Chúng ta trải qua một cái Tết thật sung túc, sau Tết, hắn lấy bạc mua thêm vài mẫu ruộng tốt.
Lúc nông nhàn thì trồng trọt, khi rảnh rỗi lại lên núi săn bắn.
Hắn cũng bắt đầu dẫn ta lên núi, dạy ta cách săn bắn, phân biệt phân và dấu chân của động vật.
Hắn cũng dạy ta cách dùng d.a.o, cách bắn cung, làm thế nào để dùng ít sức nhất mà vẫn có thể đánh ngất người khác.
Nhưng sức ta còn nhỏ, chẳng tiến bộ được bao nhiêu.
Gia đình chúng ta sống rất hạnh phúc, nhưng trong làng vẫn có những lời đồn đại, phần lớn đều từ nhà họ Triệu mà ra.
“Thật đúng là để gã què đó được hời, không mất gì mà có vợ có con gái.”
“Cái ả tiện nhân kia dù có đắc ý thế nào, chẳng phải cũng chỉ gả cho một gã què? Trương què làm sao bì được với con trai ta, Vĩnh An?”
Triệu Vĩnh An đẹp trai thì có ích gì?
Vai không gánh nổi, tay không xách được, rõ ràng là dân làm nông, nhưng chẳng chịu làm gì, tài giỏi nhất là đánh đập vợ con.
Trở về nhà, ta nhìn kỹ chân của hắn thêm vài lần.
Hắn nhận ra, đi lại cẩn thận hơn.
Mẫu thân nhân lúc không ai để ý, vỗ nhẹ vào đầu ta, “Phụ thân con đối xử tốt với con như vậy, Chiêu Chiêu, chúng ta không thể vô ơn, không thể như những người trong làng mà khinh thường phụ thân con.”
Bà nghĩ ta đã trở thành đứa con vô ơn, tức giận, nhưng lại không nỡ đánh ta.
Ta vội vàng giải thích không phải vậy.
“Mẫu thân, con muốn học y, biết đâu học tốt rồi, có thể chữa lành chân cho phụ thân.”
Ta không bận tâm phụ thân có què hay không, cũng không quan tâm đến vết sẹo trên mặt hắn, ta chỉ đau lòng cho hắn.
Rõ ràng là một nam tử hán đại trượng phu, nhưng vì bị thương nên đi lại khó khăn, khi trời mưa hay trời u ám mà đi nhiều thì chân lại đau.
Mẫu thân hiểu ý định của ta, nhưng cũng lo lắng.
Bởi vì học làm thầy thuốc không dễ, người ta cũng không thích nhận con gái làm học trò.
Chỉ là, phụ thân đứng ngoài cửa nghe thấy ý định của ta, im lặng hai ngày.
Sau đó, hắn dẫn ta vào huyện thành, tìm đến quản gia của gia đình quyền thế mà chúng ta từng đến nhờ vả, xin ông ta giúp đỡ.
Quản gia nhìn ta rất kỹ, sau đó lại rất vui mừng.
“Được, việc này giao cho ta. Nhưng Chiêu Chiêu này, học y rất vất vả, làm học trò lại càng vất vả hơn, con có chịu khổ được không?”
Ta vỗ ngực, “Con chịu được, đợi con học y xong, chữa lành chân cho phụ thân, kiếm nhiều bạc, nuôi dưỡng phụ mẫu và các đệ muội.”
Quản gia cười lớn, “Còn có các em sao? Đã có tin vui rồi à?”
Câu hỏi này khiến phụ thân đỏ mặt, vội vàng nói, “Còn sớm, còn sớm.”
Ta vào huyện thành để bắt đầu học y, nửa tháng mới được về nhà một lần.
Ta chỉ mang theo cục đá tập võ ở nhà.
Mẫu thân không nỡ để ta đi một mình, đứng mãi ở cửa hiệu thuốc không chịu rời, ta vẫy tay bảo bà cứ yên tâm mà về.
“Mẫu thân, đợi khi con thành tài sẽ trở về hiếu thuận với hai người.”
Mẫu thân lại bị ta chọc cười, “Được, mẫu thân đợi.”
Đại phu trong tiệm thuốc là bạn cũ của quản gia, bình thường đối với bệnh nhân rất ôn hòa, nhưng lại rất nghiêm khắc với các dược đồng và học trò.
Chúng ta vụng về thì bị mắng, học không tốt cũng bị mắng, đưa nước cho khách muộn cũng bị mắng, có lúc còn bị đánh.
Có vài đứa trẻ bị đánh đến mức ấm ức, chẳng bao lâu sau đã về nhà, không chịu đến nữa.
Ta không sợ, chút đòn này có là gì?
Thầy khi đánh chỉ đánh vào chỗ nhiều thịt, lực cũng vừa đủ, không quá đau cũng không gây thương tổn, chỉ là đau nhất lúc vừa bị đánh, sau đó không còn khó chịu gì.
So với việc bị đánh ở nhà họ Triệu, những trận đòn này chẳng đáng là bao, ta đã quen rồi.
Hơn nữa, thầy cũng chỉ là “thương cho roi cho vọt”, giống như ánh mắt phụ thân khi thấy ta tiến bộ chậm trong việc luyện võ, ta hiểu.
Dù thầy nghiêm khắc, nhưng luôn cho chúng ta ăn no, chưa bao giờ keo kiệt về ăn mặc.
Dù ta vụng về, nhưng ai tốt ai xấu, ta vẫn phân biệt rõ ràng.
Ta vẫn tiếp tục luyện quyền cước theo cách phụ thân đã dạy, mỗi ngày đều nâng cục đá, sức lực càng lúc càng lớn.
Nhờ sức mạnh ấy, ta học rất tốt môn xoa bóp và mát xa từ thầy, đầu tiên là thử trên người thầy.
Thầy bình thường rất mệt mỏi, được ta xoa bóp thì vô cùng dễ chịu, đối với ta cũng nở thêm một nụ cười.
Nửa tháng về nhà một lần, ta liền xoa bóp chân bị thương cho phụ thân.
Ban đầu hắn không chịu, miễn cưỡng mới đồng ý.
Qua một lúc, mắt hắn đã đỏ lên.
Khi đứng dậy, hắn đi lại thoăn thoắt hơn nhiều.
“Chiêu Chiêu thật thông minh, học rất nhanh.”