Ngày Yên Nghỉ

Chương 47



Bên trong là một gian nhà khá rộng, bên mé phải có một cánh cửa, có lẽ còn một căn phòng phía trong.

Diện tích sử dụng được cũng khá lớn đó chứ — Có thể thuê một căn nhà với giá rẻ thế này, Vinh Quý vui vẻ vô cùng.

Sau đó cậu liền ra hiệu chi Tiểu Mai đặt cậu xuống.

Hết cách rồi, bây giờ chân của cậu vẫn giống bánh xe tăng, có thể di chuyển bình thường ở đất đá, thế nhưng lên cầu thang thì thua.

Mà nay nhà của họ lại ở trên tầng hai.

Cũng như bao người dọn đến nhà mới, cậu chạy đến bên cửa sổ đầu tiên, định kéo rèm cửa xem khung cảnh xung quanh. Sau khi chậm rãi kéo rèm cửa ra, thấy được cảnh tượng sau rèm cửa, Vinh Quý nghệch ra.

Sau rèm cửa thế mà lại có cái lỗ to!

Ban đầu sở dĩ cậu cho rằng cửa sổ không đóng chặt, là vì rèm cửa cứ phồng phồng lên, cứ như bị gió thổi vậy, cho nên cậu mới cảm thấy chắc là do cửa sổ chưa đóng chặt.

Ai ngờ – –

Mình đúng là khờ mà, thấy có rèm cửa liền tưởng sau đó là cửa sổ, không thể ngờ được, sau rèm cửa còn có thể có một cái lỗ to áu áu áu áu!

Sự tồn tại của rèm cửa là vì che đậy cái lỗ kia!

Nhìn rồi nhìn cái lỗ to đùng trên tường, Vinh Quý ngay lập tức xoay đầu sang nhìn ông bác người lùn.

“Nhìn gì mà nhìn? Nếu chỉ là có chút tiếng ồn, thì nhà của tôi có đến nỗi thuê với giá rẻ bèo như thế không?” Ông bác bình tĩnh nói.

Làm sao đây? Nghĩ kĩ lại…… Lời ông ta nói cũng đúng quá đi chứ —

Gật gật đầu, Vinh Quý kéo rèm cửa lại như cũ.

Kế tiếp, cậu lại vấp ngã ngay vị trí tấm thảm mình đang đứng, ngã đến suýt rã rời ra, sau khi bò dậy mới phát hiện dưới đất thì ra cũng có một cái lỗ to đùng!

Vì thế suốt khoảng thời gian tiếp theo, Vinh Quý không còn tin tưởng vào bất kỳ vật trang trí nào của căn nhà này nữa!

(Eo ui tội thằng bé J))

Sau tấm gương lớn chỉnh trang quần áo là một vết nứt dài; dưới lớp bọc sô pha là mấy cái lỗ trông như vết cắn; ngay cả sô pha trong phòng cũng là vấn đề lớn: Đẩy sô pha ra, bên dưới là vết bẩn không thể lau được. Mà vết dơ đó có màu đỏ đậm, như vết máu khô, khiến người ta không khỏi nghi ngờ ở đây đã xảy ra chuyện gì……

Vinh Quý: =-=

Bởi vì gian nhà bên ngoài đã đem đến sự đả kích đủ lớn cho cậu, cho nên khi đẩy cửa phòng trong ra, nhìn thấy cả cái cửa sổ cũng không có, hệt như nhà giam, cậu đã bình tĩnh khá nhiều rồi.

Cửa nhà đóng lại, trong nhà chỉ còn lại Vinh Quý và Tiểu Mai.

“Đã trả tiền cọc rồi không thuê nổi nơi khác nữa.” Tiểu Mai lạnh lùng nói.

“Vậy, vậy thì ở đây thôi……” Càm ràm một hời, Vinh Quý cắn răng, cuối cùng hạ quyết định ở lại đây.

Nếu đã quyết định ở lại, việc đầu tiên là phải chuyển hành lý trên xe xuống.

