Nhân gian tháng tư tràn đầy vẻ đẹp, trải qua một tháng chuẩn bị, Thư Nhiên tổ chức đội phim tài liệu, sắp khởi hành.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cuối cùng Từ Thận vẫn quyết định ở lại đại bản doanh, làm hậu cần cho bọn họ.
Đây cũng là ý của Thư Nhiên, dù sao bọn họ cũng đi tới mấy tháng lận, Từ Thận là người bận rộn, thật sự không đi được.
Nhưng Từ Thận lo, Thư Nhiên là thư sinh hiền lành yếu đuối tới vùng nông thôn hẻo lánh, thật sự rất khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mang theo vệ sĩ, bác sĩ, thuốc thường dùng…” Thư Nhiên một hơi đếm cả đống, bất lực nhận ra thiếu chút nữa mình dọn cả nhà qua đó, mà những thứ này đều là Từ Thận chuẩn bị cho cậu, cậu thở dài: “Đồng chí Từ Thận, anh còn lo cái gì?”
Người ta nói một câu: “Không ở dưới mí mắt của anh, anh không an tâm được.”
Thư Nhiên buồn cười: “Vậy anh trói em vào thắt lưng quần đi.”
Cậu đã hai mươi bảy…!A không, cách đây không lâu vừa mới làm sinh nhật xong, vậy thì hai mươi tám tuổi rồi, đã lớn thế này, mấy năm nay không đi ra ngoài một mình làm chuyện gì cả, trước kia còn làm công việc đồng áng trong thôn, càng sống càng yếu đuối.
“Anh cũng muốn lắm.” Từ Thận nghĩ đến cảnh tượng kia, cảm thấy rất thoải mái, treo vợ trên người gì đó, hắn cười xấu: “Nhưng chắc chắn em không muốn đâu.”
“Anh biết là tốt rồi.” Thư Nhiên chọc trán hắn: “Được rồi, anh đừng nói về em nữa, giống như thím Tường Lâm* vậy, anh có lẩm bẩm thế nào đi nữa, em cũng vẫn phải ra ngoài hít thở không khí.”
(Thím Tường Lâm là 1 nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn, mô tả vẻ bi thương của người phụ nữ,)
“Em nhẫn tâm quá đi.” Từ Thận u oán nghiêng người nhìn cậu.
“Những lời này, tháng này anh nói không dưới trăm lần rồi.” Thư Nhiên trợn trắng mắt nói.
“Nếu anh nhớ em quá” Từ Thận nói, “Thì phải nghỉ hai ngày đi tìm em.”
Ý tưởng này của hắn, ngay lập tức bị Thư Nhiên từ chối: “Đừng đến, giao thông không thuận tiện.” Qua qua lại lại rất mệt đó.
Vả lại, gặp nhau một hai ngày rồi chia xa chỉ thêm nhớ nhung.
“Cũng đúng, vất vả lắm mới quen được, ” Từ Thận thở dài: “Đến lúc đó thấy muốn đi lại khó chịu.
”
“Nhưng không phải sao?” Thư Nhiên nói.
Trong phòng chìm vào im lặng, họ đã trải qua nhiều cuộc đối thoại như thế này trong suốt những ngày qua.
Mỗi lần nói đến cuối cùng, đều kết thúc bằng bầu không khí nặng nề, giống như ứng với câu nói kia, còn chưa tới không biết, rất là day dứt.
Còn chưa tách ra mà đã như vậy, đến lúc đó thật sự tách ra, vậy phải suy nghĩ rất nhiều.
Hai người bị ly sầu tưởng tượng của mình tra tấn đến không chịu nổi, tiếp theo ôm nhau làm lớn một hồi, giống như lần cuồng hoan cuối cùng.
Nhưng thật ra cũng chỉ công tác cỡ ba, năm tháng mà thôi, có khi là không tới 5 tháng, nếu thuận lợi mà nói thì ba tháng cũng đủ rồi.
Làm xong chuyện ân ái, Từ Thận dọn dẹp giúp Thư Nhiên giờ đã như bãi bùn, một lần nữa thay thuốc ngọc, lo lắng nói: “Em ở bên ngoài, cái này sẽ không tiện.”
