Chỉ trong chốc lát, năm con kim giáp cương thi đã đi tới bậc thang cuối cùng.
Chúng nó nhìn thấy Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ như nhìn thấy được con mồi cực kỳ ngon, phía sau nối đuôi phía trước mà đánh tới, cứ vậy một đầu đánh vào vòng phòng ngự, sau đó quay cuồng mà ngã xuống bậc thang, đem pháp bảo và bùa chú của Trương Tịch Nhan bố trí trên bậc thang làm hỏng đi rất nhiều.
Liễu Vũ tâm nói: “Tầng phòng hộ này thật lợi hại a.” Cô tò mò hỏi: “Đại lão, khi nảy sau hai chúng ta tiến vào trong không bị cản trở, ở đây có nguyên lý hoạt động ra sao mà chỉ có tác dụng đối với thi quái?”
Trương Tịch Nhan nói: “Thi quái tu luyện chính là Thi Sát khí, đại trận được bài ở nơi này sẽ sinh ra khí tràng bài xích đối với Thi Sát khí.”
Năm con thi quái kim giáp lại bò lên thêm một lần nữa, nhưng lần này thu liễm lại sức lực nhưng vẫn đâm đầu vào vòng phòng ngự.
Đám thi quái vọt tới trong viện đào đống phế tích lên, moi lên được quỷ linh tinh được chôn phía dưới để bày trận sau đó bắt đầu dành lấy để ăn.
Tòa đình viện này được xây ở vị trí hơn nữa còn có đại trận nên Âm Sát khí nơi này so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, thậm chí có những nơi Âm Sát khí còn tụ lại thành vũng nước.
Sau khi đám thi quái phát hiện ra vũng nước đó như là bắt đầu tranh đoạt rất kịch liệt.
Năm con thi quái kim giáp thấy đâm không thủng nổi vòng phòng ngự, sau đó lần lượt quay đầu đi đoạt cái vũng nước đó. Những con thi quái cản trở chúng nó đều bị chúng nó xé nát, sau đó mỗi con độc chiếm một ngụm, ghé vào vũng nước uống đến thật vui sướng, sau khi uống xong ngẩng đầu phát lên tiếng kêu gào. Thanh âm kia đầy hùng hồn hữu lực, truyền ra ngoài cực xa, dọa đến đám thi quái phía sau sôi nổi lui về phía sau.
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn chăm chú ở tình hình phía dưới, nói câu, “Đám thi quái kim giáp này sắp thành tinh rồi.” Nàng cố sức chống ngồi dậy, đi đến đỡ lấy Liễu Vũ, nói: “Đi vào bên trong thôi, đừng để tụi nó thấy chúng ta.” Cứ nhìn thấy mỹ thực trước mắt, sẽ không thể buông bỏ được là tiếp tục đâm vào đại trận. Nếu đầu óc tụi nó sáng suốt hơn chút, có thể kêu gọi đám thi quái xung quanh cùng nhau thay phiên đâm vào đại trận, cái nơi nhiều năm chưa được tu sửa qua như này không biết có thể trụ được hay không đều khó nói.
Thành tinh? Liễu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Tụi nó còn chưa thành tinh sao? Em còn tưởng tụi sắp thành thần tới nơi rồi.”
Trương Tịch Nhan đang đỡ lấy Liễu Vũ thì dừng lại, nói: “Nào có thể dễ dàng thành thần như vậy.”
Liễu Vũ “Ách” một tiếng, đầy mặt mờ mịt, không thể hiểu rõ được tình huống này. Cô cảm thấy đám thi quái đó lợi hại hơn cô rất nhiều, cư nhiên còn chưa thành thần?
Trương Tịch Nhan nhìn ra được Liễu Vũ hoang mang thì giải thích: “Em không thể dùng lẽ thường mà áp dụng trên tụi nó được. Số thi quái đó sinh thời đạo hạnh liền không thấp, xương cốt, kinh mạch và lực lượng tích tụ trong cơ thể đều rất cường đại, chúng nó khi biến thành thi quái cũng tương tự với việc con người biến thành thần, nhưng chỉ là thân thể cường đại chứ muốn tu luyện còn cần đầu tư thêm nhiều. Trong quá trình tụi nó biến thành thi quái, tư duy vốn có và thần trí đều mất đi, trở thành một con quái vật không có nhân tính và tình cảm chỉ biết tìm kiếm đồ ăn.”