Tiểu Mai vốn định một mình xuống lấy hành lí, nhưng Vinh Quý phản đối mãnh liệt:

“Cậu bê một mình vất vả lắm, hơn nữa còn có khoang đông lạnh quan trọng của chúng ta! Cậu bê một mình sao nổi, phải có tớ giúp nữa mới được!”

Tiểu Mai liền lạnh lùng nhìn xích xe thay cho chân của Vinh Quý – – loại xích xe này không thể lên xuống cầu thang.

Sau đó Vinh Quý tràn đầy kỳ vọng nhìn về hướng Tiểu Mai.

Bị cậu nhìn chằm chằm, Tiểu Mai ngồi thẳng xuống, cũng không biết trong đầu đang tính toán gì, một hồi sau, Tiểu Mai liền chạy đùng đùng đùng xuống.

Hoàn toàn không hề nghi ngờ Tiểu Mai bỏ rơi bản thân, Vinh Quý chỉ tiếp tục tràn đầy mong đợi đợi trong nhà.

Một mình trong căn nhà màu đỏ sẫm quái dị có hơi đáng sợ, cậu liền di chuyển ra ngoài cửa, đợi ở cầu thang.

Quả nhiên, không lâu sau Tiểu Mai quay về, tay trái còn cầm một ống gậy sắt.

Khá dài, là cây phơi đồ của họ khi còn ở thành Ngạc Ni. Tuy chỉ có một bộ đồ thợ mỏ có thể phơi, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cậu Tiểu Mai đã làm cho một cái.

Thân là một người theo chủ nghĩa thực dụng như anh, tay phải cũng không trống rỗng, mà thuận tay xách mấy gương hành lý lên.

Vì thế, sau đó, khi Tiểu Mai bò dưới đất bắt đầu “làm thủ công”, Vinh Quý liền nhận lấy hành lí Tiểu Mai đã mang lên, bánh răng lăn nhanh, cậu bắt đầu sắp xếp hành lí.

“Qua đây cái.” Tiểu Mai gọi cậu.

Chỉ thấy Tiểu Mai cưa thanh phơi đồ thành tám đoạn bằng nhau, hai đầu mỗi đoạn kim loại còn cố định hai gút kim loại bằng phẳng, sau khi Vinh Quý đến gần, Tiểu Mai lại chỉnh sửa một trận trên bánh xe của cậu, sau đó cố định thành hình cây thập tự giá, rồi bốn bôn thập tự giá được gắn đối xứng trên hai đầu hai bên bánh xe Vinh Quý.

Gậy kim loại trùng hợp cao hơn bánh xe của Vinh Quý một chút, gắn lên hết xong, Vinh Quý ngạc nhiên phát hiện mình cao lên rồi.

Cúi đầu nhìn: Cậu bây giờ lơ lửng cách mặt đất một đoạn.

“Đây là chân mới của tụi mình hả?” Nếu là thật, cậu thật sự tuyệt vọng với thẩm mỹ quan của Tiểu Mai luôn.

May mà Tiểu Mai lắc đầu.

“Không, nghiêm túc mà noi, đây là nạng mới của cậu.” Tiểu Mai nói ra lời khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.

Vinh Quý: =-=

“Sau này, cậu có thể dùng nạng lên xuống cầu thang.” Tiểu Mai vừa nói vừa bế Vinh Quý đến cạnh cầu r, Vinh Quý run rẩy thử bước xuống một nấc thang, chỉ nghe “cạch” một tiếng, hai đầu thanh kim loại chạm đất, thế nhưng giúp cậu đứng vững trên cầu thang, sau đó lại nhích về trước, phần phía sau chạm đất.

Mơ mơ hồ hồ, còn chưa đợi suy nghĩ của Vinh Quý bay xa, cậu thế mà đã yên ổn đi xuống hết bậc thang.

“Nạng mới dùng tốt ghê á!” Vinh Quý kinh ngạc bày tỏ cảm nghĩ với Tiểu Mai.

“Vậy thì làm việc đi.” Tiểu Mai liền lạnh nhạt đáp lại.

Vinh Quý: ……

Còn chưa tỉnh lại sau cú sốc bản thân biến thành người tàn tật phải dùng “nạng”để đi, Vinh Quý đã bị bắt làm việc.