Không có hắn ở bên cạnh giúp đỡ, Thư Nhiên sẽ lười biếng không muốn làm.
Thư Nhiên rê.n rỉ, “Vậy thì tạm thời không làm nữa, dù sao cũng không làm.
”
Nếu không có Từ Thận này giày vò ở đó, cũng chưa từng nghe nói qua những người đàn ông dị tính khác ngày nào cũng phải chăm sóc chỗ đó.
Ngụ ý, đều là lỗi của Từ Thận.
“Ừ” Từ Thận hung hăng cắn cậu một cái: “Không có anh chắc em sống vui vẻ hơn đó.”
“A.” Thư Nhiên bất giác, bị cắn đến mức hít một hơi lạnh, cậu lập tức cau mày mắng: “Anh cắn chỗ nào, đau quá.
”
“Chỗ nào non thì cắn chỗ đó.” Từ Thận cười liếm răng, hồi tưởng lại cảm giác đàn hồi ngon miệng.
“Mặc kệ anh.” Thư Nhiên khép chân lại, chuyển sang bên kia ngủ.
Vết cắn kia rất đau, nhưng đau một hai giây cũng qua đi, không bằng Từ Thận tiếp theo dằn vặt mấy tháng nhớ nhung.
Từ Thận yên lặng dọn dẹp hiện trường, cũng nằm xuống, qua một lúc lâu, hắn ôm lấy Thư Nhiên từ sau lưng, hôn lên tai đối phương, mê hoặc thấp giọng hỏi: “Nhỏ không có lương tâm, em thật sự không nhớ anh sao? ”
Thư Nhiên bị hắn làm cho ngứa ngáy, rụt cổ cười ra tiếng, tiếp theo lại bị hỏi một câu: “Mau nói, có nhớ hay không? ”
“Anh nói xem?” Thư Nhiên và Từ Thận đan mười ngón tay vào nhau, quay đầu lại miêu tả đường môi đối phương: “Em sẽ rất nhớ, mỗi đêm đều muốn anh ôm em.
”
Cậu đã quen với việc có Từ Thận làm bạn, không có nhiệt độ trong lồng ngực đối phương, chỉ sợ rất khó ngủ một giấc an ổn.
“Ừm…” Từ Thận dính dính ôm nhau với vợ, vừa nghĩ đến tối mai không hôn được nữa, đêm nay giữ eo, hôn đủ.
Đương nhiên Thư Nhiên cũng không đành lành chia xa Từ Thận, ở cạnh hắn 10 năm, người đàn ông này tựa như một gốc cây đại thụ tươi tốt, cắm rễ trong lòng cậu, không thể tách rời khỏi máu thịt và linh hồn cậu.
Từ Thận đã giúp dọn xong hành lý của Thư Nhiên ra ngoài, ước chừng dọn được hai chiếc xe lớn, đều là của cậu, đầy đủ hết, cho nên Thư Nhiên mới cảm thấy, mình chỉ thiếu chút nữa là dọn cả nhà đi.
Hai người tạm biệt, hôm nay Từ Thận vẫn là thím Tường Lâm, cẩn thận dặn dò Thư Nhiên: “Ở bên ngoài ăn ngon ngủ ngon, đến giờ thì kết thúc công việc, về sau đừng để anh nhìn thấy em sụt cân.”
Hắn dừng lại tiếp tục, “Nếu không sau này em đừng hòng đi đâu.”
“Vậy còn rám nắng thì sao?” Không gầy Thư Nhiên có thể cam đoan, nhưng đày nắng thì cậu không chắc.
“Đen một chút cũng được, nhiều quá thì không được.” Từ Thận thật đúng là dám yêu cầu.
“Em sẽ cố gắng.” Thư Nhiên rất căng thẳng.
Vì sau này còn có thể tự do đi ra ngoài hóng gió, cậu cam đoan với Từ Thận, mỗi ngày mình đều sẽ bôi kem chống nắng, đeo dụng cụ chống nắng.
