Trước kia Hàn Trạm cũng từng đi điều tra hải vực Donica.
Diện tích lãnh hải của nó vô cùng lớn, cách xa lục địa lại không có Rãnh Biển, rất ít nhân ngư tới đó, coi như là một hải vực khá cô lập.
Điều đặc biệt nhất của nhân ngư Donica chính là dù các nàng giao phối với nhân ngư giống đực hay nhân ngư lưỡng tính sẽ đều sinh ra nhân ngư giống cái.
Nên đây là hải vực lấy giống cái vi tôn.
Cái nhiều đực ít cũng gây ra khó khăn cho việc duy trì sinh sản, một năm trước Lôi Triết dùng nhân ngư giống đực Isbela đổi giao nhân với các nàng, làm giảm bớt áp lực sinh sản cho các nàng rất nhiều.
Đông Thần từng thấy nhân ngư giống cái Donica đánh nhau vì tranh đoạt nhân ngư giống đực nào đó, hai nhân ngư giống cái hình thể cường tráng đánh nhau, rất trâu bò.
Đông Thần cảm thán một câu, “Anh ơi, các nàng lợi hại thật đấy.”
Giọng Hàn Trạm hơi vi diệu, “Thần Thần thích nhân ngư kiểu đấy à?”
Đông Thần ngửa mặt, cười với anh, “Không đâu, em thích anh thôi.”
Cậu vô tư không nhận ra mình đang trêu chọc một nhân ngư giống đực nguy hiểm.
Ánh mắt Hàn Trạm bỗng tối hẳn đi, ngón trỏ vuốt v3 môi cậu, “Thần Thần, bây giờ chỉ có hai chúng ta.” Anh có thể khống chế hành vi của mình nhưng không thể khống chế bản năng cơ thể, anh khát vọng lâu lắm rồi.
Từ sau lần ở Hải Thành đó tiếp xúc thân mật của họ chỉ giới hạn ở hôn môi, anh lúc này như con thú đói lòng tham không đáy, muốn ấn mạnh Đông Thần trong lòng, đuôi cá quấn chặt bên nhau.
Nghe lời ám chỉ của Hàn Trạm Đông Thần không khỏi cảm thấy xấu hổ, cậu cũng nghĩ tới điều đó, mấy ngày nay cậu cũng nhịn tới khó chịu, cậu chủ động duỗi tay ôm eo anh, nước biển thở ra phun vào tai Hàn Trạm, “Anh ơi, nhẹ chút.”
Giọng nói mềm mại mang theo ý quấn quít triền miên.
Hàn Trạm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn môi Đông Thần, lúc đang định tách ra thì thấy Đông Thần sợ hãi vươn đầu lưỡi, quấn lấy môi răng anh.
Môi lưỡi ướŧ áŧ như nước đường hòa tan, ngọt đến phát ngấy.
Hàn Trạm cắn môi cậu, động tác hung ác.
……..
Hành trình vốn chỉ cần hai ba ngày mà họ mất khoảng hơn mười ngày mới tới được Donica.
Kỳ sinh sản sắp kết thúc.
Khi tỉnh lại, Đông Thần mê man nhìn bốn phía, không biết họ đã bơi tới đâu rồi.
Bỗng vang lên tiếng ọt ọt, Đông Thần sờ cái bụng xẹp lép của mình, đường cong trên bụng rõ ràng có thể thấy được, cậu nghi ngờ nghĩ, chắc cậu không có trứng đâu nhỉ.
Nghe ba Già Li nói khi có mình ba không có cảm giác gì mấy, còn đánh nhau với Sửu Nhan một trận. Chuyện này khiến ba Già Li luôn cảm thấy áy náy, cho rằng vì mình quá lỗ mãng làm Đản Đản trong bụng bị thương mới khiến mình mãi mới có thể phá vỏ.
Đông Thần không nghĩ tới mình sẽ thành niên nhanh như vậy, còn kết bạn đời với anh, cũng không hỏi rõ có trứng sẽ có phản ứng gì.
Khi Hàn Trạm tỉnh lại thì thấy Đông Thần vừa sờ vừa xoa bụng, anh cười nắm tay Đông Thần hôn hôn, “Thần Thần muốn có con à? Xem ra là do anh không đủ cố gắng, không thể khiến nhóc con có, vậy anh lại cố thêm một chút nhé.”