Nhờ có “nạng” mới, Vinh Quý có thể tiếp tục dọn đồ phụ Tiểu Mai, chẳng qua cũng có mặt hạn chế, “nạng” chỉ xài được trên cầu thang, lúc di chuyển trên đất bằng phẳng phải tháo ra, dùng xe xích đi.

Dù rằng như thế, Vinh Quý vẫn rất vui.

Tiểu Mai lợi hại thiệt đó!

Vui vẻ nhấc khoang đông lạnh chứa cơ thể mình và Tiểu Mai, Vinh Quý lần nữa khẳng định.

Hai người lên lên xuống xuống năm lần mới khiêng hết hanh lý.

Sao có nhiều đồ đạc vậy nhỉ? Hành lý của mình ban đầu rõ ràng chỉ có một hòm dụng cụ mà thôi — vừa giúp sắp xếp đồ đạc, Tiểu Mai vừa khó hiểu.

Thế nhưng bất kể là ghế đẩu mà anh đang bê, hay cái bàn trên tay Vinh Quý, các loại vật dụng từ lớn đến nhỏ, nhỏ như cây lược đến khăn tay, hồi tưởng lại, tất cả đều là do mình làm cả?!

Dường như mỗi một món hành lí đều đại diện cho một yêu cầu của Vinh Quý, sau đó……

Dường như mỗi một món hành lí đều nói lên rằng anh lại đồng ý lời thỉnh cầu của Vinh Quý lần nữa.

Vì thế, bê ghế đứng giữa nhà, Tiểu Mai lại can lời tiếp.

Lần tới, lần tới nhất định phải từ chối yêu cầu của cậu ấy, mấy vật dụng này trừ làm cho quá trình vận chuyển càng khó khăn thì hầu như chẳng có tác dụng gì cả — Tiểu Mai nghĩ.

Sau đó –

“Tiểu Mai, cậu có thấy cái lỗ trên tường chưa?” Đặt cái bàn trước bức tường mang cái lỗ lớn, Vinh Quý tỉ mỉ quan sát, sau đó lại gọi Tiểu Mai.

Thấy rồi, nhưng cậu đừng hòng tôi lấp lại cái lỗ ấy — Không nói tiếng nào, Tiểu Mai dùng ánh mắt từ chối.

Thế nhưng –

“Yên tâm, tớ cũng không muốn lấp nó đâu ~” Rõ ràng là Tiểu Mai còn chưa nói gì, Vinh Quý dường như nghe thấy tiếng lòng của anh, nói tiếp.

Vậy cậu muốn gì — Tiểu Mai lại nhìn cậu.

Sau đó, Vinh Quý liền trả lời tiếp:

“Cậu nhìn xem, cái lỗ đó bên ngoài đúng lúc có cái bóng đèn to ~”

“Bóng đèn tròn trịa hệt như mặt trời!

“Tớ phát hiện ra đèn đường thành Yehderhan hay có màu đỏ với màu cam nha, hơn nữa đều cùng lúc phát sáng vào ban ngày.

“Cứ như vậy, bất kể ngày mai màu đèn là gì, trông từ cái lỗ này, chẳng phải cũng giống mặt trời đó sao? ”

“Nên Tiểu Mai à, hay là tụi mình làm cái lỗ bự thêm đi? Không cần phải làm diện tích to thêm, chỉ là khoét thêm bốn góc, để nó trông giống cái cửa sổ hơn là cái lỗ là được.”

Tiểu Mai: ……

Vinh Quý liếc thấy Tiểu Mai không trả lời bèn càng ra sức miêu tả cảnh tượng tương lai.

“Dù sao thì cũng có rèm cửa, sao tụi mình phải nhìn một cái lỗ hỏng mỗi ngày mà không phải là cửa sổ chứ?”

“Hơn nữa Tiểu Mai cậu đã làm cái bàn đẹp như thế.” Vinh Quý sờ mặt bàn: “Còn có cái ghế nhỏ tinh xảo thế này ~”

Cậu lại sờ cái ghế đẩu.