Thư Nhiên lên xe, hai người phất phất tay tạm biệt.
Lúc mới bắt đầu cũng không có cảm giác gì, có thể là hôm nay dậy quá sớm, tinh thần Thư Nhiên còn rất phấn chấn, cậu lên xe là bắt đầu ngủ.
Chân chính cảm giác được Từ Thận thật sự không ở bên cạnh mình, sau khi tỉnh ngủ, ven đường đều là phong cảnh xa lạ, khi Thư Nhiên vô thức quay đầu lại, nhìn vị trí bên cạnh, thấy khoảng trống, trong lòng cậu đột nhiên căng thẳng, Cảm giác nhớ nhung vương vấn và thấm đượm, choáng ngợp.
Thư Nhiên lập tức lấy điện thoại ra xem, 10 giờ 30 phút sáng, lúc này Từ Thận hẳn là đang làm việc ở công ty, liền gửi đến một tin nhắn: “Anh Thận, anh có bận không?”
Đối phương vội vàng đáp, “Em dậy rồi à? Không bận, vừa họp xong.”
“Ừm,” Thư Nhiên liếc nhìn ngọn đồi xanh rì bên ngoài cửa sổ, cười đáp: “Trên đồi có sương mù, phong cảnh đẹp lắm.”
“Thời tiết thanh minh mà.” Từ Thận nói: “Nếu em chưa ra ngoài, anh còn muốn đi đạp thanh với em.”
“Anh tự đi đi, cuối tuần nghỉ ngơi.” Thư Nhiên đề nghị.
“Gọi điện thoại không?” Từ Thận hỏi.
“Không được, nghe thấy giọng nói của anh, em sợ em sẽ bảo tài xế quay đầu trở về.”
Từ Thận nhận được tin nhắn này của Thư Nhiên, nở nụ cười, thì ra Thư Nhiên cũng nghĩ như vậy.
“Anh làm tiếp đi, em đến rồi lại gọi điện thoại cho anh.” Thư Nhiên gửi tin nhắn đi rồi cất điện thoại di động lại.
Một vài trao đổi ngắn ngủi dường như làm dịu đi phần nào nỗi nhớ mong.
Chiếc xe chở Thư Nhiên mất cả ngày đi đường.
Trời tối mới đến điểm dừng chân đầu tiên đã hẹn với mọi người.
Thư Nhiên và người của mình đến sớm, chuẩn bị chỗ ở và ăn uống cho mọi người, chờ người tề tựu là có thể làm việc.
Là một đạo diễn, Thư Nhiên cũng cần phải xuất hiện trên màn ảnh, trong nhiều trường hợp, trợ lý đạo diễn cần phải phụ trách các cảnh quay, nhưng Thư Nhiên sẽ chủ trì trong việc quay phim như thế nào và quay nội dung gì.
Trường học đầu tiên cần quay phim nằm trong núi sâu, xe khó đi vào, bọn họ phải dừng chân ở bên ngoài thôn, điều kiện thực sự rất khó khăn, còn tệ hơn cả thôn Chu Quốc Đống ở.
Sự phát triển của thời đại dường như đã lãng quên họ…
Hiệu trưởng trường tiểu học biết Thư Nhiên đến, suốt đêm trèo đèo lội suối, chuẩn bị dẫn đường cho mọi người, nóng lòng muốn gặp hiệu trưởng danh dự hiệu trưởng Thư của bọn họ một lần.
Khi ông đến, Thư Nhiên đang ở trên một vùng đất cao trong thôn, nói chuyện điện thoại với Từ Thận, bởi vì trong thôn không có tín hiệu, chỉ có trên sườn núi này có tín hiệu.
Từ Thận sau khi biết không có tín hiệu, qua điện thoại bắt đầu xót vợ, vậy thì hẻo lánh biết mấy.
“Hiệu trưởng trường tiểu học tới rồi, không nói với anh nữa.” Thư Nhiên vội vàng cúp điện thoại, chạy xuống gặp người.
Song phương thân thiết bắt tay nhau, thương lượng xong, ngày hôm sau bọn họ bắt đầu vận chuyển một bộ phận vật tư đi vào.