Đông Thần nhanh chóng che miệng anh, “Không phải đâu, anh đừng nói bậy.”
Đông Thần còn chưa chuẩn bị tâm lí chào đón sinh mệnh mới, nếu có thể cậu hi vọng bé con đến muộn một chút.
Cậu sẽ giống ba và cha yêu bé con của mình.
Sau khi ăn no họ tiếp tục lên đường.
Theo kỳ sinh sản kết thúc, thời tiết cũng dần nóng lên. Ánh nắng chiếu xuống, nước biển dần ấm lên, Đông Thần bị phơi hơi mệt mỏi, gật gà gật gù.
Bên dưới làn nước có một bóng đen rất lớn lướt qua, lao về phía họ.
Là Long tộc!
Đông Thần đột nhiên tỉnh lại.
Cách đó không xa có một tiểu nhân ngư đang kinh hoảng chạy trốn, cái đuôi nhỏ quẫy nhanh, cất tiếng ca non nớt gọi nhân ngư xung quanh nhưng gần đó cũng chỉ có hai nhân ngư thành niên là Đông Thần và Hàn Trạm.
Sức mạnh trong tiếng ca của tiểu nhân ngư rất yếu, không mê hoặc được con Thương Long.
Thấy vậy Đông Thần không đành lòng, cậu kéo tay Hàn Trạm, “Anh ơi, chúng ta mau giúp cô bé đi.”
Hàn Trạm ôm chặt cậu, đuôi cá vung mạnh, trong nháy mắt đuổi kịp con thằn lằn biển (Neptunosaurus).
Thằn lằn biển há to miệng muốn nuốt chửng tiểu nhân ngư, Hàn Trạm lao nhanh khỏi mặt nước, đuôi cá đập mạnh vào hàm trên của con quái vật, hàm trên đập vào hàm dưới phát ra tiếng “cạch” rất vang.
Có thể thấy sức của Hàn Trạm lớn thế nào.
Thằn lằn biển há mồm phun ra mấy cái răng, nó tức giận quay đầu lại nhắm vào họ.
Đông Thần phất tay, nước biển mênh mông cuốn thành một cái lốc xoáy lớn kéo con quái vật vào, hút xuống tận sâu đáy biển.
Tận đến khi con thằn lằn biển đã biến mất, tiểu nhân ngư vẫn còn hoảng hốt, cô bé bơi tới trịnh trọng cảm ơn, “Cảm ơn hai anh đã cứu em, em tên Jola.”
“Em không sao thì tốt.”
Jola lặng lẽ nhìn họ, là hai gương mặt xa lạ, “Các anh từ bên ngoài tới đúng không?”
“Đúng thế, bọn anh từ Atlantis qua đây.” Đông Thần hỏi cô bé, “Sao em lại ra ngoài chơi một mình?”
Jola nghiêm túc nói, “Em không đi chơi, em đi tìm thức ăn.”
Jola phá vỏ năm ngoái, trông xêm xêm tuổi An Cách, đã có thể sống độc lập.
Nghe Jola nói phần lớn nhân ngư giống cái ở hải vực cô bé đã tới Atlantis tìm bạn tình, không có nhân ngư kiềm hãm, nhóm Long tộc lại có xu thế ngóc đầu trở lại.
Dạo này không ít Long tộc xuất hiện quanh địa phận họ.
Những nhân ngư vị thành niên như Jola mỗi lần ra ngoài săn mồi đều vô cùng cẩn thận tránh Long tộc, nhưng dù đã rất cẩn thận cô bé vẫn bị chúng phát hiện.
Lấy hình thể của Jola còn chưa đủ nhét kẽ răng cho chúng, chẳng qua chúng muốn trả thù nên mới cố ý tấn công cô bé.
“Các nhân ngư hải vực em đều ở cùng nhau à?”
Jola vừa bắt con cá nhỏ cho vào miệng vừa nói, “Bọn em ở trong rừng tảo lớn.” Dứt lời, cô bé chép chép miệng, vẫn chưa ăn no, “Em đói, các anh chờ một lát, em đi kiếm chút thức ăn.”
Jola là tiểu nhân ngư kén ăn, cô bé thích ăn một loại thú không mặt, nên thường tới hải vực rất xa tìm kiếm.
Đông Thần và Hàn Trạm chậm rãi theo sau, “Long tộc ở quanh đây, em ở đâu, lát nữa anh đưa ngươi về.”
