Chiếc đũa trong tay Cận Việt Thần đột nhiên dừng lại.
Câu nói nhẹ nhàng đó giống như một quả bom khổng lồ, thổi bay mọi suy nghĩ của anh.
Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người quản lý bằng ánh mắt nghi ngờ, không che giấu được sự phấn khích trong ánh mắt.
“Ông vừa nói gì?”
Người quản lý ngơ ngác lặp lại những lời vừa nói.
Cận Việt Thần siết chặt các ngón tay, cố gắng kiềm chế sự vui mừng và phấn khích.
“Cô ấy ở phòng nào?”
“Hả? Cô ấy không có trong phòng mà đã trả phòng rồi!”
“Trả phòng? Cô ấy đã đi đâu?”
“Tôi, tôi không biết!”
“Chẳng phải tôi bảo ông điều tra kỹ sao? Ông điều ra được gì hả? Biết cô ấy sắp đi, tại sao không ngăn cô ấy lại? Tại sao không hỏi cho rõ?”
Người quản lý khóc không ra nước mắt.
Người ta là khách, ông ấy dựa vào đâu để ngăn lại? Nếu ông ấy hỏi thì liệu người ta có nói không?
Nhưng ông ấy đã nghĩ đến một việc.
“Cận tổng, đứa bé tối qua là con của cô ấy!”
“Cái gì?”
Ánh mắt Cận Việt Thần lóe lên, anh chợt nhận ra.
Bảo sao anh cảm thấy cậu bé đó trông quen quen, chẳng phải là giống như đúc Diệp Tiểu Vi sao?
Thành Thiên Hòa ngồi bên kia hít một hơi lạnh.
“Vãi thật! Diệp Tiểu Vi đã kết hôn rồi sao? Lại còn có con nữa?”
Anh ta vô thức nhìn bạn của mình.
Cận Việt Thần mấy năm nay không kết hôn, người khác không biết, nhưng anh ta biết.
Sáu năm trước, Diệp Tiểu Vi và Cận Việt Thần đã chia tay vì một lý do gì đó.
Một người biến mất, người kia thay đổi tính nết.
Kể từ đó, Cận Việt Thần trở thành một người hoàn toàn khác, ngoài việc học thì lao vào công việc, hoặc chuẩn bị đi du học.
Sự phấn khích trong mắt Cận Việt Thần dần dần biến mất, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, miệng tràn ngập mùi tanh của máu, anh chậm rãi gật đầu.
“Được rồi!”
Ngoài việc này ra thì anh còn có thể nói gì nữa?
Người quản lý vốn muốn miêu tả cậu bé bên cạnh Diệp Tiểu Vi rất giống ông chủ của mình, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cận Việt Thần, ông ấy không dám nói thêm gì nữa và nhanh chóng rời đi.
Thành Thiên Hòa thấy vậy thì an ủi bạn của mình.
“Đã hơn sáu năm rồi, cảnh còn người mất, cậu! “
“Tôi muốn một mình yên tĩnh!”
Thành Thiên Hòa thở dài, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc này, không chỉ có Cận Việt Thần muốn yên tĩnh mà còn có Diệp Lận đang ở trong một khách sạn khác.
“Anh hai, anh làm sao thế? Mẹ gọi anh ăn cơm kìa, anh có muốn ăn không?”
Diệp Lận quay lại nhìn em gái, dùng ánh mắt phức tạp xoa xoa đầu cô bé.
“Trăn Trăn, em có muốn cha không?”
Đôi mắt to của Diệp Trăn chớp chớp, bĩu môi.
“Cha? Cha dùng để làm gì vậy?”
Diệp Lận:!
Cậu bé không biết dùng để làm gì, nhưng cậu bé biết người khác có cha nhưng chúng thì không.
Điều này là không hợp lý.
Không lâu sau, Diệp Huyên cũng đi tới.
“Anh hai, Trăn Trăn, sắp ăn cơm rồi, hai người ở đây làm gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Lận lóe lên, cậu bé vỗ vai em gái mình.
“Trăn Trăn, em nói với mẹ, bọn anh sẽ ra ngay!”
Diệp Trăn bối rối gật đầu, đôi chân ngắn chạy ra hướng phòng khách.
Diệp Huyên nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu bé tiến về phía anh hai, Tiểu Thanh trên cổ tay cậu bé lè lưỡi ra.
“Anh sao vậy? Cảm thấy hôm nay sau khi anh mất tích trở về thì khá lạ đó.
“
Diệp Lận mím môi và đưa tay ra.
Có hai sợi tóc bạc nằm trong lòng bàn tay nhỏ.
Đôi mắt của Diệp Huyên mở to.
“Mẹ có tóc bạc rồi à? Ôi trời ơi, liệu mẹ có già đi trước khi chúng ta kết hôn và sinh con không? Đến lúc đó, lỡ như mẹ không bế được cháu của chúng ta thì sao?”
Diệp Lận trợn mắt.
“Đừng nói nhảm, mẹ rất khỏe! Cái này có thể giúp chúng ta tìm được cha!”