Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 74



Lần tỉ thí này có quy mô rất lớn, các nhân ngư quanh hải vực đều nghe tiếng mà đến, nhân ngư tụ tập trên mặt biển nhiều chưa từng có. Dù có ý gia nhập Atlantis hay như Donica không có liên quan gì cũng phái nhân ngư tới nghe ngóng tình hình.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tương lai hải vực mình, nếu các hải vực xung quanh thực sự sát nhập với nhau thì Donica ở giữa cũng không thoát được.

Có thể thấy sát nhập là điều không thể tránh khỏi.

Nhóm Đông Thần vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của các nhân ngư. Lung Hồi cách đó không xa nhìn thấy, đuôi cá màu bạc lắc nhẹ, chớp mắt đã bơi tới trước mặt họ.

Y cười nhẹ với Nguyên Khê, khi nhìn về phía Đông Thần thì không khỏi nhướng mày, “Tiểu Đông Thần cũng thành niên rồi à?”

Có lẽ là kí ức bị trêu hồi nhỏ quá sâu nên mỗi khi nhìn thấy y Đông Thần đều sẽ ngoan ngoãn chào, “Chú Lung Hồi.”

Nguyên Khê mồ côi cha từ bé, người cha nhân ngư đã chết khi cậu vừa phá vỏ không lâu, cậu được Lung Hồi một tay nuôi lớn, tình cảm với Lung Hồi khá sâu sắc, dù đã rời khỏi ba sống độc lập một năm vẫn thường bắt ít cá ngon về cho Lung Hồi làm đồ ăn vặt.

“Năm nay có định tìm bạn tình không?” Lung Hồi hỏi cậu.

Nguyên Khê cười ngại ngùng, nhưng ngữ điệu lại vô cùng kiên định, “Con muốn tìm nhân ngư mình thích, có thể ở bên nhau cả đời.”

Không ngờ Nguyên Khê sẽ trả lời như vậy, Lung Hồi hơi ngạc nhiên, nhưng cha mẹ nhân ngư thông thường sẽ không can thiệp vào chuyện của tiểu nhân ngư, hơn nữa Nguyên Khê đã là nhân ngư thành niên, có suy nghĩ của mình. Lung Hồi nâng mắt, ánh nắng ấm áp chiếu lên đôi mắt bạc, thần thái lạnh lùng tăng thêm mấy phần ấm áp.

“Là Ngải Thụy dạy con à?” Lung Hồi đột nhiên hỏi một câu.

Hai mắt Nguyên Khê đột nhiên mở to, mặt cậu đỏ lên, vội vàng phủ nhận, “Không phải, con cũng có ý đó.”

Ý cười thoáng qua gương mặt Lung Hồi, “Đúng cũng không sao.”

Nhân ngư đằng trước hét lên một tiếng sợ hãi làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ.

Thì ra là trận đấu đã có kết quả, nhân ngư đuôi đỏ vốn không phải đối thủ của Ngải Thụy, bị Ngải Thụy liên tục ép lui chỉ có thể chật vật né tránh, thua chỉ là chuyện sớm muộn.

Lung Hồi nhìn lướt qua thì hết hứng thú.

Lúc này Ngải Thụy nhân lúc đối phương không chú ý, vung đuôi đập lên ngực gã, hất đối phương văng xa vài mét.

Nhân ngư nọ giãy giụa muốn đứng dậy, đau đớn nứt xương từ ngực truyền tới, gã cắn môi, “Ta thua.”

Đuôi Ngải Thụy đập xuống mặt biển, vây đuôi hất lên một ít bọt nước, bọt nước tí tách rơi xuống. Hắn đảo mắt nhìn qua bên Đông Thần, nụ cười lan rộng trên môi.

Các nhân ngư nhìn chằm chằm Ngải Thụy, hai mắt tỏa sáng, nhân ngư độc thân mạnh cỡ này không phải là nhân ngư trong mộng của họ hay sao?!

Ngải Thụy lập tức dựng đứng lông tơ, khóe mắt đảo qua một vòng nhân ngư hai mắt xanh lè, âm thầm kêu khổ, có thể đoán được sau trận đấu sẽ có bao nhiêu nhân ngư quấn lấy hắn.

Có khi sau khi kết thúc trận đấu hắn phải đi hải vực khác, tốt nhất là kỳ sinh sản kết thúc rồi mới về.

Hắn bơi tới cạnh Lôi Triết thì thấy Hàn Trạm, à há, Hàn Trạm tới rồi, đến lượt Hàn Trạm lên thi đấu hẳn là sẽ hút hết sự chú ý, hắn nhướng mày, “Đông Thần đáng yêu không sao chứ?’

Ngay cả một ánh mắt Hàn Trạm cũng không thèm cho hắn.

Thật là nhân ngư lòng dạ hẹp hòi, không phải chỉ là gọi “Đông Thần đáng yêu” thôi hay sao, Ngải Thụy khoanh tay, bỗng có xúc động muốn ngâm nga.
“Anh còn chống được bao lâu?” Lôi Triết hỏi.