Nàng nhớ tới Liễu Vũ một người dốt đặc cán mai, lại giải thích thêm hai câu, “Kim giáp thi quái tương đương với thi vương. Chị vừa rồi nhìn thấy ánh mắt và lúc tụi nó hành sự như là có thể nhiều được tự hỏi, cân nhắc, một khi thành tinh sau khi mở ra linh trí, liền rất khó đối phó. Vu tộc lúc trước có một tộc là Thi tộc, chúng nó có xương cốt và máu đều màu vàng, có thể đồng thời hấp thu Thiên Địa Linh khí, Âm Sát khí, Thi Sát khí, cực kỳ lợi hại, có thể nói trời sinh thần cách. Nơi này, rất có thể liên quan sâu xa đến Thi tộc, thậm chí có khả năng là địa giới Thi tộc.”
Liễu Vũ không thể hiểu rõ nơi này đạo đạo gì đó, cũng biết chỉ dăm ba câu hỏi cũng không thể hiểu rõ được hết, “Nga” một tiếng liền không hỏi thêm nhiều, tiếp tục đem Âm Sát khí của bản thân độ cho Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan được Liễu Vũ độ cho Âm Sát khí nhiều ít cũng khôi phục được một chút sức lực. Nàng lấy cánh tay của Liễu Vũ đáp lên trên vai, lại dùng kiếm làm gậy mà dùng, khiêng Liễu Vũ đứng lên, gian nan mà đi đến gian nhà phía trước.
Đây là một gian nhà nằm ở trong khe núi, có một cái cầu thang kéo dài 2-3m dần lên, ở giữa là một khối đất trống, bốn phía có vài gian phòng được xây dán sát vách núi. Số phòng ở này cùng phòng ở của dân cư không khác lắm, nóc nhà, gạch, tường đều là lấy vật liệu từ tại chỗ để xây lên, vật liệu chủ yếu là những khối nham thạch màu đen tản ra Âm Sát khí. Nhà ở không có cửa sổ, cửa phòng là dụng gạch xây lên, rộng cỡ 1m, mặt trên có khắc bùa phòng ngự và pháp trận, bộ dáng nhìn rất chắc chắn.
Năm con thi quái sau khi uống xong vũng nước Âm Sát lại đi đến bậc thang cuối, liều mạng mà tông vào trong vòng phòng ngự, tựa hồ như sợ hai nàng chạy mất, trông tụi nó còn rất nôn nóng. Trong lúc tụi nó tông cửa đồng thời đôi mắt không rời hai nàng dù chỉ một khắc, ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, khiến người xem trong lòng phát lạnh.
Lục tục, càng lúc càng có thêm nhiều thi quái kéo lại đây, tất cả đều theo dõi hai nàng, đi theo kim giáp thi quái cùng nhau đâm đầu vào vòng phòng ngự.
Sau khi Trương Tịch Nhan đi đến trước cửa lo lắng bên trong sẽ có nguy hiểm nên không dám trực tiếp đẩy cửa bước vào, tính lấy bùa đánh vào nhưng lại phát hiện bùa và pháp bảo chính mình mang theo đã dùng hết, trong giới tử thạch trống không chỉ còn mỗi chiếc bảo thuyền, một số gia cụ và đồ dùng hằng ngày. Nàng lấy lại bình tĩnh, trước tiên đẩy cửa hở ra một tí, buông ra cảm giác, xác định bên trong không có nguy hiểm chỉ là một gian phòng trống.
Phòng này ở giữa là chính đường, dùng để làm phòng khách, chỉ đặt có mấy cái bàn và ghế, trái phải hai bên một gian phòng nghỉ, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế, phía bên trong có một cái tủ, phòng còn có một cái cửa bằng đá đóng chặt.