Khi bắt được cá Không Mặt thì hoàng hôn cũng vừa buông, ánh tà dương nhuộm đại dương thành một màu đỏ ráng chiều.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Jola kéo Cá Không Mặt dẫn họ bơi về hướng nào đó.
Rất nhanh một mảng tảo lớn xanh tươi dập dềnh xuất hiện trước mặt họ.
Xuyên qua tầng tảo rậm rạp họ tiến vào bên trong.
Những căn nhà đá bố trí xen kẽ, trước cửa treo những chuỗi vỏ sò làm vật trang trí, trân châu dựng thành tường, trên vách điêu khắc hoa văn giống như đồ văn của tộc nhân ngư Donica, trình độ xa hoa chỉ sau cung điện của Isbela.
Trong rừng tảo lớn có dựng một bộ xương của con Thương Long khổng lồ, không biết các nhân ngư làm thế nào mà xếp chúng hoàn chỉnh thành hình được, có lẽ là tượng trưng cho tự hào hoặc chỉ để uy hϊếp Long tộc.
Vừa bơi vào rừng tảo lớn đã có nhân ngư đuôi xanh bơi tới, hắn liếc mắt một cái đã chú ý tới Đông Thần, tầm mắt dừng trên trán cậu, sắc mặt đột biến, “Ngươi là ai?!”
Dứt lời hắn vươn tay muốn bắt lấy Đông Thần để kiểm tra xem đồ văn trên trán cậu có phải thật không.
Hàn Trạm đập bay tay hắn, “Ngươi là nhân ngư Isbela?”
Đây là một trong những nhân ngư giống đực Isbela một năm trước bị Lôi Triết bán cho Donica.
Tay nhân ngư đuôi xanh suýt chút nữa bị bẻ gãy, hắn đảo mắt nhìn Hàn Trạm, đồng tử hơi co lại, hiển nhiên là đã nhận ra anh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Các ngươi tới đây làm gì?”
Thấy nhân ngư đuôi xanh có vẻ rất hung dữ, Jola hoảng sợ, cau mày nói, “Cha.”
Nhân ngư giống đực cả giận quát, “Jola, sao con lại dẫn chúng vào đây!”
Jola nhướng mày, vẻ mặt không vui, nàng nói, “Con ra ngoài bắt mồi, suýt chút nữa bị thằn lằn biển ăn thịt, là họ đã cứu con.”
Nhân ngư giống đực siết chặt nắm tay, hắn biết mình đánh không lại Hàn Trạm. Đặc biệt là nhân ngư có đồ văn Hải Thần giữa trán kia khiến hắn vừa kính vừa sợ, hắn vẫn không nuốt trôi cục tức này, nếu không phải bị nhân ngư Atlantis bắt đi thì bây giờ bọn hắn vẫn còn tiêu dao suиɠ sướиɠ ở Isbela.
Jola ngắt lời hắn, “Cha, họ là khách của con.”
Lời Jola nói không có bao nhiêu tôn trọng nhân ngư giống đực, dù hắn có là cha cô bé thì cũng chẳng khác gì nhân ngư xa lạ.
Dù sao ở Donica với chế độ nghiêm khắc mà nói thì địa vị của nhân ngư giống đực chỉ cao hơn giao nhân một chút mà thôi.
Trong mắt nhân ngư giống cái các nàng, nhân ngư giống đực chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản mà thôi, hết thì lại đổi tiếp.
Nên nhân ngư đuôi xanh mới oán hận nhân ngư Atlantis, càng hận Thanh Triết hơn, hận gã lừa bọn họ.
Hàn Trạm nhìn thấu ý nghĩ của nhân ngư đuôi xanh, bỗng thốt ra một câu, “Thanh Triết chết rồi.”
Nhân ngư đuôi xanh biến sắc, “Sao, sao có thể, không phải gã trốn về rồi ư?”
“Chẳng những Thanh Triết chết, Vương của các ngươi cũng chết rồi.”
Nhân ngư đuôi xanh không thể tin nổi, “Không thể nào, hắn chính là…” chính là Hải Thần hóa thân, nhưng thấy đồ văn trên trán Đông Thần thì hắn lại không chắc chắn thế nữa.
Vì sao lại có hai Hải Thần, chẳng lẽ Noy là giả?
