Ánh mắt Hàn Trạm u ám, anh nhìn chằm chằm mặt nhân ngư đuôi xám nọ, khóe miệng vương ý cười không rõ, “Em trai ta?”
“Đúng đúng đúng.” Nhân ngư đuôi xám thấy vẻ mặt Hàn Trạm có biến hóa rất nhỏ, cho là mình đã làm đối phương động lòng, cậu ta bèn nắm chặt cổ tay Hàn Trạm, “Lúc trước nghe cha Kyle nói ta còn một người anh trai, không ngờ hôm nay đã gặp được.”
Hàn Trạm không kiên nhẫn nghe tiếp, anh che chắn tiểu nhân ngư trong lòng, dùng sức đẩy tay nhân ngư đuôi xám ra.
Móng tay Hàn Trạm sắc bén như lưỡi dao, đâm vào cổ cậu ta, “Nếu thực sự là con trai ông ta, ngươi càng đáng chết!”
“Chắc là ngươi không biết ta phá vỏ còn chưa đến ba năm.” Hàn Trạm thờ ơ nói, nếu kẻ nọ thực sự cùng nhân ngư khác đẻ trứng, đứa bé kia có lẽ còn chưa dài bằng đuôi anh.
Nhân ngư đuôi xám che lại cái cổ chảy máu ồ ạt, vội vàng xin tha, “Ta sai rồi, ta lừa ngươi, ta không phải con trai Kyle, ngài đừng giết ta, ta sai rồi ta sai rồi…”
Bỗng nhiên cậu ta nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, ta biết Kyle ở đâu, ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta!”
Hàn Trạm căn bản không thèm để ý mấy kẻ làm cha làm mẹ kia, càng không cần biết họ đang ở đâu, nhân ngư đuôi xám giả dạng con trai Kyle, muốn lừa Hàn Trạm thả cậu ta đi, cách này sai vô cùng.
Trong nước biển tràn ngập mùi máu tươi khiến Hàn Trạm cảm thấy rất chán ghét, sát ý nơi đáy mắt càng đậm.
Trong anh lúc này như có một con thú dữ bị nhốt lại, sau khi ngửi thấy mùi máu tươi, gào thét sắp lao khỏi lồng giam.
Bỗng nhiên cái đuôi nhỏ của tiểu nhân ngư trong lòng phất qua phất lại lòng bàn tay anh, phe phẩy như lông chim, gãi tới lòng anh phát ngứa.
Sát ý trong lòng Hàn Trạm tức khắc tan biến, anh thu lại móng tay.
Ngải Thụy nghe thấy động tĩnh bơi tới nói, “Nhân ngư hải vực Osleyka gạt người nhất, cháu đừng tin cậu ta.”
Hàn Trạm lạnh nhạt nhìn qua hắn, ôm Đông cục cưng bơi ra xa, trước khi đi còn bỏ lại một câu, “Chú xử lí cậu ta đi.”
Hàn Trạm bơi về phía giao nhân, vừa nãy có giao nhân bị nhân ngư đuôi xám đánh, lúc này đang khổ sở rơi nước mắt trân châu, từng viên châu nhỏ màu trắng tí tách rơi xuống.
Hàn Trạm để ý ánh mắt tiểu nhân ngư trong lồng ngực xoẹt cái vụt sáng.
Đông cục cưng gấp gáp nhảy xuống, bé xòe tay đón được một viên trân châu, quay đầu đưa cho Hàn Trạm, “Cho anh nà ~”
Hàn Trạm nhận trân châu, hạt châu có chút ấm, dường như còn vương lại nhiệt độ cơ thể của giao nhân.
Nghĩ vậy, Hàn Trạm có xúc động muốn vứt viên trân châu đi, nhưng nếu anh thực sự vứt nó đi, có lẽ tiểu nhân ngư mềm mại kia sẽ lại nước mắt lưng tròng.
Đông cục cưng vui vẻ lắc lư đuôi nhỏ, bé hất đuôi bơi qua, đánh bay trân châu mới rơi xuống, chơi vô cùng vui vẻ.
Giao nhân đang khóc lóc thì nhìn thấy cảnh này qua khóe mắt, sắc mặt kì quái, nước mắt trân châu đọng lại trên mặt, nửa rơi nửa không.