Ngày hôm sau, những người khác trong đoàn đội cũng lục tục đến địa phương, trong đó có rất nhiều người lần đầu gặp Thư Nhiên, trước kia chỉ là viết thư trao đổi, chưa bao giờ chân chính gặp mặt.
Lúc này gặp người ngoài đời, nghĩ về chuyện làm việc cùng nhau mà phấn khích.
Thời gian mọi người hàn huyên ngắn ngủi qua đi, mọi người trở nên nghiêm túc, lo lắng vì ngọn núi.
Trong bọn họ, không thiếu con cái nhà giàu gia cảnh khá giả, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi nghèo khó như vậy.
Đối mặt với những người có làn da ngăm đen, chi chít vết sẹo ấy, mọi người không khỏi cảm thấy nặng nề.
Tâm trạng Thư Nhiên cũng vậy, thậm chí có lúc còn nghi ngờ, kiến thức không thể thay đổi số phận, nhưng nếu không làm gì cả, chấp nhận số phận thì sẽ không có bất kỳ hy vọng nào.
Những người khác từ các nơi đến, ít nhiều cũng mang đến một vài thứ, cùng nhau khiêng vào núi bằng sức người.
Người trẻ tuổi không cần phải nói, trên người mỗi người đều có mấy chục cân gánh nặng, ai chưa từng làm việc này thì thật sự không quen.
Chủ tịch Ngô lớn tuổi nhất, cũng không cam lòng yếu thế cõng một túi.
“Chủ tịch Ngô, chú có thể làm được không?” Thư Nhiên vô cùng lo lắng nhìn ông, khuyên một câu: “Hay là chú lấy ít thôi.”
“Không sao đâu,” Chủ tịch Ngô cười ha hả vỗ vỗ túi xách của mình: “Trong túi chú đều chứa quần áo, không nặng.
”
Tay còn cầm một cây gậy leo núi.
“Chủ yếu là chú lớn tuổi rồi, đường núi lại dài” Thư Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi nhìn không thấy điểm cuối, thân là người trẻ tuổi, cậu nhìn mà mềm cả chân.
“Người chú khoẻ lắm đấy.”, chủ tịch Xã Ngô đánh giá Thư Nhiên từ trên xuống dưới: “Hai chúng ta còn không biết ai kêu mệt trước.
”
Mấy năm nay dáng người Thư vẫn không thay đổi, cao cao gầy gò, dáng vẻ thư sinh.
Quả thật sẽ cho người ta cảm giác…!Thể lực không được ấn tượng lắm.
Lô Địch phía sau cũng vác hành lý xong nói: “Thư Nhiên, anh thấy chủ tịch Ngô chân thoăn thoắt đấy, còn em cả ngày ở trong phòng không thấy ánh mặt trời, lo cho mình trước đi.”
“Chúng ta đều là nhà văn.
” Thư Nhiên quay đầu lại nhìn Lô Địch: “Cả ngày anh cũng chẳng thấy ánh mặt trời đấy thôi.”
“Ha ha, vậy cũng không hẳn.” Lô Địch nói: “Tốt xấu gì anh cũng thích cưỡi ngựa, miễn là thời tiết tốt, anh đều ra ngoài cưỡi ngựa.” Hắn hỏi, “Em không thích thể thao đúng không?”
Thư Nhiên không nói nên lời, cũng không dễ nói, lượng vận động duy nhất của mình chính là… cưỡi Từ Thận.
Dừng lại, Thư Nhiên vội vàng lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu.
” Được rồi, nếu mọi người đi mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút, đừng cố quá!” Giọng Thư Nhiên lan tỏa khắp cả nhóm.
Phó đạo diễn khiêng máy quay, bắt đầu ghi hình từ đây.
Nghe thấy trong đội có người cảm thán con đường ở đây gập ghềnh hiểm trở, Thư Nhiên xem rất nhiều phim tài liệu nói: “Lúc này mới đến đâu chứ? Có thể dùng hai chân đi đường đã xem như là đường tốt rồi.
