Cha?
Diệp Huyên nhướng mày nhìn hai sợi tóc với vẻ khó tin.
“Không thể nào? Một lão già xấu xí tóc bạc lại có thể sinh ra những đứa bé xinh đẹp đáng yêu lại thông minh như chúng ta sao? Em không tin!”
Diệp Lận không nói nên lời, nhìn bằng nửa con mắt, cậu bé cất hai sợi tóc bạc vào lại.
“Cái này là của ông bà nội đấy! Hôm khác anh sẽ đem đi xét nghiệm.
“
“Vậy nếu mẹ phát hiện ra thì anh sẽ chết chắc!”
“Quy tắc cũ? Món đồ em thích lần trước cho em mượn chơi một ngày?”
Diệp Huyên sáng rỡ hai mắt, nhưng lại vờ như bất đắc dĩ nhún nhún vai, lắc lắc đầu.
“Haizz! Làm em trai người ta, không giúp anh trai thì sao được chứ? Nhưng, khi nào anh mới cho em món đồ đó đây?”
Diệp Lận phớt lờ em trai, có được lợi ích mà còn ra vẻ thông minh, nên đã nhanh chân đi vào phòng.
“Mẹ bảo đã đến giờ ăn rồi!”
Diệp Tiểu Vi cứ cảm thấy mấy đứa nhỏ gần đây có hơi kỳ lạ.
Có vẻ như từ khi trở về nước, chúng dường như có thêm nhiều bí mật nhỏ, nhưng mỗi lần cô hỏi thì chúng đều không nói.
Giống như bây giờ, Diệp Lận đang mang ba lô, trông rất nghiêm túc.
“Mẹ ơi, con và Diệp Huyên ra ngoài mua sách nhé.
“
Thân hình nhỏ bé của Diệp Huyên đứng thẳng người, đôi mắt đen láy đảo một vòng rồi gật đầu.
“Đúng đấy ạ! Mua sách!”
Diệp Tiểu Vi có hơi buồn rầu, hôm nay cô phải đến bệnh viện thăm bà nội, không có thời gian đi cùng với chúng.
“Các con có ổn không?”
“Mẹ ơi, mẹ không tin con thì mẹ cũng nên tin vào chỉ số IQ của con chứ.
Nếu mẹ không chăm sóc được em gái thì chúng con có thể giúp mẹ.
“
Diệp Tiểu Vi lắc đầu.
“Không cần đâu! Mẹ đã gọi dì Tiết đến rồi! Nhưng các con nhớ kỹ, mua sách xong thì trở về khách sạn nhé!”
Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu rồi lần lượt đi ra ngoài.
Khi Diệp Tiểu Vi thấy chúng rời đi, cô đã kéo con gái mình đến trước mặt.
“Trăn Trăn là đứa bé ngoan có phải vậy không?”
Diệp Trăn đột nhiên chớp chớp đôi mắt to, mỉm cười, dùng đôi bàn tay trắng nõn mềm mại che miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy.
“Trăn Trăn không biết gì cả!”
Diệp Tiểu Vi buồn cười chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Diệp Trăn.
“Mẹ còn chưa nói gì, sao con biết con không biết gì cả?”
Diệp Trăn đảo mắt, tiếp tục cười.
“Các anh nói đấy ạ! Anh hai nói, nếu mẹ hỏi thì phải nói là không biết.
Anh ba nói, khi trở về sẽ mang tập nhạc về cho con!”
Diệp Tiểu Vi chợt thấy dở khóc dở cười.
Được lắm, còn biết đi trước kẻ địch nữa.
Diệp Lận và Diệp Huyên sau khi rời khỏi khách sạn, chúng không đến hiệu sách mà đến bệnh viện, giao DNA của chúng và hai sợi tóc để xét nghiệm.
Những người trong khoa giám định chưa từng gặp đứa trẻ nhỏ như vậy đến giám định, họ có hơi ngạc nhiên.
“Anh bạn nhỏ, người nhà của hai cháu đâu? Sao hai cháu đến đây một mình?”
Diệp Lận còn chưa kịp trả lời, bên kia Diệp Huyên đã gào khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Diệp Lận nhếch khóe miệng, lùi lại một bước để nhường chỗ cho em trai mình trình diễn.
“Cha đã bỏ rơi bọn cháu, bọn cháu muốn tìm cha, nhưng cha lại không nhận bọn cháu, nên bọn cháu đành phải tìm ông bà nội để lấy cái này, muốn làm giám định.
Các cô chú xinh đẹp và tốt bụng ơi, các bạn trong nhà trẻ ai cũng có cha cả, nhưng bọn cháu không có! Hu hu hu! “
Diệp Lận không nói nên lời.
Mỗi lần như vậy Diệp Huyên đều bắt chước cách nói của Trăn Trăn, cũng không biết suy nghĩ thế nào nữa.
Ấu trĩ!
Cậu bé liếc nhìn Diệp Huyên.
Như vậy đủ rồi, làm to chuyện sẽ không dễ xử lý, để mẹ biết được, chuyện lộ tẩy ra thì không hay!
Diệp Huyên bất lực gật đầu.
Ôi, cậu ấy vẫn chưa phát huy hết kỹ năng của mình mà!