Í? Đông cục cưng đang chơi vui vẻ, bỗng phát hiện trân châu bên trên không rơi nữa, bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam long lanh thắc mắc nhìn về phía đám giao nhân.
Sao lại không rơi trân châu nữa?
Khóe miệng giao nhân giật giật, nhưng đối mặt với tiểu nhân ngư đáng yêu mềm mại, không dấy nổi một chút tức giận, còn nảy sinh yêu thích.
Y khóc không nổi, “Tiểu nhân ngư, hình như nhóc rất thích chơi trân châu.”
Đông cục cưng bỗng cảnh giác, giao nhân phát hiện nhóc con chơi nước mắt trân châu của họ nên không vui ư?
Nhóc con không thể thừa nhận, thừa nhận thì về sau sẽ không có trân châu chơi nữa.
Đông cục cưng bày ra vẻ mặt rất chi là vô tội, mấy người nói gì vậy, nhóc con hổng hiểu cái gì hết á ~
Nhưng mà tiểu nhân ngư hoàn toàn không biết viên trân châu trong ngực đã bán đứng bé.
Hàn Trạm đã chứng kiến rất nhiều lần sau khi tiểu nhân ngư đùa dai sẽ lại bày ra vẻ mặt vô tội này, mỗi khi ngứa tay muốn đánh một trận lại không thể tàn nhẫn đánh xuống.
Bên kia nhóm Lôi Triết đã giải quyết xong đám nhân ngư đuôi xám, hiện trường không quá máu me, sẽ không làm tiểu nhân ngư sợ hãi.
Hàn Trạm vẫy tay với Đông cục cưng, “Nhóc con, đi về thôi.”
Đông cục cưng vội vàng nhào vào lòng anh, “Anh ơi, đi thôi đi thôi ~”
Ngải Thụy vứt nhân ngư đuôi xám trong tay xuống, hỏi Già Li, “Xử lí thế nào, giết hết không?”
Nhân ngư đuôi xám sợ tới mức run lên bần bật, “Đừng mà, cầu xin các ngài tha cho bọn ta, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi chỗ này…”
Đông cục cưng đang rúc trong lòng Hàn Trạm nhìn lại, đôi mắt xanh lam long lanh trong suốt như nước biển.
Già Li chần chừ, dù sao cũng không muốn giết nhân ngư trước mặt nhóc con, sợ làm bẩn đôi mắt sạch sẽ của bé, “Đuổi chúng đi là được.”
Vẻ mặt các nhân ngư đuôi xám lập tức tươi tỉnh, chỉ là ánh mắt vẫn còn mấy phần không cam lòng và oán hận.
Lôi Triết nhìn thoáng qua, sau đó lạnh lùng nói, “Không được.”
“Sao vậy?”
Lôi Triết lắc đầu nói, “Thả bọn họ đi, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại.” Đến lúc đó giao nhân lại gặp xui xẻo.
Nghe được những lời này, nhân ngư đuôi xám cuống cuồng lên, sợ Lôi Triết không tha cho cả bọn, “Không đâu, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi, lập tức rời khỏi!” Nói xong quay người muốn chạy trốn.
Ngải Thụy bơi qua ngăn họ lại, hắn cười mỉm, “Ngại quá, mấy người không thể rời khỏi đây.”
Dứt lời, giơ tay đập ngất một nhân ngư đuôi xám.
“Thật là phiền phức.” Ngải Thụy chậc hai tiếng, hắn giơ giơ tay với các nhân ngư từ rừng tảo đến, “Đánh ngất kéo đi.”
Các nhân ngư đuôi xám tức khắc như chó nhà có tang, mặt mày xám xịt, hận không thể cụp đuôi lại.
Già Li nhớ ra thứ gì đó, nói với giao nhân, “Các ngươi còn lưới đánh cá không?”
Giao nhân vội vàng nói, “Còn, ngài chờ một lát.”
Chờ nhóm giao nhân mang lưới đánh cá tới, mấy người Ngải Thụy nhét hết đám nhân ngư đuôi xám vào lưới, kéo đi.
Nhóm Già Li bơi được một đoạn thì bị giao nhân phía sau gọi lại, “Nhân ngư, các người đợi chút.”
Bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy có giao nhân vội vàng đuổi theo, y đúng là giao nhân vừa khóc lúc nãy, y bơi tới trước mặt Hàn Trạm.
Đối diện Hàn Trạm trong lòng y vẫn hơi sợ sệt, y lấy hết can đảm đưa lưới đánh cá trên tay cho Hàn Trạm, lắp bắp nói, “Cái này, cái này là cho tiểu nhân ngư chơi.”
Trong lưới đánh cá tất cả đều là trân trâu trắng trẻo tròn trịa, đầy ắp, giao nhân nhìn ra tiểu nhân ngư rất thích nước mắt trân châu của họ, bèn trở về một chuyến đưa hết trân châu mà y thu thập được cho tiểu nhân ngư chơi.
Hai mắt Đông cục cưng sáng lấp lánh, bóng bóng chơi zui nà ~
Trên đường trở về rừng tảo lớn, đám nhân ngư đuôi xám tỉnh lại, phát hiện bản thân bị nhét vào lưới đánh cá, bọn họ vô cùng sợ hãi, không nhịn được giật giật đuôi.
“Này! Không được nhúc nhích!” Fia dứ dứ nắm tay uy hiếp.
Cuối cùng cũng về đến rừng tảo, mấy người Ngải Thụy ném đám nhân ngư đuôi xám xuống, buộc dây thừng vào Tiểu Thạch Ốc, phòng ngừa bọn chúng chạy trốn.
Sau khi đám Ngải Thụy đi khỏi, Già Li ôm cánh tay hỏi, “Anh định xử lí bọn chúng như thế nào?”
Lôi Triết lạnh nhạt nói, “Đại Hải Câu ít nhân ngư, bọn chúng không phải là thiếu đồ ăn sao, đưa chúng qua, chỗ đó có đồ ăn ăn mãi không hết.”
Có lẽ là không nghĩ tới Lôi Triết lại có ý nghĩ này, Già Li nheo mắt lại, cười nói “Ý này rất hay.”
Từ khi lấp kín rãnh biển, nhóm Tả Luân vẫn luôn ở lại trông coi Đại Hải Câu.
Ngày hôm qua hắn truyền tin về, họ nghe thấy âm thanh đám hải thú xô xát truyền tới từ phía dưới, phỏng chừng không chống đỡ được bao lâu, bọn chúng sẽ phá tan rãnh biển chui ra.
Các nhân ngư đuôi xám còn chưa biết bản thân sắp phải đối mặt với vô số hải thú hung ác và lũ sâu, lúc này cả đám còn đang chen chúc trong lưới đánh cá, ngửa đầu nhìn bầy cá trên đỉnh đầu.
Các nhân ngư đuôi xám rất bức bối.
Cảm giác thấy được mà không ăn được vô cùng khó chịu.
Buổi sáng hôm sau Lôi Triết lên đường, hắn còn mang theo đám nhân ngư đuôi xám.
Trên đất liền có mấy trận tuyết lớn, mặt biển cũng đóng băng.
Thời tiết ngày càng lạnh.
Các nhân ngư không cảm thấy lạnh, chỉ thấy càng thêm buồn ngủ.
Đông cục cưng từ chỗ giao nhân có được một lưới trân châu, cũng đủ cho bé chơi rất lâu.
Trân châu lúc trước toàn là chơi xong thì mất tăm, Đông cục cưng cũng rất khó hiểu, chẳng nhớ đã ném hạt châu đi đâu.
Buổi sang vừa tỉnh dậy, Đông cục cưng đã quấn lấy Hàn Trạm chơi cầu.
Đông cục cưng hất đuôi chuyền bóng sang, Hàn Trạm búng ngón tay bắn quả cầu quay lại.
Đông cục cưng chơi rất là vui vẻ, cái đuôi nhỏ lắc lư liên tục.
Già Li nhìn qua, nhân lúc Đông cục cưng đi nhặt cầu, Già Li thấp giọng hỏi, “Chú nghe Ngải Thụy nói, hôm qua có nhân ngư đuôi xám nói với cháu, cậu ta là em trai cháu?”
Đông cục cưng bên cạnh dựng tai lên nghe lén.
“Không phải.”
