Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 65



Liễu Vũ biết rất rõ bản thân có bán cũng không thể đủ trả để nợ, chính mình không đáng giá so với giá trị của đống quỷ linh tinh này. Dưỡng nguyên hương, đầu Thần đế Quỷ giới càng là có tiền cũng không thể mua được. Trương đại lão bất kể phí tổn như vậy mà cứu lấy cô, xem chính là từ tình cảm của trước kia, vô luận là nhân tình hay tiền tài, cô đều không thể trả nổi số nợ này.

Sự tình bày ra trước mắt, nói cái gì cũng là đều chưa dùng, yên lặng thiếu nợ đi, còn không trả nổi cái loại này.

Cô lấy quỷ linh tinh từ trong giới tử thạch ra, định gặm đi, lại luyến tiếc hạ khẩu, đều là tiền. Nhưng đồ vật ăn vào trong bụng đều không lãng phí, hơn nữa tăng lên thực lực sống sót cường đại rồi mới có sau này, vạn nhất một ngày nào đó có bản lĩnh trả được khoản nợ này thì sao? Thứ cảm tình mà nợ thì khó mà trả nổi, ít nhất tiền tài nợ đều còn có cách trả lại đi!

Liễu Vũ mất ba giây thời gian làm công tác xây dựng tâm lý, lấy ra toàn bộ quỷ linh tinh vừa thu vào, thả tiểu cánh hoa ra ngoài trực tiếp dùng miệng gặm. Bày trận yêu cầu cần quỷ linh tinh điều khiển, cái kia là thuần tiêu hao, tiết kiệm một chút, cô răng tốt, tiêu hóa cũng tốt, kê lên miệng gặm nhai so với dùng trận bày càng có lời, hiệu suất càng mau.

Trương Tịch Nhan ngâm mình ở bồn tắm, thẳng ghé mắt đối với trận thế Liễu Vũ gặm quỷ linh tinh.

Rậm rạp tử cô bao trùm mặt trên của quỷ linh tinh được xếp thành núi nhỏ, hình thành một mảnh ánh sáng nhạt màu đỏ mông lung, số lượng quỷ linh tinh giảm bớt tốc độ nhanh đến mắt thường nhìn thấy rõ, số lượng hay là hình thể của tử cổ cũng không thấy có sự phát triển nào, chúng nó gặm thực quỷ linh tinh năng lượng hấp thu được như là thông qua vô số thông đạo tiễn đi.

Trương Tịch Nhan đem tầm mắt từ trên quỷ linh tinh chuyển qua Liễu Vũ đang ghé trên vai của nàng, cảm giác thật rõ ràng cảm xúc của Liễu Vũ thật vui sướng, nếu như Liễu Vũ có cái đuôi chắc giờ đều mau diêu đi lên, tâm tình giờ phút này chỉ có một chữ có thể hình dung == Sảng!

Âm Sát khí trong cơ thể Liễu Vũ lúc này vận chuyển nhanh chóng, tốc độ hành khí viễn siêu như Trương Tịch Nhan, còn có thể nói là ăn ngấu nghiến.

Trương Tịch Nhan nhớ tới trong truyền thuyết thần thoại có một loại thần thú, Thao Thiết!

Liễu Vũ cảm thấy được tầm mắt của Trương Tịch Nhan, xoay đầu nhìn qua, cùng đại lão bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt hiểu được cảm xúc của đại lão, thấp thỏm hỏi: “Em có phải ăn quá nhiều không?” Đại lão cảm thấy nuôi không nổi cô? Đừng a, chị gái, em hiện tại tuy là dựa vào chị để sống nhưng chị đừng ngàn vạn đừng bỏ nuôi.

Trương Tịch Nhan nói: “Có thể ăn được là phúc.” Dù sao quỷ linh tinh nàng mang theo tùy thân một khối cũng không còn. Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục ngâm thuốc.

Nàng ngâm gần mười ngày, dược tính trong bồn tắm đã hấp thu được bảy tám phần.

Nếu là trước đây, nàng đều ngâm như vậy không sai biệt lắm, bản thân lại hấp thu thêm một ít quỷ linh tinh hoặc ăn một ít cổ dược bổ huyết khí, trên cơ bản là có thể khôi phục toàn bộ, hiện tại sao, lại ngâm theo mấy ngày, đem dược liệu dư lại đều hấp thu cho xong, tiết kiệm một ít quỷ linh tinh và cổ dược.

Trương Tịch Nhan lại ngâm thêm bốn ngày nửa giờ, đem dược tính trong bồn tắm hấp thu hoàn toàn, trên người ngâm ra một tần nhàn hạt cùng loại trạng vật với ghét bẩn.

