Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 33



Già Li nâng tiểu nhân ngư lên, khoa tay múa chân, sau đó khuôn mặt xinh đẹp lộ nét tươi cười, y kinh hỉ nói, “Cục cưng à, con cao lên rồi!”
Đông cục cưng cố gắng mở mắt, “Ưhm ừhm ~”
“Không đúng, tối qua con mới cao bằng bàn tay ba thôi mà, Lôi Triết anh xem này, có phải Đông cục cưng cao lên không!” Già Li cảm thấy sai sai bèn vội vàng gọi Lôi Triết vào.

Ngoài cửa, Lôi Triết nhét nốt đuôi cá vào miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, sau đó làm như không có việc gì bơi vào trong, hắn đón lấy tiểu nhân ngư, “Để anh nhìn xem.”
Già Li nghi ngờ liếc hắn, đến gần ngửi ngửi, “Anh ăn gì đấy?”
“Không ăn gì cả.” Lôi Triết bình tĩnh nói, hắn ước lượng tiểu nhân ngư, “Nhóc con cao lên, cũng nặng hơn.”
Già Li vươn tay so sánh cho Lôi Triết xem, “Hôm qua cục cưng mới cao đến bàn tay em, một đêm cao lên hơn nửa ngón tay.”
Ngón tay Lôi Triết khảy khảy đuôi nhỏ của Đông cục cưng, “Tối qua nhóc con ngủ có ngon không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng dán lên lòng bàn tay cha, ăn vạ không chịu dậy, “Nhóc con lại nằm mơ.”
“Mơ thấy cái gì.”
Đông cục cưng che miệng ngáp một cái, “Nhóc con mơ ca hát ạ ~”
Lôi Triết và Già Li nhìn nhau, xem ra tối qua nhóc con nhà họ không biết lại phiêu lãng đi đâu rồi.

Nhóc con sau một đêm cao lên, phỏng chừng có liên quan đến việc ca hát.

Lôi Triết thả tiểu nhân ngư lại giường vỏ trai, “Suỵt, đừng quấy rầy nó, để nó ngủ đi.”
Hôm nay thời tiết tốt, Lôi Triết định ra ngoài một chuyến, lại thấy Hàn Trạm đang bơi về phía hắn.

“Có việc gì?”
Hàn Trạm nhìn vào bên trong, cũng không thấy tiểu nhân ngư mà anh nhớ mong, anh thu tầm mắt, nói “Joy và Sửu Nhan đã trở về, họ bị thương khá nặng, nghe nói hôm qua hai người gặp phải Thương Long.”
Già Li nghe vậy bơi ra, không khỏi nhướng mày, “Sửu Nhan còn chưa chết à?”
Không phải Già Li độc miệng, ngày hôm qua bão lốc hung mãnh như vậy, hai người họ còn bị Thương Long vây đánh, còn có thể sống sót trở về đúng là khiến người ta bất ngờ.

Không ngờ Sửu Nhan đối với Joy có tình có nghĩa như vậy, dám mạo hiểm ra ngoài tìm người.

Thực vật dưới đáy biển ngoài hoa biển thì là rong biển, nhân ngư nếu bị thương cũng chẳng có thuốc chữa, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng.

Lôi Triết trầm ngâm, “Anh đi xem hai người họ.”
Lần này bão lốc tan quá nhanh, không biết có liên quan gì đến nhóc con không, hắn muốn hỏi Joy tối qua hai người đã gặp chuyện gì.

Hàn Trạm giương mắt nhìn về phía cửa sổ.

