Diệp Tiểu Vi đang trên đường đến sân bay thì nhận được cuộc gọi.
Cô không thể tin được.
“Chị, sao có thể chứ? Vừa rồi bà nội vẫn bình thường, em vừa đến thăm bà mà.
“
Hơn nữa, cô đã tìm được bác sĩ giỏi nhất, đang chuẩn bị đi đón người ta.
Sao có thể được!
Trong điện thoại, giọng nói của Diệp Tử Hàm có hơi nghẹn ngào.
“Chị cũng không biết, em mau đến đây đi! Chị cũng không biết bà nội bị làm sao nữa, bà nội, bà nội đã không còn thở nữa!”
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, gật đầu.
“Được rồi! Chị chờ em, em sẽ tới ngay!”
Sau khi cúp điện thoại sau, ánh mắt Diệp Tiểu Vi trở nên sắc bén, cô lại gọi điện thoại.
Nhưng lúc này, cô đã không còn vẻ yếu đuối như vừa rồi nữa, thay vào đó là vô cùng bình tĩnh.
“Bây giờ các anh đưa người đến thẳng bệnh viện! Đúng, tôi muốn biết từ sau khi tôi rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì!”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, sau đó gọi điện cho Tiết Manh Manh.
“Thật xin lỗi, hôm nay có lẽ phải làm phiền cậu giúp chăm sóc cho mấy đứa nhỏ nữa rồi.
Ở bên này mình có chút việc.
“
“Hả? Cậu có cần mình giúp không? Có gì cần cậu cứ nói.
“
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Diệp Tiểu Vi, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất.
“Cậu giúp mình chăm sóc bọn nhỏ đã là giúp nhiều lắm rồi.
“
Cô không thể để mấy đứa nhỏ xuất hiện trước mặt Vưu Tuệ Trân và những người khác, ai mà biết được họ sẽ làm chuyện gì? Nhất là không thể để lộ trước mặt Cận Việt Thần.
Đến lúc đó, cô không chỉ mất đi bà nội mà còn có thể mất cả mất quyền nuôi con.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường, đã nhanh chóng đến được bệnh viện.
Diệp Tiểu Vi ba chân bốn cẳng lao vào phòng bệnh, bên trong đã có đông đủ người.
Không chỉ có hai mẹ con Vưu Tuệ Trân, còn có cha cô là Diệp Quỳnh Sơn, cùng với các chú bác.
Khi nhìn thấy cô bước vào, mọi người đều tỏ ra mỉa mai và chế giễu.
“Cô còn có mặt mũi bước vào nữa à, nếu là tôi thì thà ra ngoài bị xe tông còn hơn là mang lại vận rủi cho người trong gia đình!”
“Diệp Tiểu Vi, nếu cô ghét chúng tôi thì có thể nhắm vào chúng tôi đây này.
Bà nội đối xử tốt với cô như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến cô, cũng bảo vệ cô, còn cô thì sao? Cô bức chết mẹ cô còn chưa đù mà còn muốn bức chết bà nội cô mới bằng lòng sao?”
“Nếu tôi là cô thì tôi chết đi từ lâu rồi! Để khỏi phải xấu hổ ở đây!”
!
Từng câu từng chữ như những con dao nhọn đâm vào trái tim cô.
Diệp Tiểu Vi đứng đó, lúc này đã thương tích đầy mình.
Cô gắng gượng, giống như cơn ác mộng sáu năm trước, lần thứ hai cô trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Diệp Tử Hàm vội vàng đi tới, đứng ở bên cạnh Diệp Tiểu Vi, ôm chặt lấy vai Diệp Tiểu Vi.
“Cha mẹ, chú bác, mọi người đừng quá đáng như vậy được không? Tiểu Vi không làm sai gì cả! Sáu năm trước vì mọi người không giúp đỡ em ấy, em ấy không còn cách nào khác mới làm như vậy.
Bây giờ chuyện cũng chẳng liên quan đến em ấy, tại sao mọi người lại đổ hết lên đầu Tiểu Vi chứ?”
Cô ta siết chặt vòng tay, như muốn truyền hơi ấm cho Diệp Tiểu Vi.
“Tiểu Vi, chuyện không như mọi người nói đâu, chuyện này không liên quan gì đến em, chỉ là trước lúc bà nội mất, bà rất lo lắng cho em, bà vừa khóc vừa nói với chị, bảo chị phải chăm sóc em thật tốt, nói là em đã chịu nhiều ấm ức rồi!”
Diệp Tiểu Vi nhìn chằm chằm vào bà cụ đang nằm nhắm chặt mắt trên giường bệnh, trong lòng có suy nghĩ phức tạp.
Từ nhỏ bà ngoại đã đối xử với cô tốt hơn các anh chị em khác.