Liễu Vũ ở trên vai Trương Tịch Nhan mấy ngày ngâm mình liền vị trí cũng chưa dịch đi một chút, cốt tra trong cơ thể so với hạt mè lớn hơn vòng.

Trương Tịch Nhan giơ tay nhẹ nhàng phất ra một cổ kình khí cuốn cô đến bên cạnh bàn, bày ra kết giới phong bế bồn tắm, tắm rửa.

Quỷ linh tinh của cô tuy tiêu hết, nhưng vun ra lại rất có giá trị.

Hồn phách Liễu Vũ ngưng tụ thật nhiều, trạng bệnh hồn phách không xong đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn rèn ra được ít xương cốt, thần hồn có vật thật kiên cố có thể dựa vào, xem như củng cố về sau. Liễu Vũ chỉ cần không gặp đến ngoại giới cố ý công kích, mạnh mẽ luyện hóa, an an ổn ổn sống sót sẽ không thành vấn đề.

Trừ bỏ Lê Vị tu luyện cổ thân, Trương Tịch Nhan chưa gặp được một Hoa Tế Thần nào có năng lực khôi phục cường đại như Liễu Vũ. Nói đến Lê Vị, cô ấy là thân sinh của Vu thần thụ, cùng Hoa Thần Cổ có cách biệt một trời. Thể chất của Liễu Vũ lại không giống như Hoa Tế Thần tầm thường, càng gần giống với Lê Vị.

Trương Tịch Nhan tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, theo thói quen định mang nhẫn cưới lên ngón tay, lúc sau nàng đang xỏ ngón tay vào nhẫn lại nhớ đến Liễu Vũ cả ngày khoe khoang, động tác dựng lại một chút trong mắt nhiễm ý cười, biểu tình lại lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Liễu đại tiểu thư làm đến độ muốn leo lên mái nhà lật ngói ngày nào, lại lưu lạc đến nông nổi không một xu dính túi. Thói quen của cô tiền tài không lúc nào rời thân, chợt có ngày một nghèo hai trắng, nội tâm thấp thỏm bất an có thể hiểu được. Vì thế gần nhất cả ngày muốn làm lại không dám làm, lại nhịn không được mà làm nên ở giữa qua lại bồi hồi.

Trương Tịch Nhan xem như nhận biết được Liễu Vũ đã chịu đựng tình cảnh tuyệt vọng đến muốn mạng người là như thế nào, người ta tự tiêu khiển nội tâm tràn ngập hoan thoát, nhất chính là trong khổ mua vui, tuyệt vọng, không tồn tại, mắt thấy muốn hồn phi phách tán đều còn có thể lãng lại vài lần.

Trương Tịch Nhan do dự một chút, quyết định trước tạm thời không nói cho Liễu Vũ hồn phách bị thương đã tốt hơn để cô ăn thêm tủy não của Thần đế quỷ giới lại dưỡng tốt thêm một chút. Bất Chu Sơn không thể so với nơi khác được, chính mình tất cả phải cẩn thận, bị thương đều như cơm bữa hằng ngày, tính tình rêu rao của Liễu Vũ nếu ở trong hoàn cảnh này, tuyệt đối sẽ khó tránh khỏi bị thương liên tục, dưỡng rắn chắc một chút, nắm chắc đều có thể nhiều hơn vài người.

Nàng bỏ kết giới, thu bồn tắm và cái bàn để đồ, đối với Liễu Vũ nói: “Đi thôi, ở trong phòng đóng nhiều ngày như vậy, đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện nhìn xem vị long tổ kia của Thiên Long tộc chết như thế nào.”

Liễu Vũ dùng tốc độ thật mau biến trở lại hình người, nhanh nhẹn mà đem liễm tức thạch, khuyên tai và vòng tay pháp bảo mang lên, trang điểm thành bộ dáng không dính khói lửa phạm tục cao lãnh tiên khí.

Cả người cổ trùng kịch độc đang lượn lờ Âm Sát khí trong một giây liền biến thành bộ dáng của một siêu cấp đại mỹ nhân, cái này trước sau tương phản rất lớn. Liền một chút quá độ biến chuyển cũng không có làm Trương Tịch Nhan sửng sốt chừng hai giây mới kịp phản ứng lại, tiếp thu chuyển hóa hình tượng trước và sau này của Liễu Vũ.

Nàng rất muốn đưa ra một yêu cầu đối với Liễu Vũ, có thể tận lực xuất hiện với bộ dáng hình người hay không? Có thể biến đổi thành bộ dáng gì đó cũng là tự do của Liễu Vũ. Cho dù là tình lữ cũng không tư cách cưỡng bách đối phương sửa đổi lại thói quen.