Ngải Thụy lười biếng đáp, “Nếu với thực lực vừa nãy thì thêm bảy tám tên cũng không hề gì.”

Nhân ngư tỉ thí cũng rất đơn giản, mỗi hải vực lần lượt phái một nhân ngư lên, nhân ngư hải vực nào có thể chịu được đến cuối thì hải vực đó thắng.

“Không đâu.” Hàn Trạm mở miệng, “Kẻ tiếp theo là nhân ngư Calais, tôi từng tiếp xúc với bọn chúng, thực lực của Vương bọn chúng ngang tầm chú, nếu gã lên chưa chắc chú có thể thắng.”

Nếu trận sau Ngải Thụy thắng thì cũng không đủ thể lực đánh trận tiếp theo.

Lôi Triết trầm ngâm một lúc, “Nếu anh không đánh được nữa thì nói một tiếng, tôi bảo Joy lên thay anh.”

“Được.”

Hàn Trạm như có cảm ứng bỗng ngẩng đầu, một đôi mắt xanh lam tiến vào tầm mắt.

Đông Thần cuống quít dời tầm mắt, thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh hơn, vành tai hơi nóng lên.
Khóe môi Hàn Trạm khẽ cong mang ý cười không dễ phát hiện, ánh nắng tiến vào đôi mắt lộ ra vài phần dịu dàng.

Xem trận đấu một lúc các nhân ngư còn chưa thỏa mãn, không ngờ Atlantis lại giấu sâu tới vậy, bảo sao dám nhận lời thách đấu của các hải vực khác, chắc là rất tự tin sẽ thắng.

Còn các nhân ngư tới khiêu chiến thì sắc mặt trầm xuống, âm u nhìn về phía Ngải Thụy.

Ngải Thụy trả lại một ánh mắt khiêu khích.

Trận đầu tạm thời kết thúc, các nhân ngư vây xem thấp giọng thảo luận, đang nói hăng say thì bỗng phát hiện có mấy nhân ngư độc thân xuất hiện trên mặt biển. Cơ bản là họ quá trẻ, trông như vừa mới thành niên, nên dù là nhân ngư giống đực hay nhân ngư giống cái cũng đều nhìn sang.

Nếu nói ai là người hấp dẫn nhất thì chắc chắn là nhân ngư đuôi xanh ở giữa kia, gương mặt tinh xảo, tóc dài buông xuống hai bên lộ ra đồ văn giữa trán.
Có nhân ngư lộ vẻ ngạc nhiên, tuy cách hải vực Isbela hơi xa nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều nghe thấy ở Isbela xuất hiện một nhân ngư đặc biệt, tự xưng là hóa thân của Hải Thần, có thể khống chế nước.

Phần lớn nhân ngư đều không để chuyện này trong lòng, Hải Thần hóa thân ư? Nói phét vừa thôi.

Đương nhiên tin tức còn chưa truyền tới nhanh như vậy, họ không biết Noy đã chết.

Đúng lúc này có nhân ngư giống đực hành động, hiển nhiên là vô cùng tự tin, hắn bơi tới, cười thân thiện với Đông Thần, “Chào em.”

Đôi mắt trong trẻo của Đông Thần hiện lên vẻ hoang mang, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nhân ngư giống đực nói thẳng, “Tôi rất thích em, em có thể làm bạn tình của tôi không?”

“Không được!” Đông Quỳ lập tức ôm cánh tay Đông Thần, nói lớn, “Đông Thần là của tôi, anh hết hy vọng đi, em ấy sẽ không làm bạn tình của anh đâu.”
Tác Đồ đứng cạnh không kịp ngăn cản, hắn đỡ trán, liếc nhìn Hàn Trạm đen mặt đối diện, trong lòng cầu nguyện cho Đông Quỳ sống qua hôm nay.

Nhân ngư giống đực không để nhân ngư vừa thành niên này vào mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Thần, cười nói, “Thì ra em tên Đông Thần, tên rất hay.”

Có lẽ là nhớ tới hình ảnh trong giấc mơ, tuy rằng không để những người đó thực hiện được ý đồ nhưng vẫn tạo thành bóng ma tâm lí đối với Đông Thần, khiến cậu nảy sinh mâu thuẫn với chuyện giao phối, cậu lắc đầu, uyển chuyển từ chối, “Xin lỗi, tôi không muốn tìm bạn tình.”

Nhân ngư giống đực bị từ chối cũng không thất vọng, hắn hiểu cần có giới hạn, nếu tiếp tục nói tiếp sẽ khiến nhân ngư xinh đẹp trước mặt ghét mình, hắn nói, “Ngày mai tôi có thể tới tìm em không? Tôi tới từ Calais, lần đầu tới đây không biết chỗ nào chơi vui, em là nhân ngư hải vực này đúng không?”
Mấy câu này nghe hơi quen, lúc trước xem phim hay có mấy câu làm quen kiểu này.

