Cận Việt Thần đang họp thì nhận được rất nhiều ảnh từ bà nội gửi đến.
Anh cau mày, có hơi khó chịu.
Nhưng ngay lúc anh chuẩn bị tắt điện thoại, thì lại vô tình liếc nhìn thấy những bức ảnh.
Chỉ nhìn thoáng qua, anh đã cau mày thật chặt.
Tại sao đứa bé này lại trông giống mình đến thế?
Sau cuộc họp, anh bấm vào hộp thư thoại của bà nội.
“A Thần, khi bà và ông nội cháu ra ngoài đi dạo, đã gặp được con trai cháu!”
Cận Việt Thần không khỏi nghĩ tới đứa bé đêm qua bò lên giường mình, anh mím chặt môi.
Đây là một hình thức lừa đảo mới sao? Sao ai cũng mượn danh nghĩa của trẻ con?
“Ông nội, bà nội nếu ông bà thấy nhàm chán không có gì làm thì có thể đến chỗ chị gái cháu để chăm cháu.
Về phần cháu, nếu có tin vui gì cháu sẽ thông báo cho ông bà biết!”
Đầu dây bên kia ngắt máy, Cận Việt Thần xoa xoa vào điểm giữa hai lông mày.
Những năm gần đây, vì anh không yêu đương không kết hôn nên đã vài lần xảy ra mâu thuẫn với gia đình.
Tuy nhiên, nút thắt trong lòng anh vẫn chưa được tháo gỡ.
Mỗi đêm nằm mơ, anh đều nghĩ về đêm đó.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn thấy đau lòng.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cận Việt Thần bắt máy, là một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng và mềm mại.
“A Thần, ngày mốt em sẽ trở về! Anh có vui không?”
Cận Việt Thần giãn đôi lông mày ra, gật đầu.
“Vui chứ! Chỉ là anh khá bận, không đi được, cho nên không có cơ hội gặp cậu ấy!”
Trong lúc nói chuyện ánh mắt anh hiện lên vẻ sâu thẳm.
Anh và chồng chưa cưới của Lam Chỉ Nhu là bạn cùng lớp khi đi du học.
Ngay sau khi tốt nghiệp, chồng chưa cưới của Lam Chỉ Nhu đột ngột qua đời, trước khi mất người bạn đó đã giao Lam Chỉ Nhu cho anh chăm sóc.
Hai người họ một người không muốn cưới vợ, một người không muốn lấy chồng, nên làm theo ý kiến của gia đình, không né tránh hay giải thích những điều tiếng từ bên ngoài.
Bao nhiêu năm nay, dù tin đồn tràn lan nhưng không ai quấy rầy, cũng xem như được yên thân.
“Ha ha, em đã giải thích với anh ấy rồi! Hai người là bạn thân sao anh ấy trách anh được chứ? Nhưng trước khi về em đã thấy một số món đồ, em nghĩ chắc anh sẽ thích, cho nên đã tự ý quyết định mua cho anh! Không biết có được hoàn tiền lại không?”
“Không hoàn tiền, nhưng có thể đãi em một bữa!”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
Buổi tối anh ăn cơm với cấp dưới và cũng là người bạn thân của mình, đối phương vừa bước vào phòng thì đã tặng cho Cận Việt Thần một quả bom.
“Chết tiệt, cậu có biết hôm nay mình đã gặp một phiên bản thu nhỏ của cậu không, thật sự rất giống! Giống hệt cậu như lúc còn nhỏ!”
Cận Việt Thần cau mày cười lạnh.
Bọn lừa đảo này có cả một băng nhóm để gây án à?
Lúc thì nhét một đứa bé lên giường anh, lúc thì lại có đứa bé giống hệt anh đến gặp ông bà nội anh, gặp bạn bè của anh?
Cận Việt Thần ăn rất từ tốn.
“Lần sau gặp lại, cứ báo cảnh sát.
“
“Hả! Cậu có độc ác quá không? Người ta chỉ giống vẻ ngoài của cậu thôi mà có cần phải vậy không?”
Cận Việt Thần cười lạnh, lấy điện thoại ra mở bức ảnh bà nội gửi cho anh.
“Là đứa bé này phải không?”
Người bạn thân Thành Thiên Hòa vừa nhìn thấy đã gật đầu lia lịa.
“Đúng, đúng, đúng! Nhưng cậu làm sao quen biết thế? Không phải là con rơi! à không, là hạt giống tốt mà cậu bỏ bên ngoài chứ? Còn không mau đón về nhà đi, ông cụ nhà cậu sẽ sung sướng đến chết mất!”
Cận Việt Thần hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thành Thiên Hòa, lắc đầu.
Anh nói những chuyện này với người thiểu năng làm gì chứ?
Bên ngoài, người quản lý gõ cửa, thái độ cung kính báo tin, cuối cùng cũng không quên kể lại chuyện hôm nay gặp được Diệp Tiểu Vi.