“Sao vậy? Hai ngày nay các con cứ lén lén lút lút, có phải là đã làm chuyện gì giấu mẹ không? Hơn nữa không dưới một lần lấy cớ là đi mua sách phải không? Mau thú nhận thì được tha cho, nếu chống cự sẽ bị phạt!”
Ba đứa nhỏ nhìn nhau rồi bỗng mỉm cười, đồng thời đưa bàn tay đang giấu phía sau ra.
Trên tay mỗi đứa đều cầm một thứ gì đó.
Cậu cả, Diệp Lận cầm một bông hồng đỏ trên tay và một hộp đàn violin.
Cậu con thứ hai, Diệp Huyên cầm một chiếc bánh kem được đựng trong chiếc hộp rất đẹp.
Trên chiếc bánh kem có hình một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng cùng ba đứa bé, bên cạnh ba đứa bé có một khoảng trống rất kỳ cục, như thể ở đó vốn có thêm một người nhưng đã bị ai đó xúc ra.
Cô con gái thứ ba Diệp Trăn nắm vạt áo của hai người anh trai, đôi mắt long lanh đáng yêu.
Cả ba đồng thanh nói.
“Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”
Diệp Tiểu Vi sửng sốt một lát, bản thân cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng bọn trẻ đều nhớ được.
Chút mất mát, buồn bã vừa xuất hiện trong lòng cô đã lập tức biến mất.
Cô cong môi mỉm cười, cúi xuống định đưa tay ôm ba đứa nhỏ nhưng bị ngăn lại.
Diệp Lận tiến lên một bước, lịch lãm trao bông hồng trên tay cho cô.
“Mẹ ơi, chúc mẹ trẻ mãi không già, mãi mãi xinh đẹp như bông hồng đỏ này”.
Diệp Huyên tiến lên một bước, đặt chiếc bánh kem lên bàn, như biến phép biến ra một hộp quà được gói đẹp mắt.
“Mẹ ơi, chúc mẹ luôn vui vẻ hạnh phúc, làm một người phụ nữ hạnh phúc và xinh đẹp nhất trên đời này!”
Diệp Trăn không thể chờ đợi được nữa, vội vàng kéo hai anh trai mình ra.
“Còn Trăn Trăn nữa, còn Trăn Trăn nữa.
Mẹ ơi, Trăn Trăn sẽ biểu diễn một bản nhạc mới mà con đã luyện tập nhé?”
Lúc này, tất cả mọi người dưới tầng một của nhà hàng đều đang bàn tán về chuyện cầu hôn và đính hôn của Cận Việt Thần và Lam Chỉ Nhu, rất lộn xộn, không ai để ý đến bên này.
Diệp Tiểu Vi mỉm cười gật đầu.
“Tuyệt quá! Vậy thì mới cô công chúa nhỏ dễ thương, tốt bụng và xinh đẹp nhất trên đời biểu diễn nhé?”
Diệp Trăn liền cười tít mắt, vội vàng giục anh trai đưa cây violin cho mình.
Nhưng điều khiến Diệp Tiểu Vi bất ngờ là, ngay khi cây vĩ kéo của Diệp Trăn được đặt lên dây đàn thì đột nhiên tầng trên vang lên một giọng nói nam tính mạnh mẽ.
“Xin mọi người hãy im lặng.
“
Mọi người đều im lặng, nhưng âm thanh đàn violin của Diệp Trăn bỗng vang vọng khắp bốn phía.
Diệp Tiểu Vi siết chặt ngón tay, cô không cần phải ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được mọi người đều đang nhìn về phía mình.
Bao gồm cả anh!
Diệp Trăn tuy còn nhỏ nhưng cô bé đã luyện đàn cũng khá lâu, trước đó có thầy dạy nên học được rất nhiều bản nhạc.
Bản nhạc này là bản nhạc gần đây Diệp Trăn thường xuyên luyện tập.
Bản nhạc được đàn rất thuần thục, cô bé chơi nó rất hay.
Nhưng tên của bản nhạc này là “One Step Away”.
Lúc đầu, mọi người đều nghĩ rằng bản nhạc này là do nhà hàng cố tình sắp xếp, nên họ đều rất bất ngờ.
Suy cho cùng, một đứa bé có thể chơi được như vậy thực sự không có gì là quá bất ngờ.
Nhưng những người hiểu biết nghe thấy bản nhạc, biểu cảm của họ đã thay đổi.
Người ta cầu hôn thì ít ra nhà hàng phải sắp xếp chơi những bản violin đại loại như là “Canon” chứ? Nhưng bây giờ chơi bản “One Step Away” là sao vậy?
Ở tầng trên, sắc mặt của trợ lý Cận Việt Thần cũng thay đổi, vội vàng tìm quản lý nhà hàng, gằn giọng trách móc.
“Bảo các người sắp xếp, mà cách người lại sắp xếp như thế này sao?”
Người quản lý nhà hàng cũng bối rối không kém.
“Không phải do chúng tôi sắp xếp! Chúng tôi đã mời ban nhạc chuyên nghiệp đến, vẫn chưa kịp biểu diễn mà! Không biết ở đâu ra con nhóc đến làm loạn! Anh yên tâm, tôi lập tức cho người đuổi ra ngoài!”
Họ đang nói chuyện, nhưng ở bên kia ánh mắt của đôi nam nữ chính đã dán chặt vào người phụ nữ và bọn bẻ ở tầng dưới.
Bỗng chốc bầu không khí trở nên kỳ lạ.