Trương Tịch Nhan thấy không có gì nguy hiểm, lúc này mới dám đẩy cửa rộng đủ để hai nàng bước vào, sau khi đỡ Liễu Vũ bước vào nàng cũng bước vào trong, sau khi tiến vào trong thì đem cửa đóng lại, nhìn thấy phía sau có chốt cửa liền giữ cửa chốt cửa lại.
Chốt vừa vào khớp đồng thời không khí trong phòng ong một tiếng đột nhiên rung động nhẹ, theo sát, cửa, tường, nóc nhà, hoa văn khắc trên gạch có ánh sáng xẹt qua, có dòng khí nhàn nhạt bao trùm ở mặt ngoài, đèn treo trên nóc nhà lập tức sáng lên chiếu sáng gian phòng.
Liễu Vũ nhìn về phía cái chốt cửa, chỉ thấy chốt cửa mắc vào vừa lúc khớp vào hoa văn trên mặt tức khắc hiểu rõ. Nàng tâm nói: “Còn thật tiên tiến a.”
Trương Tịch Nhan thầm thờ phào nhẹ nhõm, dựa vào của lớn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, đả tọa, chữa thương.
Liễu Vũ ngồi dậy, dựa vào cạnh cửa, tiếp tục đem Âm Sát khí của bản thân truyền vào trong cơ thể hướng về phía bản mạng linh cổ trong trái tim của Trương Tịch Nhan.
Có Âm Sát khí tẩm bổ, bản mạng linh cổ của Trương Tịch Nhan dần dần tỉnh lại, nó phóng xuất ra tiểu cánh hoa chữa trị thương thế cho Trương Tịch Nhan, đem những đoạn kinh mạch và mạch máu tu bổ lại toàn bộ.
Tiếng va đập bên ngoài dần dần biến mất, đám thi quái tụ ở bậc thang cũng dần dần tản ra, nhưng không có đi xa vẫn luẩn quẩn xung quanh nơi này.
Thời gian trôi qua thật lâu, bên ngoài vẫn luôn một mảnh đen nhánh, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.
Liễu Vũ phỏng chừng tòa nhà này đại khái vẫn luôn ở mặt Âm Phủ, nếu muốn đi đến địa giới Dương Gian cần nghĩ ra biện pháp khác.
Trương Tịch Nhan được Liễu Vũ cung cấp Âm Sát khí cuồn cuộn không ngừng, thực mau miệng vết thương đều được chữa lành, kinh mạch đã bù đắp đủ, đan điền tổn hương mấy ngày nay cũng được khôi phục bắt đầu có sức lực để hoạt động.
Liễu Vũ héo rũ mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan nói: “Trương đại lão, chị là một cái động không đáy sao?” Nhiều Âm Sát khí như vậy chuyển qua người đều chảy về phía Thiên Nhãn kia chỉ thấy vào chứ không thấy ra, cô cảm thấy bản thân muốn bị hút khô tới nơi rồi.
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, tán động với cách nói động không đáy này. Nàng đứng lên nói: “Em ngồi đợi một tí.” Nàng cầm lấy kiếm tới trước gian phòng xoay một phòng, xem xét có để sót chỗ nào hay không, đi ngang qua thuận tay sờ lên bàn một cái. Cái bàn sớm đã bị mục nát ầm ầm sụp xuống, biến thành một đóng bụi.
Bàn ghế đều làm bằng gỗ, toàn bộ mục nát, chỉ có chiếc giường được làm từ đá nên vẫn còn hoàn hảo không bị hỏng. Còn lại đệm chiếu, màn che đều mục nát, thuận tay sờ một cái tay đều là mọt bụi.
Trương Tịch Nhan đem cặn chiếu trên giường đá dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó lại đem những đồ vật bị sụp thành bụi quét đến góc.
Liễu Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm con kiến bận trộn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Thật cần mẫn a.” Trương Tịch Nhan trong lúc thu thập nhà cửa nhìn không giống như người lão luyện nhưng lại đặc biệt có hơi thở sinh hoạt gia đình, có điểm đáng yêu, có điểm liêu nhân.
Trong đầu Liễu Vũ hiện lên một chút ý niệm nho nhỏ, cô nghĩ thầm: “Trương Tịch Nhan sẽ không cự tuyệt cô chứ?”