Trương Tịch Nhan chỉ khó chịu ở điểm tuy rằng Liễu Vũ còn vẫn duy trì được nhân tính và lý trí nhưng rất nhiều hành vi thói quen trong tiềm thức đã có xu hướng là của cổ trùng.

Hai nàng vừa ra ngoài sân đã bị ồn ào huyên náo bao phủ, phảng phất bước một bước liền vào một thế giới khác.

Linh tu trên đường phồn hoa như cũ, còn có kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Liễu Vũ nhìn về phương hướng đánh nhau, liền thấy bảy tám con người cùng ba con yêu ở trên đường cái đánh nhau thành một đoàn, khi người đi đường bên cạnh đi ngang qua chỉ nhìn xem một cái tránh đi phạm vi chiến đấu của bọn họ, một mảnh bình tĩnh.

Cửa hàng xung quanh cứ theo lẽ thường mà tiếp tục buôn bán.

Pháp bảo phóng xuất ra quang mang đánh vào trên phòng ốc làm vòng bảo hộ kích khởi một vòng gợn sóng, thực mau liền tiêu tán, đối với bên cạnh đang đánh nhau tựa hồ nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng.

Liễu Vũ tò mò hỏi: “Đánh nhau ẩu đả, phái sở ra mặc kệ sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Ra khỏi cửa bên ngoài, sống chết tự chịu, người khác sẽ không quản, cũng sẽ không có người ra tới để giữ gìn trật tự, nhiều nhất chính là tận hết khả năng bảo hộ lợi ích của chính mình để không chịu tổn hại, người một nhà không chịu khi dễ, cùng với nghĩ mọi cách làm chính mình sống sót.” Nàng đốn hạ, giải thích nói: “Bất Chu Sơn rất lớn, có rất nhiều Thứ Nguyên Giới lớn bé đếm không hết, tất cả mọi người hành tẩu bên ngoài đều che giấu thân phận thật sự của mình, cảnh này làm cho truy tung hung thủ rất khó. Cho dù biết hung thủ là ai, cũng rất khó tìm được đối phương, thậm chí căn bản không có thực lực để đi báo thù.”

Liễu Vũ nói: “Có chỗ dựa sẽ tốt hơn một chút đi.”

Trương Tịch Nhan nói: “Chỗ dựa không phải bảo tiêu, không có khả năng mời lúc đều có thể xuất hiện, việc sinh tử lại là trong một cái nháy mắt. Ở Bất Chu Sơn người, yêu, quỷ, vu và các tộc tuân thủ đều là luật rừng. Từ lúc sinh ra liền có tập tính săn thú, khi cảm thấy được có nguy hiểm…” Nàng nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: “Em sẽ chần chờ sao?”

Liễu Vũ đã hiểu, nói: “Nói cách khác về sau nếu ai khi dễ, em có thể đem đối phương độc chết mà không cần phụ trách có đúng không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Nếu bên cạnh đối phương đi theo là người lợi hại hơn em, vậy em phải cẩn thận.” Nàng nói xong giơ tay phất một cái, một thanh bảo kiếm toàn thân sáng trong xu hướng cảm xúc giống như ngọc thạch lượn lờ linh quang xuất hiện ở không trung.

Bảo kiếm khi vừa bay ra so với kim khâu còn nhỏ hơn, thấy gió liền dài ra, thực mau dài thành hai mét, độ rộng cũng tăng theo. Nó treo lơ lửng ở không trung, dẫn động dòng khí xung quanh, phảng phất như lúc nào cũng có thể bay đi. Nó chậm rãi rơi xuống dưới chân hai người, độ cao cách mặt đất cùng ván trượt không sai biệt lắm.

Đôi mắt của Liễu Vũ tức thời sáng lên, không dám xác định, hỏi Trương Tịch Nhan: “Phi kiếm sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Cao cấp linh bảo phi kiếm.” Nàng nói xong đạp lên trên phi kiếm, vươn tay ra hướng Liễu Vũ.

Liễu Vũ nhảy lên phi kiếm, liền cảm giác được cái đồ chơi này thoạt nhìn được treo lơ lửng nhưng bay lại cực ổn định, giống như được cố định trong không khí. Sau khi chân dẫm lên, liền cảm giác được dưới mắt cá chân có khí tụ vòng quanh, hình thành hiệu quả như vòng cố định. Cô như cũ sợ quăng ngã, trên tay không có đồ vật bám vào trong lòng sinh hoảng, vì thế không chút khách khí mà đem đôi tay đặt lên eo Trương Tịch Nhan.

Không thể không nói, eo của Trương đại lão sờ lên xúc cảm là thật sự rất tốt, rất thon một tay có thể ôm hết cảm giác thật mềm mại thướt tha, lại tựa như một nhánh dương liễu có cổ nội liễm cùng dẻo dai, không biết khi đại lão bị đẩy ngã sẽ là cái dạng gì. Suy nghĩ của cô không khỏi phiêu phiêu.