Già Li cười như không cười nói, “Cục cưng vẫn chưa tỉnh, cháu lát nữa hẵng tới chơi với nó.”
Đông cục cưng ngủ say sưa đến giữa trưa mới dậy, bé xoa xoa bụng, cất giọng lanh lảnh gọi, “Ba ơi, nhóc con đói rồi ~”
Đông cục cưng không thấy ba mà thấy có nhân ngư tóc đen đang vươn tay rải thức ăn cho cá lên san hô mềm, Đông cục cưng lắc lư đuôi bơi nhanh tới, “Anh ơi!”
Sau khi Hàn Trạm rải thức ăn cho cá xong, anh vớt tiểu nhân ngư lên, đặt trên cánh tay mình, thấp giọng hỏi, “Nhóc con muốn đi chơi không?”
Đông cục cưng cuộn đuôi cá, “Nhưng mà, nhóc con còn phải dạy Đông Đông nuôi cá nữa.”
Đôi mắt Hàn Trạm hơi tối lại, ngữ khí cũng lạnh nhạt hơn, “Anh mới bắt được một ít sâu, muốn đổi cá nướng với điểu nhân, nếu nhóc con bận việc, anh đi một mình vậy.”
Cá nướng ư ~ đôi mắt xanh lam của Đông cục cưng hơi sáng lên, bé vội vàng nắm lấy ngón tay anh, “Nhóc con muốn ăn cá!”
Ánh mắt Hàn Trạm nặng nề, “Nhưng em phải dạy người khác nuôi cá mà?”
Đông cục cưng gấp gáp nói, “Đông Đông phải đi bắt cá, không rảnh!”
Vừa dứt lời, giọng nói vui vẻ của Đông Quỳ từ xa truyền tới, “Đông cục cưng, bọn anh tới rồi này.”
Hàn Trạm buông tiểu nhân ngư ra, “Không phải nói họ không rảnh à?”
Đông cục cưng mím miệng, Đông Đông thúi, Đông Đông ngốc.

Hàn Trạm mặt không cảm xúc nói, “Vậy hôm nay nhóc con chơi vui nhé, anh đi đây.”
Đông Quỳ kéo theo một con cá Đầu To, hứng thú bừng bừng bơi tới, “Đông cục cưng ơi em xem này, đây là cá anh bắt, em dạy anh nuôi như thế nào đi.”
Đông cục cưng không để ý tới Đông Quỳ, bé vươn tay xoa xoa đầu cá Đầu To, “Ngoan nha ~”
Cá Đầu To sợ tới mức run bần bật, tiểu nhân ngư này là ma quỷ đúng không, hơi thở rất chi là khủng khiếp.

“Được rồi ~ cá rất nghe lời.”
Đông Quỳ phản ứng chậm chạp, “Vậy là xong rồi?”
Đông cục cưng gật đầu, “Uhm ~”
Đông Quỳ cảm thấy Đông cục cưng đang làm cho có lệ thôi, nhưng nhóc ta lại không có chứng cứ, mà cá Đầu To hình như không ồn ào như trước nữa, nhóc ta ôm con cá lên, “Vậy anh về đây.”
Sau khi Đông Quỳ đi, Đông cục cưng ngồi ở cửa, rầu rĩ không vui tự chơi với đuôi cá, đếm vảy bên trên, đếm được một nửa, đột nhiên có bóng đen phủ trên đỉnh đầu, Đông cục cưng ngẩng đầu lên, lập tức vui mừng hớn hở, “Anh!”
Ngữ điệu Hàn Trạm vẫn lạnh nhạt như cũ, “Anh quên mang sâu, anh đi luôn đây.”
Đông cục cưng nhào lên ôm rịt lấy cánh tay anh, giọng nói mềm mại, giống cục bánh nếp làm nũng, “Nhóc con dạy xong rùi ~” anh đưa nhóc con ra ngoài chơi đi.

Hàn Trạm chưa nói được, cũng chưa nói không, tùy ý tiểu nhân ngư treo trên cánh tay mình, lúc đi qua san hô mềm, anh vươn tay phải bắt lấy một con cá Đầu To, cái đuôi lớn vung lên, bơi ra khỏi mặt nước.

Đông cục cưng buông tay, nhảy xuống từ trên người Hàn Trạm, bé lắc lư đuôi nhỏ bơi về phía bờ biển, hô to với con chim béo có bộ lông màu nâu trên bờ cát, “Mập mập ~”
Chim béo nghiêng đầu, nhìn tiểu nhân ngư trắng trắng mềm mềm mà chảy nước miếng, “Tiểu nhân ngư ở đâu ra? Trông ngon miệng ghê.”
“Á!” Nghe thấy câu này, Đông cục cưng sợ hãi trốn trong ngực Hàn Trạm, bé lộ ra đôi mắt xanh long lanh, quan sát kĩ chim béo, cậu ta không phải mập mập ư?
“Tiểu nhân ngư, nhóc đến rồi à.” Kỳ Hạc mới vừa nhóm lửa đã thấy Đông cục cưng tới.

Bé con sợ hãi hỏi, “Mập mập đâu?”
“Nhóc nói Hôi Dịch hả, nó không tới, đây là em trai tôi.”
Trong mắt nhân ngư, chim nhỏ đều trông không khác nhau lắm, nếu không phải chim béo mở miệng làm mình bại lộ, Đông cục cưng thật sự không nhận ra con chim béo này không phải mập mập.