Trong lòng nhân ngư đuôi xanh vẫn còn chờ mong, hi vọng ngày nào đó Vương của họ có thể đánh bại Atlantis cứu họ ra.
Hàn Trạm lạnh lùng đập vỡ ảo tưởng ấy.
Bây giờ một chút hi vọng cuối cùng cũng tan biến.
Nhìn nhân ngư đuôi xanh mất hồn mất vía, Jola không để ý đến hắn, nàng nói với Đông Thần, “Các anh đi theo em.”
Nhân ngư hải vực Donica vô cùng đoàn kết, các nàng bài xích nhân ngư các hải vực khác đến, nếu không phải Đông Thần và Hàn Trạm cứu Jola thì cô bé cũng không dẫn họ vào rừng tảo lớn.
Trên đường gặp phải các nhân ngư khác, khi thấy Đông Thần và Hàn Trạm các nàng cau mày không quá đồng ý với chuyện này nhưng cũng không ngăn cản.
Nhân ngư giống đực xinh đẹp ở đây vẫn có chút đặc quyền, dù là nhân ngư đó đã có bạn đời.
Dù sao đây cũng là hải vực cái nhiều đực ít, nhân ngư giống đực bên ngoài thậm chí còn không dám tới, sợ bị nhân ngư giống cái bắt đi giao phối.
Bơi qua khung xương của Thương Long rồi lại bơi tiếp một một đoạn, Jola chỉ vào căn nhà trước mặt nói, “Đây là nhà em, các anh ở chỗ em đừng đi lung tung, nếu muốn đi đâu có thể nói với em, em dẫn các anh đi.”
Bên căn nhà cách vách có một tiểu nhân ngư giống cái bơi ra, cô bé xụ mặt nói, “Jola, sao cậu lại đưa nhân ngư bên ngoài vào đây.”
Jola hung dữ trả lời, “Ai cần cậu lo!”
Tiểu nhân ngư giống cái tức đến run người, “Chờ chị Gati về tôi sẽ nói cho chị ấy.”
Đông Thần hỏi, “Em dẫn bọn anh vào thật sự không sao chứ?”
Jola xua tay, không thèm để ý nói, “Sợ gì chứ, mẹ em rất mạnh.”
Ồ, thì ra là tiểu nhân ngư có chống lưng.
Đừng thấy Jola chỉ là tiểu nhân ngư mà khinh thường, căn nhà của cô bé còn to hơn cả cung điện của Nina, hoàn toàn do giao nhân xây nên.
Đông Thần chưa từng ngủ trên võng bao giờ nên rất thích thú, nhảy nhảy trên võng, võng rất lớn, mấy nhân ngư cùng lăn lộn bên trên cũng không vấn đề gì.
Hàn Trạm vuốt mặt cậu, “Nếu em thích, chúng ta làm một cái ở nhà.”
“Được đó.”
Sắc trời đã tối, trong phòng đen như mực. Đông Thần định mai dậy sớm một chút đi dạo rừng tảo lớn, trời vừa tối đã chuẩn bị đi ngủ.
Jola nằm đối diện ôm đuôi, chỉ một lát đã ngủ say.
Cảm nhận được một bàn tay sờ đuôi mình, Đông Thần giật giật môi, nói khẽ “Không được.”
Họ và Jola ngủ chung một cái võng, họ động đậy sẽ khiến cả cái võng động theo, đến lúc đó Jola chắc chắn sẽ phát hiện ra.
“Suỵt, nhỏ giọng chút.” Ngón tay Hàn Trạm ấn lên môi cậu, cái tay khác sờ lên vảy cá của cậu, đẩy chậm ra, “Anh không làm gì đâu, anh chỉ sờ chút thôi.” Anh bế Đông Thần lên, cơ thể tách khỏi võng.
Sau một lúc trong nước ngập tràn hơi thở mờ ám. Cơ thể Đông Thần run nhẹ, khóe mắt ửng đỏ, cậu chôn mặt trong bả vai Hàn Trạm, môi dán lên cổ anh, “Anh ơi, chúng ta ra ngoài đi.”
“Muốn?”
Đông Thần ngượng ngùng rũ mắt.
Hàn Trạm cười khẽ một tiếng, bế cậu lên bơi ra ngoài.
Trong bóng đêm Jola trợn trắng mắt, nhân ngư thành niên đúng là phiền phức.