Trương Tịch Nhan cúi đầu nhìn đôi tay trên em của mình, lại quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ.

Liễu Vũ mỉm cười giải thích: “Em sợ bị quăng ngã, em sợ độ cao.”

Trương Tịch Nhan tin cô mới là lạ! Nàng lười đi vạch trần Liễu Vũ, nói: “Em là lần đầu tiên phi nên cần chú ý quán tính cùng lực cản của gió, ngự kiếm phi hành nhất đinh phải học được phá gió.” Nàng nói xong giơ tay phất một cái, một đạo khí xoáy tụ xuất hiện ở trước mặt, gió ở trước mặt khi tới khí xoáy tụ tự động né tránh mở ra.

Nàng giải thích nói: “Đây là một loại trong thuật ngự khí. Thuật ngự khí bao hàm toàn diện rất nhiều chủng loại, thường dùng nhất chính là ngự phong. Nghĩa rộng hơn có thể nói, thao tác Thiên Cương chi khí, Âm Sát khí, Thiên Địa Linh khí đều là một trong những loại thuật ngự khí, đây là thuật pháp được dùng phổ biến nhất, thuật ngự khí sử dụng thiên biến vạn hóa, rất nhiều pháp thuật thần thông đều là dựa vào đây để tiến hành.” Nàng vừa định nói trong Vu thần bảo điển có ghi lại, để Liễu Vũ có thể bớt thời giờ để xem, liền nhớ tới Vu thần bảo điển đã bị nàng lấy lại, vì thế lấy ra, còn đưa cho Liễu Vũ, nói: “Không nhiều, hãy xem phần ngự khí thiên.”

Liễu Vũ nhanh chóng đem Vu thần bảo điển nhét vào trong nhẫn, còn phi thường cảnh giác mà nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chị không phải nói nơi này trị an không tốt sao, liền như vậy lấy ra ngoài, không sợ trên đường bị cướp bóc sao?”

Trương Tịch Nhan thao tác phi kiếm dưới chân, nghiêng góc 45 độ phóng lên cao, bay về phía cao trên không trung, nàng nói: “Ở trên địa bàn Âm Dương Đạo Tông cướp bóc khách khanh trưởng lão chân dẫm phi kiếm, không phải là muốn bị đánh chết hay gì.”

Liễu Vũ tưởng tượng, là như vậy nha.

Phi kiếm này vừa nhanh vừa ổn định, không một chút xóc nảy, càng không có gió thổi qua trên người.

Trương đại lão rõ ràng là mang theo cô căng gió, vòng quanh ở trên không trung của Âm Dương Đạo Tông.

Liễu Vũ phát hiện cái này độ khó không cao, vì thế nói: “Đại lão, để em thử ngự kiếm xem sao.”

Trương Tịch Nhan nói: “Thanh kiếm này chị còn muốn dùng!”

Liễu Vũ nói: “Mượn một lát thôi, phi một vòng liền trả lại cho chị.”

Trương Tịch Nhan nói: “Thao tác linh bảo yêu cầu Thiên Địa Linh khí.” Để Liễu Vũ phóng thích ra Âm Sát khí thao tác phi kiếm, kiếm này chắc mà còn có để dùng.

Nàng ở không trung xoay vòng, hướng tới sơn môn Âm Dương Đạo Tông lao xuống dưới. Nàng nói: “Các tông phái đều có hộ sơn đại trận, thông thường đều không thể trực tiếp phi vào, mà là phải tiến vào từ đại môn, lại tiến hành phi hành ở tầng thấp.”

Nàng nói xong, dừng ở trước sơn môn, cơ hồ như dán vào mà phi, theo bậc thang hướng lên trên. Nàng nhẹ giọng nói: “Hiện tại em có thể buông ra.”

Liễu Vũ không chỉ có không buông ra, ngược lại ôm eo Trương Tịch Nhan đến thật chặt.

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, ánh mắt dò hỏi: Em đây là muốn leo lên nóc nhà lật ngói sao?

Liễu Vũ chỉ hướng ở phía trước: “Nhìn đường!” Sau đó liền thấy Trương đại lão cho dù là cái ót nhìn đường đều không ảnh hưởng đến nàng tinh chuẩn né tránh người đi đường. Ngạc nhiên nhất chính là, sau khi cấm phi được giải trừ, người của Âm Dương Đạo Tông đều không dùng chân để đi đường, tất cả đều đạp lên đủ loại pháp bảo phi.

So sánh xuống dưới, Cổ Đạo Tông là thật sự nghèo, đại hội khai tông môn, các trưởng lão đến dự đều là đi bằng hai chân.

B.A


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.