Già Li cười nhạo nói, “Tất nhiên không phải rồi, lúc ấy nhân ngư mà Kyle theo đuôi là giống đực, sao mà đẻ trứng được!”
Bạn nhân ngư của Già Li rất nhiều, hôm nay y đi ra ngoài hỏi thăm tin tức một chút, nghe được không ít chuyện.
Nhân ngư lúc trước Kyle theo đuổi đúng là thuộc tộc Osleyka.
Nhân ngư tộc Osleyka giỏi lừa dối, chuyên đi lừa ăn lừa uống khắp nơi.
Không biết nhân ngư giống đực kia sửa đồ văn của hắn bằng cách nào, ngụy trang thành nhân ngư lưỡng tính, khiến Kyle thích chết mê chết mệt.
Lúc đó Kyle đã có bạn đời là nhân ngư giống cái, cũng chính là mẹ Hàn Trạm, tình tình nàng không quá tốt, suýt chút nữa động thủ giết chết nhân ngư giống đực kia, cuối cùng vẫn bị Kyle cản lại.
Tuy bản lĩnh lừa gạt của nhân ngư Osleyka rất tốt nhưng thực lực lại quá kém, một nắm đấm của Già Li có thể đánh bay mười tên, hắn ta tất nhiên không thể đánh lại bạn đời của Kyle.
Nhân ngư giống đực tìm được đường sống trong chỗ chết đã bị dọa nứt gan, hắn ta biết không thể chiếm được chỗ tốt từ Kyle bèn dứt khoát chạy mất.
Kyle cũng đuổi theo hắn ta tới hải vực khác.
Sau khi bạn đời của Kyle sinh trứng nhân ngư, nuốt không trôi cục tức này, bèn ném trứng nhân ngư lại, hùng hổ đi đuổi giết hai kẻ kia.
Hôm qua từ lời nói của nhân ngư tóc đen đuôi xám, sau khi họ rời khỏi, hẳn là đi hải vực Osleyka.
Chẳng qua bây giờ ở hải vực Osleyka lũ sâu hoành hành, nhưng họ vẫn không trở về, chứng tỏ không ở Osleyka, cũng có thể đã chết.
Khi Lôi Triết đến Đại Hải Câu mới biết tình trạng tại đây so với tưởng tượng của hắn còn tệ hơn, tầng đất đá bên trên khe rãnh có nguy cơ nứt ra, có lẽ không chống cự được mấy ngày.
Tả Luân thấy trong tay Lôi Triết kéo theo một lưới đánh cá rất lớn, bên trong có khoảng mười mấy nhân ngư, trông hơi ủ rũ.
Tả Luân không khỏi nghi ngờ, “Những nhân ngư này là?”
Lôi Triết nói, “Bọn chúng giao cho cậu, tùy cậu xử lí.”
“Được.”
Lôi Triết ở lại rãnh biển, cho đến mấy mấy ngày sau, lớp đất đá trên khe rãnh hoàn toàn vỡ ra, một con bạch tuộc từ dưới chui lên.
Nhân ngư đuôi xám cắn răng vọt lên.
Trong lòng cả đám tức giận muốn chết, nhưng họ không phải đối thủ của Tả Luân, trốn được không xa đã bị đuổi theo, sau đó bị tẩn cho một trận, còn bị bỏ đói.
Cứ tra tấn như thế mấy lần, các nhân ngư đuôi xám ngoài mặt thuận theo, sau lưng nghĩ thế nào thì không biết.
Lôi Triết suy tư gì đó, không ngờ phương pháp nuôi cá của nhóc con cũng có thể dùng trên người nhân ngư, không nghe lời thì đánh cho một trận, bỏ đói một bữa, thế là nghe lời.
Nửa ngày trôi qua, lớp đất đá trên những cái khe rãnh khác lần lượt vỡ ra.
Có mấy nhân ngư từ khe bơi ra, mặt xám mày tro, họ phát hiện ra Lôi Triết, không khỏi oán hận nói, “Sao lại thế này, Đại Hải Câu là mấy người lấp? Lôi Triết cậu làm cái quái gì vậy?”
Sau khi thấy rõ mặt đối phương, vẻ mặt Lôi Triết lạnh nhạt, “Anh trở về làm gì!”
“Kyle.”.