“Sau này tụi mình có thể ngồi ở đây uống trà phơi nắng!’

Tiểu Mai: ……

Cậu có phải đã quên, chúng ta bây giờ là người máy.

“Á…… Lại quên điểu này.” Vinh Quý ôm đầu, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh: “Tụi mình có thể tắm nắng ở đây đó!”

“Hơn nữa biến cái lỗ không ra hình dạng này thành cái cửa sổ bốn góc, diện tích đón ánh sáng càng lớn, chỗ này có thể làm bàn làm việc thường ngày cho Tiểu Mai nữa đó!”

“Đèn bàn miễn phí! Tuyệt làm sao!”

Vinh Quý vừa nói vừa dang rộng vòng tay, làm động tác như đang ôm lấy mặt trời.

Tuy cậu thiếu mất một cánh tay trái, nhưng cậu nghiêng đầu qua trái, nhìn qua miễn cưỡng cũng được hình chữ V.

Tiểu Mai: ….

Không biết điều nào trong số “các lí do phải có cửa sổ” đã cảm động được Tiểu Mai, tóm lại, Tiểu Mai xuống nhà hỏi chủ nhà xem có thể tự sửa chửa phòng ốc hay không rồi.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tiểu Mai bắt tay làm ngay.

“Tiểu Mai cố lên! ” Trừ việc đưa ra ý tưởng, việc thứ hai Vinh Quý làm được là: “Cổ vũ khích lệ”, và còn –

“Không giúp tránh hỏng”.

Không biết mấy tên nhà nghèo khác vừa chân ướt chân ráo vào thành trai qua đêm đầu ở đây như thế nào, dù sao thì nhà Vinh Quý họ……

Đã trải qua đêm ấy trong quá trình cải tạo dữ dội biến lỗ hổng thành cửa sổ ngắm cảnh tuyệt đẹp.

Lúc Tiểu Mai vạch đường gõ nét, Vinh Quý đứng ở một bên, một mặt phải cẩn thận từng li từng tí tránh để bản thân trở thành vật cản trở, một mặt khác Vinh Quý còn rút thời gian đập đá bỏ vào xe kéo của mình, sau đó chất đống cạnh tường.

Hai người máy nhỏ cứ bận rộn làm việc cả đêm như thế.

Đập vỡ miếng đá gây mất cảm giác bằng phẳng cuối cùng, cửa sổ vuông vức rộng rãi đã triệt để hoàn công.

Thời khắc cải tạo hoàn tất, Tiểu Mai lại cạn lời lần nữa.

Hình như lại làm việc mà tên kia yêu cầu mất rồi.

Chỉ là một căn nhà trọ, chỉ là một căn nhà dột ngay cả chủ nhà cũng không quan tâm, vì sao phai lãng phí cả đêm để sửa chữa nó chứ?”

Nhìn sang Vinh Quý vẫn còn đang quét đá ở một bên, Tiểu Mai trầm mặc.

Sau đó –

“Woa! ” Bên tai vang lên tiếng của Vinh Quý, Tiểu Mai lại ngẩng đầu lên.

Sau đó anh cũng ngẩng ra.

Ngay hướng trước mặt anh, ở ngay cánh cửa sổ anh vừa dựng lên ấy, một vầng thái dương tròn vằn vặt nhô lên.

Màu vàng, mang chút sắc đỏ, vươn mình chầm chậm từ tròn đêm đen!

Sau đó, ánh nắng càng lúc càng mạnh, chói rọi các sạp hàng, đường phố,…xung quanh, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng họ.

Sau đó dừng lại trên người họ.

Dưới ánh nắng, sau lưng hai người máy nhỏ đổ cái bóng dài.

Ánh nắng chói chang, Tiểu Mai nhắm mắt theo phản xạ tự nhiên.

Bản năng của anh nói rằng đó không phải là mặt trời, đó chỉ là một cái đèn công suất cao, thế nhưng –

Ngay khoảng khắc ánh sáng ấy hiện ra, trong đầu anh là cảnh tượng mặt trời mọc huy hoàng sáng lạng mà Vinh Quý từng miêu tả.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.