Buổi chạng vạng là thời khắc lãng mạn nhất của thành phố này.
Mạng lưới giao thông công cộng chật ních người trở về nhà, dáng điệu ai cũng vội vàng, cõng trên lưng mệt mỏi suốt một ngày dài, nhưng khi bước chân lên cầu vượt lại không nhịn được phải dừng chân chụp một bức ảnh, chia sẻ cảnh tượng bầu trời lúc này cho người quan trọng nhất hoặc lưu giữ thành kỷ niệm riêng cho bản thân.
Dạo này Bùi Dữ Minh đi thực tập nên đúng 6 giờ tối mới được quẹt thẻ tan làm, vừa vặn cũng là giờ cao điểm, cậu không muốn chen chúc kẹt xe trên đường nên lựa chọn đi xe đạp. Hằng ngày Bùi Dữ Minh mặc trang phục công sở quần tây áo sơ mi, cởi bớt hai nút cổ áo trên cùng, cưỡi xe đạp leo núi thoải mái thong thả luồn lách qua những con đường bị kẹt cứng người và xe.
Lúc sắp đạp đến trước cửa tiểu khu, điện thoại trong túi quần chợt rung lên một cái, Bùi Dữ Minh rút ra đọc tin nhắn.
[ Tối nay ăn mì trộn, cực cưng tiện đường mua cho anh hai trái dưa chuột nhé. ]
Đúng lúc Bùi Dữ Minh đang đứng gần siêu thị, mua dưa chuột xong nhìn thấy ven đường có hàng bán dưa hấu bèn ghé qua mua thêm nửa trái. Mùa hè sắp trôi qua, mùa ăn dưa hấu cũng không còn bao lâu nữa.
Bùi Dữ Minh sải bước leo lên xe, móc túi dưa hấu và cặp tài liệu lên ghi đông ngâm nga hát chạy về nhà.
Chiều tối cũng là thời gian cao điểm cư dân tiểu khu xuống lầu dắt chó đi dạo, Bùi Dữ Minh đạp xe băng qua vườn hoa tiểu khu thấy mấy con chó đang lăn lộn đùa nghịch trên mặt cỏ. Cậu rất thích động vật, nhưng buồn một cái là dường như đám cún kia không thích ở gần cậu cho lắm. Trông thấy một chú chó collie bên đường mải mê chơi ném bắt đĩa, Bùi Dữ Minh thả chậm tốc độ xe nhìn kỹ, nhịn không được cảm thán nhóc kia nhìn vậy mà thông minh quá.
Đột nhiên cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ngồi trong góc vườn hoa.
Khám Tụng Ninh đang xoa đầu một con alaska, Bùi Dữ Minh nhận ra đó là chó cưng của hàng xóm dưới lầu tên Lạp Lạp. Nhóc con Lạp Lạp rất thoải mái ngửa bụng lên cho anh sờ, còn kêu ư ử ra chiều muốn làm nũng.
Bùi Dữ Minh đứng nhìn một lát, làm như vô tình bóp chuông xe đạp một tiếng.
Khám Tụng Ninh nghe tiếng ngẩng đầu, trông thấy Bùi Dữ Minh dắt xe đạp từ phía xa, mặt mày đang viết rành rành mấy chữ “anh dám lén vuốt con chó khác sau lưng em”.
Anh xoa nhẹ đầu Lạp Lạp một cái rồi đứng dậy rời đi, Lạp Lạp rất không vui lấy đầu dụi dụi bàn tay anh muốn sờ nữa. Khám Tụng Ninh nhủ thầm trong lòng, tao mà còn sờ nữa thì cục cưng nhà tao lại ghen chết mất thôi.
Anh đi đến trước mặt Bùi Dữ Minh, thấy dưa chuột và dưa hấu trên ghi đông xe đạp liền vươn tay gỡ ra, tiện thể giải thích: “Vốn muốn xuống dưới này chờ đón em, gặp mấy nhóc con quen mặt nên phải đứng lại chơi một lát.”
Kỳ thật Bùi Dữ Minh cũng không ghen tức gì, chỉ là đi làm mệt mỏi nên muốn làm nũng với bà xã một chút xíu. Cậu bĩu môi nói: “Anh quen biết nhiều chó nhỉ.”
Còn bổ sung: “Em đói quá, tối nay chắc phải ăn được hai bát mì.”
Khám Tụng Ninh nhìn bạn trai nhỏ mặc áo sơ mi cưỡi xe đạp leo núi, cảm giác đan xen mơ hồ giữa thiếu niên và người trưởng thành này luôn khiến anh cho rằng thời gian chưa bao giờ trôi qua. Mặc dù đã rời khỏi trường học, không còn mặc trang phục chơi bóng mà thay bằng đồ công sở chỉnh tề, Bùi Dữ Minh vẫn là cậu thiếu niên thích chạy hùng hục trên sân bóng, còn anh tình nguyện mãi mãi bảo vệ phần ngây thơ đó cho cậu.
Khám Tụng Ninh cài lại nút áo đang mở, xoa bóp cánh tay cậu, “Được rồi được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi.”
Xe đạp leo núi của Bùi Dữ Minh không có yên sau, cậu liền dắt xe đạp cùng Khám Tụng Ninh đi bộ, trên đường tranh thủ kể lại những chuyện vụn vặt thú vị hôm nay đi làm gặp phải. Túi dưa hấu vốn nằm trên tay Khám Tụng Ninh được cậu lấy trở về móc lủng lẳng trên tay cầm, lắc lư ra tiết tấu cuối cùng của mùa hè.
Hoàng hôn đỏ rực buông xuống sau lưng, những người hôm nay đã làm việc chăm chỉ phải về nhà ăn cơm rồi.