Tối thiểu không cần kinh hồn bạt vía leo lên vách đá, cũng không cần mạo hiểm vạn phần treo mình trên sợi dây thừng đi qua.”
Những người khác trong đội nghe choáng váng, tất cả đều nghi ngờ: “Còn có chỗ như vậy sao? Sao em hiểu rõ thế?”
“Đương nhiên là có”, Chủ tịch Ngô tiếp lời: “Những lời Thư lãnh đạo nói đều là thật, ngôi trường chúng ta đến hôm nay xem như tốt hơn rồi, bọn nhỏ không cần trèo đèo lội nước đi học.
”
Vài nơi thực sự khó đi, không vận chuyển được vật liệu, chỉ có thể xây dựng trường học bên ngoài.
Mọi người nghe xong, đều lâm vào trầm mặc, có vài thứ nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin được.
Nhóm thanh niên đầy khát vọng chưa từng đến vùng nông thôn này đi bộ hai ba tiếng đồng hồ, lòng bàn chân đều bị rách, vào thôn khe núi, nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó trên núi, cơm ăn áo mặc, môi trường sống, trên mặt đều không tìm được nụ cười thoải mái.
Thư Nhiên vô cùng hiểu tâm tình của bọn họ, là người lớn lên trong thành phố, nào từng thấy qua những thứ này chứ?
Mạng lưới không phát triển, báo chí cũng không để ý nhiều, hơn nữa nghe kể từ xa cũng không bằng tận mắt bàng hoàng chứng kiến.
Đi vào không dễ dàng, đội ngũ quay phim sau hai ngày làm công tác quay phim ở ngôi làng trong núi, mới trèo núi lội suối trở về thôn bên ngoài chỉnh đốn nghỉ ngơi.
Trải qua hai ngày vất vả, tất cả mọi người mệt mỏi không muốn nói chuyện, cơm tối bưng lên, cũng chỉ yên lặng mà ăn, có vẻ không khí rất chán nản.
Một mặt là tâm tình sa sút, một mặt là mệt mỏi, đi hai chuyến đường núi, lại bận rộn hai ngày, bả vai và lòng bàn chân hiện tại vẫn còn nóng rát đau đớn, mọi người tới từ thành phố, trước kia chưa từng nếm qua khổ sở như vậy.
Nói như thế nào đây, ăn chút khổ cũng không sao, dám đến thì không sợ chịu khổ, nhưng những khổ sở này thật sự có ý nghĩa sao?
Cảm thấy chuyến thăm đột ngột của họ, làm điều này, làm điều đó cũng không có ý nghĩa, không giúp đỡ được ai.
Một cô gái đỏ hốc mắt hỏi: “Thư dẫn đội, chúng ta có thể thực sự thay đổi điều gì không?”
Không phải thái độ của cô tiêu cực, chỉ cảm thấy có chút bất lực, muốn phàn nàn sức mạnh cá nhân ném vào xã hội, thực sự nhỏ bé yếu đuối.
Thư Nhiên hiểu được tâm tình của cô, có lẽ tâm tình mọi người đều giống nhau, dù sao bọn họ làm những việc này như muối bỏ biển, căn bản không thể thay đổi gì.
Kiên trì có ý nghĩa gì không?
Suy nghĩ một chút, Thư Nhiên tạm thời buông bát đũa xuống, đứng lên nói vài câu: “Các đồng chí, thật ra tôi cũng không dám nói, hành động này của chúng ta thật sự có thể thay đổi được điều gì, nhưng nếu không làm gì cả, vậy thì càng không cách nào thay đổi.”
Mọi người không hẹn mà cùng buông bát đũa nhìn cậu.
Trầm mặc một lát, Thư Nhiên tiếp tục nói: “Có một câu nói là đã làm việc tốt thì đừng hỏi tương lai.
Tôi tin rằng tất cả mọi người có thể đáp lại lời kêu gọi của tôi, bước khỏi cửa này, tất cả đều mang trái tim làm việc vì nhân dân.
Thừa dịp chúng ta còn trẻ, còn có sức lực và nhiệt huyết, không ngại quẳng ghánh lo, chỉ cần làm là được.”
