tin tưởng Hàn Trạm, còn muốn quan sát thêm một thời gian nữa, it nhất là cho đến khi nhóc con thành niên, để bé tự quyết định.
Hàn Trạm cảm giác Lôi Triết có chuyện giấu mình, anh làm bộ không biết, nói tiếp, “Lúc trước có con Thương Long đứt đuôi muốn đánh lén nhóc con và mấy người khác, cháu xem vết thương ở đuôi của nó, hẳn là do hải thú hình thể lớn cắn đứt, cũng không loại trừ khả năng là do Long tộc làm bị thương.”
Long tộc cũng giết hại lẫn nhau, ví dụ Thương Long sẽ xem khủng long cổ dài là con mồi, nhưng có thể làm Thương Long bị thương cũng chỉ có Thương Long mà thôi.
Lôi Triết hỏi, “Khi nào?”
“Không lâu sau khi từ Đại Hải Câu trở về.”
Long tộc và nhân ngư đều là sinh vật không thích quần cư, có thể khiến một đám Thương Long đoàn kết lại, chỉ có một khả năng, trong tộc Thương Long xuất hiện một một con đầu đàn.
Lôi Triết rơi vào trầm tư.
Hàn Trạm không nói nhiều, anh cúi người, xoa xoa đầu Đông cục cưng, “Anh về đây, ngày mai gặp lại.”
Đông cục cưng cọ cọ lòng bàn tay Hàn Trạm, “Ngày mai gặp anh.”
Hàn Trạm đi rồi, cảm giác đói khát trong bụng kéo lực chú ý của Lôi Triết trở lại, hắn nhìn Già Li, “Còn gì ăn không? Anh đói.”
Đến Hàn Trạm cũng có thể từ miêu tả nhẹ như mây gió mà Lôi Triết nghe ra tình huống lúc ấy nguy hiểm ra sao, Già Li sao có thể không biết, con cá ngốc Lôi Triết này còn muốn gạt y.
Y thở phì phò ném một con bạch tuộc qua, “Hôm nay anh ăn cái này!”
Ngẫm nghĩ, Già Li lại nói, “Ngày mai, ngày kia, cho đến tận khi hết gió lốc, anh chỉ được ăn bạch tuộc thôi.”
Mặt Lôi Triết tức khắc cứng đờ, “Già Li à…”
Đông cục cưng quay đầu nhìn về phía cha Lôi Triết, ánh mắt mang theo mấy phần đồng tình, ba đáng thương quá, chỉ có thể ăn bạch tuộc xấu xí.
“Còn có con nữa!” Già Li xách tiểu nhân ngư lên.
Đông cục cưng vô tội nhìn ba Già Li, nhóc con không làm sai gì mà.
Già Li nghĩ một hồi cũng không ra sai lầm của Đông cục cưng, y hừ một tiếng, “Lần sau không được kén ăn biết chưa?”
Đông cục cưng cắn tay nhỏ, nhưng mà, nhưng mà nhóc con hổng cắn nổi mấy cá kia hức ~
Xong rồi, ba Già Li tức điên rồi..