Đông Thần đang nghĩ nên từ chối hắn ta như thế nào.

Đúng lúc này một luồng khí mạnh mẽ tới gần, Đông Thần đột nhiên bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, “Em ấy là nhân ngư của ta, phiền ngươi cách xa một chút.”

Đông Thần úp mặt vào ngực Hàn Trạm, cả người bị hơi thở của anh bao phủ vô cùng an tâm. Đông Thần chần chừ gọi một tiếng, “Anh?” Chậm chạp phát hiện ra Hàn Trạm nói gì, Đông Thần cuộn cuộn đuôi.

Nhân ngư giống đực cảm nhận được luồng khí áp chế mạnh mẽ trên người Hàn Trạm, hắn đè giọng kêu to, “Không thể nào, trên người cậu ấy không có hơi thở của ngươi!” Nếu nhân ngư trong thời gian gần giao phối thì trên người sẽ nhiễm hơi thở của nhân ngư khác.
Nhưng hơi thở của nhân ngư đuôi xanh trước mặt rõ ràng vô cùng sạch sẽ, không hề nhiễm hơi thở của nhân ngư giống đực hoặc giống cái nào.

Hàn Trạm thong thả cất tiếng, đầy hàm ý, “Thần Thần, em nói cho hắn em có phải nhân ngư của anh không?”

Đông Thần lặng lẽ trừng Hàn Trạm một cái, ánh mắt kia mềm như bông, càng giống như là làm nũng, cậu quay lại nói với nhân ngư giống đực, “Tôi là nhân ngư của anh ấy.”

Nhân ngư giống đực thoáng nhăn nhó nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ mặt như cũ, hắn mềm giọng hỏi, “Có phải hắn uy hϊếp em không? Em yên tâm, tôi sẽ giúp em.”

Mà Hàn Trạm đã không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn nhân ngư giống đực kia lạnh tới cùng cực.

Thấy vậy Đông Thần lập tức nắm tay Hàn Trạm, mười ngón tay dán khít vào nhau, “Anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm rất rốt.” Nói đến đây, Đông Thần cố nén ngại ngùng trong lòng, “Tôi vừa thành niên, vẫn chưa kịp giao phối.”
“Được rồi, không sao.” Nhân ngư giống đực ngoài miệng nói như thế nhưng vẫn không cam lòng, càng cảm thấy hai nhân ngư này lừa mình. Hắn nghĩ thầm, chỉ cần họ một ngày không giao phối hắn sẽ không từ bỏ.

Sau khi nhân ngư giống đực bơi đi, Hàn Trạm quét mắt nhìn đám nhân ngư đang rục rịch xung quanh, âm thầm cảnh cáo bọn chúng một phen.

Đông Thần lập tức buông tay Hàn Trạm ra, mắt nhìn khắp nơi mà không dám nhìn thẳng Hàn Trạm, “Anh, sao anh lại muốn em nói vậy?”

“Chẳng lẽ em muốn kết bạn đời với hắn ta à?” Hàn Trạm cúi đầu, đè lại bả vai Đông Thần, buộc cậu nhìn mình.

Đông Thần hơi khựng lại, nhanh chóng liếc nhìn Hàn Trạm rồi lại cụp mắt, nhỏ giọng nói, “…. Em không muốn.”

Hàn Trạm dùng ngón tay chạm vào mặt cậu, anh nghĩ là Đông Thần vẫn còn đang nghỉ ngơi ở Hải Thành, không ngờ anh vừa đi Đông Thần đã theo chân ra ngoài, Hàn Trạm nhíu mày, “Còn chỗ nào khó chịu không?”
“Không còn.” Đông Thần phát hiện bên má bị Hàn Trạm chạm vào đột nhiên nóng bừng lên, cậu hơi mất tự nhiên giơ tay nhéo mặt một cái.

Đúng lúc Lôi Triết nhìn sang, gật đầu với Đông Thần.

“Anh mau đi thi đấu đi.” Đông Thần đẩy anh, “Cha gọi anh qua kìa.”

Hàn Trạm đành buông Đông Thần ra, “Chờ anh.”

Trước khi đi anh vỗ vỗ đầu Đông Thần, không yên tâm dặn dò mấy câu, “Nếu lại có nhân ngư tới tìm em, em phải nói là mình có bạn đời rồi, nhớ chưa?”

“… Biết rồi ạ.” Đông Thần kéo dài giọng đáp lại, tận đến khi Hàn Trạm đã bơi xa mới thở phào một hơi.

Chớp mắt lại đối diện với gương mặt đầy ý cười của Lung Hồi.

“À…, ra là Tiểu Đông Thần của chúng ta có bạn đời rồi đấy.”

Đông Thần lại một lần nữa đỏ bừng mặt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.