Trương Tịch Nhan thu dọn gian phòng sạch sẽ, đỡ lấy Liễu Vũ đang ngồi dựa ở cửa lớn ôm đặt trên giường đá.
Liễu Vũ khi ngồi được lên giường đá cùng lúc với động tác cúi người của Trương Tịch Nhan, vì thế cô thuận thế hôn lên khóe miệng Trương Tịch Nhan một ngụm.
Cả người Trương Tịch Nhan cứng đờ, ngốc ngay tại chỗ, cũng không nhúc nhích, qua đại khái 2 giây, tầm mắt mới nhìn xuống phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ lại hơi lo lắng mà hạ thấp giọng cẩn thận hỏi: “Em có thể hôn chị không?”
Trương Tịch Nhan có chút tu quẩn, muốn cự tuyệt, nhưng rất khó để Liễu Vũ có thể chủ động, không hề bài xích kháng cự nàng. Nàng chần chờ một lúc sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt ngầm đồng ý.
Giờ phút này cả người Trương Tịch Nhan đều nhu hòa hẳn lên, nhắm mắt lại bộ dáng đang chờ được hôn nhìn thật ngoan thật mềm, làm người nhịn không được muốn hôn hơi thật sâu.
Liễu Vũ hôn như gà mổ thóc vụn vặt nhẹ nhàng mà điểm từng cái trên môi của Trương Tịch Nhan, không chỉ có hôn không đủ thôi mà càng lúc càng như nghiện, vì thế càng lớn mật tiến thêm một bước, dán chặt vào, nhẹ nhàng mút lấy hôn môi. Môi lưỡi chạm nhau, hô hấp và cảm xúc của Trương Tịch Nhan đều tinh tường truyền đến trong đầu của Liễu Vũ. Liễu Vũ chỉ cảm thấy bản thân được bao phủ bởi một sự ôn nhu, không hề giữ lại một chút gì mà mặc cho cô đòi lấy thật giống như cô tưởng tượng là có thể chiếm hữu toàn bộ Trương Tịch Nhan.
Việc này cũng làm cho lá gan của cô cũng lớn thêm một chút, thử đi chiếm lấy nhiều hơn, nhưng theo môi lưỡi làm càn không chỉ không cảm thấy được thỏa mãn ngược lại càng muốn càng nhiều, thậm chí còn muốn làm ra mấy chuyện quá mức, tỷ như cởi xuống quần áo của Trương Tịch Nhan sau đó lại tiến thêm một bước hành động lớn mật khác.
Liễu Vũ không thể xác định được Trương Tịch Nhan có cự tuyệt hay không, nhưng bản thân lại chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên không dám làn thêm một bước nữa, chiếm đủ tiện nghi trên miệng của Trương đại lão, liền thức thời rụt lại, sau đó có tật giật mình mà nhìn Trương Tịch Nhan, nói: “Ách… Chị… chị rất… rất đẹp.”
Trương Tịch Nhan sớm đã sờ thấu tâm tư của Liễu Vũ, rất vui vì Liễu Vũ có thể chủ động, để tránh cho làm nhau xấu hổ, nàng không nói thêm gì, yên lặng mà đi ra ngoài.
Liễu Vũ tâm nói: “Cứ vậy liền đi sao?” Cô kêu: “Trương đại lão.”
Trương Tịch Nhan quay đầu lại, hỏi: “Có thể đổi xưng hô khác không?” Nàng nói: “Trực tiếp kêu tên đi, kêu Trương Tịch Nhan cũng được.”
Liễu Vũ xoay chuyển tròng mắt, cười cười thử kêu lên: “Tịch Nhan bảo bảo thì sao?”
Trương Tịch Nhan thất thần trong nháy mắt nhưng lại thật nhanh trấn định khôi phục lại, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Có thể.” Sợ khống chế cảm xúc không được bèn cầm lấy kiếm đi đến cửa đá xem xét cẩn thận phía sau có phải là một gian phòng không. Sau khi xác định sau cửa thật sự là gian phòng liền dùng sức đem nó đẩy ra.