“Thằng nhóc cháu nói…” Chủ tịch Ngô: “Chẳng lẽ lớn tuổi không có sức lực và nhiệt huyết sao? ”
“Không không không, cháu không có ý đó.” Thư Nhiên cười khổ vội vàng giải thích.
Chủ tịch Ngô mỉm cười, nhìn tất cả mọi người: “Các chàng trai, các cô gái! Chờ các cháu lớn tuổi hơn một chút sẽ biết, không phải làm điều gì cũng đem lại kết quả, cũng không phải trả giá mồ hôi sẽ có thu hoạch, các cháu phải thản nhiên tiếp nhận sự thật này! Sau đó, hết lần này đến lần khác kiên trì với tình yêu của mình, suy nghĩ nhiều vô dụng, làm mới hữu dụng ——”
Lời nói này rất mạnh.
“Đúng, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để khảo nghiệm chân lý!” Lô Địch cũng đứng lên thẳng tắp nói, hắn là người lớn tuổi thứ hai trong đoàn đội, cổ động mọi người.
“Thuận buồm xuôi gió thì không thể rèn luyện lên người.” Một trong những thanh niên còn nói một câu nói nổi tiếng của Thủ tướng.
Ngay sau đó, những người còn lại cũng anh một lời tôi một câu nói lên danh ngôn của vĩ nhân, không khí trong phòng, cứ như vậy dần dần trở nên nhiệt huyết.
“Tôi tin rằng những gì chúng ta làm có ý nghĩa!” Ai đó hét lên.
Nói đến đây, sự hoang mang nhất thời vây quanh trong lòng mọi người đều biến mất, mặc dù cơ thể rất mệt mỏi nhưng ai nấy đều tràn đầy năng lượng.
Cuối cùng, Thư Nhiên nói:”Công việc quay phim tiếp theo chắc chắn sẽ rất mệt mỏi và khó khăn, nhưng dù thế nào đi nữa, hãy luôn kiên định với ý định ban đầu của mình, động viên lẫn nhau và đừng bỏ cuộc!”
” Được.” Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên tại hiện trường.
Chờ bọn họ bưng chén cơm lên lần nữa, đồ ăn đều đã lạnh, nhưng không ai để ý, mọi người càu nhàu xong, đều ăn rất ngon miệng.
Nói đến vất vả, có vất vả như trường chinh hồi đó không?
Bây giờ chẳng qua làm chút chuyện cho quần chúng nhân dân mà thôi.
Nếu ngay cả chút khổ này cũng không chịu nổi, thì còn ở đây làm gì, về thành phố càng sớm càng tốt, tương lai cũng đừng khoe khoang mình là thanh niên có hoài bão, cũng đừng viết mấy bài viết mấy bài viết đau khổ gây ấn tượng với người khác.
Có gì mà đánh giá cao!
Bởi vì điều kiện có hạn, mọi người không chỉ ăn đơn sơ, chỗ ở cũng rất đơn sơ, tối hôm qua Thư Nhiên không tắm rửa, trực tiếp ngủ trên xe.
Hôm nay đổ mồ hôi phải tắm.
Dân làng tốt bụng đun nước nóng và cho họ mượn nhà vệ sinh để tắm.
Thư Nhiên tắm sạch rồi lại đi lên sườn núi gọi điện thoại, cậu nói chuyện tối nay cho Từ Thận nghe, nói xong, liền cảm khái nở nụ cười: “Thật ra, em cũng không có kiên định như vậy, là mọi người cho em dũng khí.
”
“Dù sao cũng phải có người dẫn đầu, đừng hoảng hốt” Từ Thận nói: “Cho dù trên đời này không có ai ủng hộ em thì vẫn còn có anh.
”
“Được rồi, em còn chưa đến mức đó đâu.” Thư Nhiên cười nói.
“Tất cả mọi người chỉ vào em, em có áp lực, ” Từ Thận mặc kệ cậu, tự mình biểu đạt: “Lúc bối rối thì nghĩ về anh, chúng ta có nhiều tiền như vậy, chính là sức mạnh của em, cho nên muốn làm gì thì làm, không cần phải lo lắng.”
