“Tuy là dì rất tốt nhưng thực sự không phải là gu của cháu!”
Tiết Manh Manh chợt thấy dở khóc dở cười.
Tại sao đứa bé này lại tự đề cao bản thân như vậy?
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Diệp Huyên đã chạy đi với đôi chân ngắn ngủn đó.
Khi chạy đi cậu bé không quên tặng cho mấy người họ vài cái hôn gió.
“Chờ nhé, bé cưng của mọi người sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tiết Manh Manh thực sự nghĩ rằng cậu bé đã đi vệ sinh, nhưng Diệp Huyên đã đi xuống lầu tìm các anh chị trực ban một cách quen đường quen lối, cậu bé đã dùng những lời lẽ ngon ngọt của mình dễ dàng xâm nhập vào nội bộ của địch.
Sau đó, cậu bé lấy ra một bìa tạp chí từ trong người.
“Đồ quỷ nhỏ, sao cháu lấy được bìa tạp chí của ông chủ chúng tôi vậy?”
“Ha ha, lần trước lẻn vào phòng người ta, bây giờ biết sợ rồi phải không? Nhưng cháu yên tâm, chuyện này chúng tôi không nói với ai cả.
Bây giờ cháu mau đi đi, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa!”
“Là sao? Lần trước cậu nhóc đã làm chuyện gì?”
…
Những người trực ở đây đã thay một nhóm khác, có một số người vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Huyên.
Diệp Huyên nghe họ kể lại cũng không lo lắng, ngược lại còn có hứng thú nói: “Cháu đã biết lỗi rồi mà, cháu muốn xin lỗi người ta.
Mọi người nói lát nữa chú ấy sẽ quay lại phải không?”
Nếu có thể gặp mặt là tốt nhất, đến lúc đó cậu bé có thể lấy được vài sợi tóc của anh.
Sau đó…
Khi đầu óc nhỏ bé của Diệp Huyên bắt đầu quay cuồng, nhân viên tiếp tân đằng kia đã chỉ về phía cửa.
“Ồ, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Chẳng phải cháu nói muốn xin lỗi sao? Bây giờ là cơ hội đấy.”
Bên cạnh còn có người nói thêm vào.
“Cháu có nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh ông chủ không? Đó là vợ sắp cưới của ông chủ đấy, nghe nói là ông chủ rất chiều chuộng bà chủ tương lai của chúng tôi.
Đến lúc đó cháu cứ năn nỉ chị gái đó, không chừng mọi việc sẽ ổn!”
Ánh mắt Diệp Huyên lóe lên, cậu bé nhìn theo ánh mắt của họ.
Quả nhiên có một người phụ nữ đứng cạnh Cận Việt Thần, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có vóc dáng cân đối.
Theo kinh nghiệm trà trộn trong giới mỹ nhân nhiều năm qua của cậu bé, ngoại trừ mẹ có thể so sánh với người phụ nữ này thì những người phụ nữ khác chỉ có thể dẹp sang một bên.
Cậu bé gãi gãi cằm, nhíu chặt chân mày.
Chuyện này có vẻ hơi khó giải quyết!
Cậu bé vừa suy nghĩ vừa từng bước đi về phía đối phương.
Lam Chỉ Nhu từ xa đã nhìn thấy một cậu bé đứng ở quầy lễ tân đang nhìn hai người họ không chớp mắt.
Sau đó, cậu bé đã tiến về phía họ.
Cậu bé mặc áo phông trắng kết hợp với áo denim ngắn tay có mũ trùm đầu, thân dưới mặc quần short denim kết hợp với đôi bốt da nhỏ đầy phong cách thời trang.
Lam Chỉ Nhu có hơi tò mò, đứa bé này có phải đến tìm họ không?
Quả nhiên, đứa bé đứng yên trước mặt họ và đưa tay về phía cô ta.
“Xin chào chị gái xinh đẹp.
Em xin phép tự giới thiệu mình.
Em là Diệp Huyên, Diệp là lá, Huyên là lừng lẫy.
Rất vui được quen biết chị! Em có thể làm phiền hai phút của chị không!”
Lam Chỉ Nhu chưa bao giờ gặp được đứa bé thú vị như vậy, cô ta lập tức đưa tay ra bắt tay một cách nghiêm túc.
“Được chứ! Không biết là em muốn làm gì?”
Diệp Huyên lắc đầu tỏ vẻ thần bí, sau đó quay sang nhìn Cận Việt Thần.
Đột nhiên, vẻ mặt cậu bé thay đổi, chống tay lên hông và cau mày.
“Cha, cha không cần con và mẹ là vì chị gái xinh đẹp này sao?”