Hoắc Liên lái xe tới quán bar uống rượu.
Không hẹn mà gặp Vu Thần cũng đang chơi bời ở đây.
Hai bên còn kè kè hai mĩ nhân gợi cảm rót rượu vào ly.
Vu Thần đang uống thì nhìn thấy Hoắc Liên làm anh suýt sặc.
Cô ấy nhìn anh chằm chằm rồi thất vọng bỏ đi.
Vu Thần rối rít đuổi theo mà không kịp.
Hoắc Liên lái xe tới chỗ khác phát hiện chiếc Lamborghini trắng đang đuổi theo sau.
Cô tăng tốc nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trên đường, hai chiếc xe thể thao đang rượt đuổi nhau kịch tính.
Hoắc Liên lái xe rất cừ, còn hay đi đua xe nên Vu Thần muốn tóm cô lại đúng là khá vất vả.
Vào hầm, Hoắc Liên nhấn ga lạng lách, tiếng xe gầm vang vọng cả căn hầm.
Tới đoạn cua dưới gầm cầu, Hoắc Liên bất ngờ quẹo trái, tốc độ cao làm bánh xe trượt dài toé lửa.
Vu Thần nheo mắt, cũng quay xe đuổi tới cùng.
Tới đoạn đường vắng, Vu Thần lái xe tốc độ cao nhất, đèn xanh đã chuyển sang vàng, chỉ vài giây, anh vút qua ngã tư trước khi đến đèn đỏ.
Hoắc Liên ngỡ cắt đuôi được rồi nên nới lỏng tinh thần một chút.
Ai dè chiếc xe trắng ép cô vào lề, cô nhất quyết không chịu, muốn ép lại đối phương nhưng sợ hỏng xe anh trai nên đành nhân nhượng.
Vu Thần tức tối xuống xe, rồi tới mở cửa xe lôi Hoắc Liên ra ngoài.
Anh xách áo cô cứ như người ta xách cổ con chó con vậy.
– Sao trốn anh?
– Ai trốn!
– Lại còn chối, từ hôm đó em né anh như né tà.
Điện thoại cũng không nghe.
Nói, em làm sao?
– Làm sao là làm sao.
Em chỉ không muốn gặp anh thôi.
– Nói không hối hận, xem ra là hối hận rồi.
Vu Thần thất vọng buông Hoắc Liên ra.
Cô vẫn cứng đầu cãi cùn.
– Là anh em thì tốt hơn.
Hôm ấy là do say rượu nên mới…
– Ai thèm làm anh em với em nữa.
Anh bỏ đi để lại Hoắc Liên ngẩn tò te.
Đuổi nhau hết hơi xong giờ bỏ đi dễ dàng thế.
Ngoài trời mưa lất phất, Vu Thần chán nản lái xe về.
Hoắc Liên thì ngồi trong xe rất lâu.
Nửa đêm, Hoắc Liên lù lù xuất hiện ở giữa nhà Vu Thần.
Người làm và vệ sĩ đã quá quen cô nên để cô ra vào tự do.
Cô hùng hổ lao vào phòng Vu Thần thì nhận ra có chiếc giường mới, tuy nhiên lại không thấy ai.
Thay giường nhưng lại đi dạt nhà thì có nghĩa lý gì chứ.
Cô bực mình định về thì thấy có căn phòng sáng đèn.
Đó là phòng của cô mà.
Cô khẽ tiến lại, thấy Vu Thần đang uống rượu trong đó.
Bất giác loé lên một tia vui vẻ vì ít nhất là anh ấy không phải đang mặn nồng với cô gái khác.
Vu Thần nhắn cho Hoắc Liên:
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
“Xin lỗi em”.
Một tiếng “ting” trong không gian tĩnh lặng.
Hoắc Liên giật nảy mình định chạy thì Vu Thần quay ra nhìn cửa:
– Liên Liên? Sao em ở đây?
Cô bỏ chạy bèn bị Vu Thần đứng phắt dậy theo ra tới hành lang.
Anh ép cô vào tường:
– Trốn được rồi lại mò về đây? Rốt cuộc em muốn gì?
Hoắc Liên nhìn thẳng vào mắt anh, anh ấy vẫn đẹp trai như lần trước.
– Em muốn câu trả lời.
– Trả lời?
– Hôm đó, em hỏi anh.
Anh có thích em không? Nay em đến lấy câu trả lời.
Vu Thần không trả lời ngay, mà nhìn sâu vào mắt đối phương thăm dò.
– Em luôn nói thích anh, nhưng là thích anh như này, thích anh như kia.
Anh cũng muốn biết, em thích anh thật hay chỉ thích mỗi anh ở cái khoảnh khắc ấy.
– Được thôi, em chính là thích anh.
Hoắc Liên em thích người tên Vu Thần.
Anh ngỡ ngàng nghe cô gái nhỏ bộc bạch, lòng đã an tâm hơn nhiều.
– Anh cũng thích em.
Anh không biết cảm giác như này có chính xác là thích không, nhưng anh luôn nghĩ tới em, lo cho em, muốn bao bọc em, và thấy có lỗi với em.
Sau hôm ấy, anh đã nhớ em rất nhiều.
Liên Liên, chúng ta yêu nhau được không?
– Anh đang tỏ tình hay dỗ dành?
– Cả hai!
– Nhưng lại đi ôm ấp cô gái khác.
– Không, anh chỉ uống rượu thôi.
Sau hôm ấy anh không đụng tới bất kì ai khác.
– Được.
Vu Thần rối rít ôm lấy Hoắc Liên, còn cô thì kéo tay anh một mạch đi về phòng ngủ chính..