“Cảm động ghê.” Thư Nhiên nói.
Ngoài miệng nói không đến mức, nhưng chỉ có chính cậu biết, Từ Thận vẫn là lá át chủ bài của mình, có Từ Thận ở đây, cậu mới dám hành động, có Từ Thận ở đây, cậu mới dám tùy ý làm bậy.
Có thể nói, một Thư Nhiên phát sáng rực rỡ, có một nửa là công lao của Từ Thận.
“Cảm động thì hôn anh một cái đi.” Từ Thận ở đầu dây bên kia yêu cầu.
Thư Nhiên buồn cười, hôn điện thoại một cái, sau đó lập tức quay đầu lại, nhìn xem vệ sĩ gần đó có nghe thấy không.
Xa như vậy khẳng định không nghe được, chỉ là chính cậu chột dạ, cái này cũng quá buồn nôn.
“Trên núi có nhiều muỗi, mau trở về đi.” Từ Thận rất muốn Thư Nhiên, muốn nói nhiều một lát, nhưng vì suy nghĩ cho đối phương, mỗi lần hắn đều là người thúc giục kết thúc cuộc điện thoại.
“Được rồi, ” Dừng một chút Thư Nhiên nói, “Vậy em về đây.”
“Được, lúc xuống sườn núi cẩn thận một chút.” Từ Thận dặn dò một câu.
“Biết rồi, yêu anh, đồng chí Từ Thận.” Thư Nhiên hạ thấp giọng, cuối cùng lại nói một câu.
“Đồng chí Từ Thận cũng yêu em.” Trong lòng Từ Thận ngọt ngào nói.
Mọi người đang tất bật ăn cơm tối, cũng chỉ là do mệt mỏi phát bực mới càu nhàu mà thôi.
Hôm sau thức dậy, mọi người thấy đầu bếp đã làm bữa sáng ngon lành, lại ăn uống vui vẻ, ăn xong tràn đầy năng lượng tiếp tục làm việc.
Cứ như vậy thích nghi dần dần với cuộc sống, khổ sở và mệt mỏi đều có thể quen được, điều duy nhất không quen được chính là nỗi niềm nhớ nhung.
Thư Nhiên và Từ Thận đều rất nhớ đối phương, có một nơi để nói chuyện cũng tốt, nghe giọng nói cũng có thể giải tỏa được nỗi nhớ thương, về sau, Thư Nhiên tới vài nơi không có tín hiệu, ngay cả gọi điện thoại cũng trở thành xa xỉ.
Khi ba ngày liên tiếp không thể nói chuyện, Từ Thận ở nhà thề, về sau nếu hắn chấp thuận cho Thư Nhiên ra ngoài ở lâu như vậy, hắn chính là kẻ ngốc.
Công việc quay phim quả thực rất vất vả, càng ngày càng vất vả, nhưng ai nấy đều rất tự hào, không ai bỏ dở giữa chừng.
Kể cả những đồng đội chẳng may bị thương, ốm trên đường đi cũng nhất quyết không rời.
Đây là nhờ có đủ vật tư và nhân lực do Thư Nhiên mang đến, còn có việc Từ Thận thỉnh thoảng phái người mang đồ đến, đã tiếp thêm sức mạnh rất lớn cho toàn bộ đoàn làm phim.
So sánh với những đội ngũ đương thời khác, đoàn đội của bọn họ đã xem như là loại cực kỳ xa hoa, ít nhất các loại vật tư, nhân lực đều đầy đủ.
Ai bảo bọn họ có hậu cần vững vàng, muốn cái gì thì cho cái đó, không chút hàm hồ.
Hơn nữa bọn họ làm người phải có khí phách.
Không ngạc nhiên khi có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đoàn làm phim.
Lúc bọn họ xuất phát, báo chí cũng đăng lên, bên ngoài không ít người suy đoán, thực hiện thì nghe cũng hay đấy, nhưng chắc chắn không quay được.
Ngay cả khi quay thành công, nội dung cũng rất bốc đồng.