Hàn Trạm ném con cá Đầu To qua, chỉ vào đống lửa, ý bảo Kỳ Hạc nướng cá giúp.

Thực ra Hàn Trạm đã đưa sâu cho Kỳ Hạc rồi, không có chuyện quên mang sâu, tất nhiên là tiểu nhân ngư không biết những chuyện này.

Kỳ Hạc lập tức hiểu ý, cậu ta xách con cá Đầu To lên, thành thạo mổ bụng, bôi mỡ động vật cùng với muối thô lên thân cá, sau đó đặt lên giá nướng.

Lửa liếm qua thân cá, ngay lập tức phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm phưng phức.

Con chim béo đứng cạnh vươn móng vuốt, “Anh, anh đang nướng thịt gì đấy, em cũng muốn ăn!”
Kỳ Hạc phất tay phạt bay chim ta, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Sang một bên.”
Đông cục cưng có hơi sợ hãi em trai Kỳ Hạc, từ đầu đến cuối đều tránh trong ngực anh, không đi qua.

Kỳ Hạc nướng xong cá, đưa cho Hàn Trạm, “Đây là lần giao dịch cuối cùng của chúng ta, sắp tới mùa đông, tôi không thể sang bên này nữa, sang năm gặp lại.”
Sau khi tạm biệt Kỳ Hạc, Hàn Trạm tựa hồ biết Đông cục cưng sợ chim béo, anh bèn mang theo Đông cục cưng bơi đến hòn đảo nhỏ đối diện cách đó không xa.

Bơi đến ven bờ, Đông cục cưng nhìn hòn đảo nhỏ trước mắt, nhóc con với ba và cha đã tới đây rồi nha.

Đông cục cưng nhảy lên bờ cát, đuôi cá biến thành hai chân ngắn nhỏ, gót chân đạp lên hạt cát tinh mịn, dẫm ra một chuỗi dấu chân nho nhỏ.

Hàn Trạm không biến ra hai chân, đuôi cá thật dài buông trên bờ cát, anh xé phần cá bị nướng đến khô vàng, chỉ để lại thịt mềm bên trong, lại xé tiếp miếng thịt to bằng ngón tay, đưa đến bên miệng tiểu nhân ngư.

Đông cục cưng há miệng cắn cái “ngoàm”, chậm rãi nhấm nuốt, đầu lưỡi dần dần cảm nhận được hương vị thơm mềm của thịt cá, Đông cục cưng hạnh phúc nheo mắt.

Ăn hết nửa con cá, Đông cục cưng quay đầu nhìn rừng cây rậm rạp đằng sau, có chút tò mò, “Anh ơi ~” nhóc con muốn đi vào trong xem.

Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, “Phải về rồi.”
Ngón tay nho nhỏ của Đông cục cưng chỉ vào rừng cây, “Đi chơi.”
Hàn Trạm đứng yên cúi đầu nhìn Đông cục cưng.

Bé con lắc lắc ngón tay anh, “Anh ưi, đi chơi chơi!”
Hàn Trạm vừa đứng lên, đuôi cá đồng thời thành hai chân thon dài, nhân ngư không thích lên đất liền, Hàn Trạm cũng vậy, cảm thấy mất đi cái đuôi khiến họ không có cảm giác an toàn, dù sao thì đuôi cá cũng là vũ khí mạnh nhất của nhân ngư.

Hàn Trạm đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, không có lớp vảy che đậy, làn da tiếp xúc trực tiếp với mặt đất khiến Hàn Trạm vô cùng mất tự nhiên, khi đã đỡ hơn, anh ôm tiểu nhân ngư bước từng bước vào rừng rậm.

Đằng trước là đám dương xỉ thấp bé, lá cây nhòn nhọn, cây nấm màu đỏ dựng thẳng từ mặt đất mọc lên, giống cái ô khổng lồ che trời.

Đông cục cưng mấp máy môi, trực giác nói cho bé biết, nấm này có độc, không thể ăn.

Lại đi tiếp vào bên trong, cây cối chỗ này cao chọc trời, xanh um rậm rạp, rễ cây chằng chịt đan xen, giống một khu rừng nhiệt đới tươi tốt.

Đông cục cưng nhớ rõ, lần trước bé và cha Lôi Triết đi đến đây thì dừng lại.

Bỗng nhiên nhánh cây trên đỉnh đầu lay động, Hàn Trạm cảnh giác ngẩng đầu, một con vật nhỏ nhảy qua đỉnh đầu hai người sang cành cây đối diện.