Phía sau cửa là một sơn động do người mở ra, bề rộng tầm 1m hơn chiều cao ước chừng 2m, có nhiều lối rẽ như là lối để đi thông với các phòng khác trong tòa nhà. Dòng khí trong sơn động kích động, có tiếng nước rơi nhỏ giọt, thông qua tiếng vang có thể xác định bên trong có một không gian rất lớn.
Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ nói: “Em ở nơi này chờ chị, chị vào trong xem thử.”
Liễu Vũ “Nga” một tiếng trả lời nhìn theo Trương đại lão đi vào trong sơn động. Cô trong lúc chờ đợi cảm thấy nhàm chán, ở một cái nơi như thế này nhưng tay chân lại không tiện cử động đúng thật là thảm. Tay chân của cô phối hợp không tốt, phí mất nửa ngày mới có thể đứng vững, nhưng khi vừa bước ra một bước tay chân liền khống chế không được mà ngã trên mặt đất.
Cô lại cố gắng thêm nửa ngày, tư thế bò như con sâu lếch tới chỗ đầu giường và góc tường dùng tay chân trợ lực rồi đứng lên, vì để đảm bảo cơ thể có thể giữ được cân bằng cô liền Âm Sát khí cũng điều động ra tới để phụ nâng cơ thể lên.
Trương Tịch Nhan đã trở lại, nhìn thấy Liễu Vũ ngã trên mặt đất, rõ ràng là đang luyện tập, nên không đến đỡ Liễu Vũ lên mà để cô tự mình đứng lên. Nàng nói: “Sơn động này dùng để sinh sống, trong sơn động còn có một số vật dụng để sinh hoạt và dược liệu nhưng đã để rất lâu nên bị hư thối toàn bộ. Đại trận phòng ngự là dung hợp sơn hình địa mạch mà bố trí, còn hoàn hảo không bị tổn hại gì.”
Lưng của Liễu Vũ dán ở trên tường, động tác eo vặn vẹo như một con rắn cùng chân dọc theo chân tường mà trượt đứng lên. Cái eo vặn vẹo đến độ linh hoạt luôn rồi.
Trương Tịch Nhan đầy mặt dại ra mà nhìn Liễu Vũ, đột nhiên lo lắng, Liễu Vũ vạn nhất không học được cách sử dụng tay chân mà lại giống như rắn ở trên mặt đất xoắn tới xoắn lui để trượt đi không. Nàng cẩn thận nhìn lại thấy Liễu Vũ cố nâng hai tay lên, để tìm trọng tâm của cơ thể, tựa hồ không có ý tưởng một theo cách rắn bò, nàng nhanh chóng đem ý niệm này vứt bỏ thật xa, cổ vũ nói: “Một ngụm ăn vào không thể nào trở nên mập mạp được, từ từ thôi.”
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Em muốn có hai cây nạng.”
Trương Tịch Nhan nói: “Tốt nhất là luyện tập đi đứng không cần dùng nạng cứ tập đi đứng như bình thường thôi, nếu như em thật sự cần, chị đi săn mấy con thi quái, dùng xương của tụi nó làm thành cặp nạng cho em. Cơ thể em là thần thể, thân thể mật độ cao, rất nặng, vật liệu bình thường không chống nổi sức nặng của em.”
Liễu Vũ nhanh chóng nói: “Chị vẫn nên dưỡng thương trước đã.”
Trương Tịch Nhan gật gật đầu, ở bên cạnh Liễu Vũ xem cô tập luyện trong chốc lát, sau đó chỉ hướng về phía trong sơn động sinh tồn nói: “Giờ chị đi săn một ít thi quái có thực lực thấp và quỷ vật để lấy thi đan cùng âm châu.” Từ nơi đó đi ra có thể tránh được thi quái kim giáp. Thi đan và âm châu săn được có thể chữ thương khôi phục thực lực.
Liễu Vũ nói: “Chị đi đi, em có thể tự chiếu cố bản thân được.” Sau đó lại một đầu té lăn ra đất.
Trương Tịch Nhan quét mắt về phía mặt đất bị nứt do Liễu Vũ té ngã đập vào, ngăn lại cảm xúc đau lòng rút kiếm đi ra ngoài.
B.A