Tuy rằng Thư Nhiên xuất thân nông thôn, nhưng dù sao sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, lại là một thư sinh yếu đuối, còn dẫn theo một đám thiếu gia binh lính tay không thể mang, vai không thể vác tới, quay được cũng thành tài lắm.
Nhưng không ngờ vậy mà quay thành công.
Cuối tháng 7, sau khi ghé thăm ngôi trường cuối cùng, đoàn làm phim phải quay trở lại thành phố.
Thư Nhiên bận rộn mấy tháng trời, sau khi trở về thành phố, tiếp tục lao vào công việc biên tập phim.
Vào tháng 11 cùng năm, phim tài liệu của họ đã được công chiếu ở khắp mọi nơi.
Ngay sau đó, bộ phim tài liệu đã được chính quyền địa phương công nhận, được đưa đến nhiều ngôi làng và thị trấn khác nhau phát sóng tuần hoàn.
Thư Nhiên là người nổi tiếng, bây giờ càng trở nên nổi tiếng.
Các thành viên trong nhóm đi theo cậu, những gương mặt chân thành đó cũng lọt vào trong mắt nhân dân cả nước.
Trái tim nóng bỏng dưới gương mặt càng được coi trọng.
Nhưng đối với tất cả mọi người, khi đã nỗ lực để hoàn thành việc này, thì thế giới bên ngoài có bình luận gì cũng không quan trọng.
Ở trong lòng mình, mình có không thẹn với lương tâm hay không, mới là quan trọng nhất.
*
Sau khi trở thành người nổi tiếng một lần nữa, Thư Nhiên liên tục nhận được điện thoại từ các trường học khác nhau, tất cả đều mời cậu đến trường để phát biểu, khuyến khích học sinh.
Thư Nhiên đều… đều từ chối tất cả.
“Tại sao không đi?” Từ Thận còn rất khó hiểu: “Trường học ở nơi khác em không muốn đi thì thôi, trường học gần đó sao em cũng không đi?”
Nói xong không đợi Thư Nhiên trả lời, hắn đã ôm Thư Nhiên nở nụ cười: “Có phải lúc trước đi ra ngoài quá lâu, bây giờ không muốn rời khỏi anh không hả?”
“Đúng vậy.” Thư Nhiên hôn hắn một cái.
“Bớt có lệ cho anh, ” Từ Thận biết không phải, hắn đoán: “Có phải là bởi vì em không muốn dạy hư học sinh không?”
“…” Thư Nhiên nghe vậy, giật mình nhìn người này, mượn một câu của Giang Phàm: “Anh và em dùng chung một bộ não sao? ”
Từ Thận tựa như nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Có thể là do ăn nhiều nước miếng của em nên tâm linh tương thông chăng.
”
“Em châc chắn anh thật sự dị ứng với lãng mạn.” Một chuyện lãng mạn như vậy, lại bị Từ Thận nói thành như này…
Hai chữ kia thư nhiên không muốn nói ra, tóm lại chính là phục luôn!
Từ Thận cười cười.
“Nhưng mà anh nói đúng ” Thư Nhiên trầm mặc một lát, giơ tay ôm Từ Thận, thở dài một trận: “Giờ em nào dám đi nói chuyện với học sinh, nào dám đi làm tấm gương cho người khác, em không cảm thấy em là tấm gương của ai, em chỉ làm những việc em muốn làm…”
“Ừm.” Từ Thận cũng ôm chặt cậu, ánh mắt đau lòng: “Đừng áp lực, em không sai.”
“Em đang chờ ngày đó, ” Thư Nhiên ôm mặt Từ Thận hôn, nhìn ánh mắt Từ Thận: “Em biết anh cũng đang chờ.”
Tất cả mọi người đều mong Thư Nhiên tiếp tục làm một tấm gương tốt không tỳ vết, nhưng có một người đang chờ năm 1997 đến, đến ngày đó, hắn có thể quang minh chính đại sử dụng tên thật của mình, viết thư hồi đáp cho Thư Nhiên.
Viết một bức thư tình nóng bỏng.
– ——————-
Tác giả lời muốn nói:
Anh Thận: Mau sắp xếp cho tôi come out:).