Đây là một con thằn lằn cổ đại, Đông cục cưng nhìn con vật nhỏ xấu xí vô hại kia, đối phương cũng đang ngồi trên cành cây nhìn bé.

Đông cục cưng vẫy tay với nó, “Xin chào ~”
Con vật nhỏ sợ tới mức nhảy dựng lên, nó vội vàng lùi lại phía sau, kết quả đằng sau là không khí, nó không kịp phản ứng rớt khỏi cành cây, rơi cái bộp xuống đất.

“Í?”
Con vật nhỏ xoay người bò dậy, nhanh như chớp chui vào rừng cây, chớp mắt đã không thấy đâu.

“Anh ơi điiiii ~”

Hàn Trạm tiếp tục đi sâu vào bên trong, anh nghiêm túc ghi nhớ con đường đã đi, anh đã từng bơi quanh hòn đảo nhỏ này, cơ bản biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, nếu gặp phải nguy hiểm, anh cũng có thể kịp thời mang Đông cục cưng về lại biển.

Côn trùng giang cánh như sắp bay, những con động vật hình thù kỳ lạ ẩn mình dưới tàng cây, rục rịch nhìn những kẻ xâm nhập.

“Soàn soạt”, một con bò sát chạy tới, cơ thể chỉ dài nửa thước nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, ánh mắt nó đảo quanh một lát rồi nhìn thẳng về phía con bò cạp biển dưới rễ cây, nhào tới cắn xé.

Con bò cạp biển này mới vừa lột xác, chính là thời điểm yếu ớt nhất, bị bò sát cắn, giãy giụa không được bao lâu liền bị bò sát nuốt vào bụng.

Đông cục cưng chỉ mải nhìn chăm chú mấy quả màu đỏ trên cây trước mặt, không chú ý màn hung tàn vừa xảy ra, bé kéo kéo tóc Hàn Trạm, “Anh ơi, quả quả ~”
Con bò sát ăn xong bò cạp biển, nhanh chóng rời khỏi.

Hàn Trạm cúi đầu nhìn những kẻ săn mồi trong bụi cỏ, nhấc chân qua, dẫm lên đám lá cây mục nát, mặt đất ẩm ướt, lớp lá khô thật dày tản ra mùi thối rữa.

Hai bên rừng cỏ truyền tới âm thanh sột soạt, thì ra là mấy con nhện biển và bò cạp nhỏ, không đáng sợ.

Hàn Trạm tùy tiện nhìn qua rồi không để ý nữa, anh ngẩng đầu nhìn lên cây bên trên, trái cây màu đỏ nặng trĩu treo trên cành cây.

Hàn Trạm đảo mắt nhìn bao quát, rất nhiều quả đã bị côn trùng gặm, anh chọn mấy quả nguyên vẹn hái xuống, đưa cho tiểu nhân ngư trong lòng.

Đông cục cưng ôm mấy quả so với bé còn lớn hơn, khuôn mặt nhỏ mỹ mãn, “Quả ngon.” Nói xong liền há miệng định cắn.

Hàn Trạm giơ tay ngăn bé lại, “Đừng ăn, có thể có độc.”
Đông cục cưng chu miệng lên, bé sợ anh tịch thu quả, bèn khẩn trương ôm chúng, “Nhóc con ăn rồi, hông có độc âu.”
Hàn Trạm biết thỉnh thoảng Kỳ Hạc sẽ mang chút trái cây trên đất liền đến trao đổi sâu với Già Li, nếu mà bé đã từng ăn, hẳn là không sao.

Anh cắn một miếng, nước quả ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, Hàn Trạm không quen với hương vị này, anh nhíu mày, “Ăn không ngon.”
Hàn Trạm hai ba miếng đã ăn hết một quả, ăn luôn cả hột, “Chúng ta phải về thôi.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, con bò sát ẩn nấp dưới rừng cây chui ra, nếu tiểu nhân ngư nhìn thấy, có lẽ sẽ thấy chúng khá quen mắt.

Bởi vì trong giấc mơ của bé, con bò sát nho nhỏ này sau hàng tỉ năm sẽ tiến hóa thành động vật ăn thịt lớn nhất trên mặt đất – khủng long.

– ——————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn này tác giả trích dẫn thông tin về cá sấu Pike (?) (Kỷ Tam Điệp) nên mình không thêm nữa nhé..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.