*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở lối vào tàu điện ngầm tấp nập người ra vào, vị trí của Phương Du cũng không cản trở ai. Cô đứng dưới mái che bên cạnh, giống như những người lạ kế bên đang đợi người đi lên từ thang cuốn.
Nhưng cô lại nhìn theo hướng ngược lại với những người này.
Cô không có người mà mình muốn đợi…
Có lẽ đã từng có, nhưng từ lâu đã vỡ tan như bong bóng trong giấc mơ.
Cô cầm điện thoại và mím môi nhẹ.
Về cái cớ của Đàm Vân Thư, cô không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Trong mắt cô, Đàm Vân Thư là một người thích chơi chữ, cho dù đó là lời nói rằng cô không muốn tiếp tục nữa hay hiện tại.
Không phải là người lạ thì có thể trở thành bạn bè sao? Cũng giống như việc bạn nói không ghét ai đó, không có nghĩa là bạn thích họ. Nhưng Đàm Vân Thư lại coi đó là điều hiển nhiên, dường như trong thế giới của nàng chỉ có đen và trắng.
Nói cách khác, mọi quy tắc đều do Đàm Vân Thư đặt ra, nàng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Là cố ý làm bậy.
Tuy nhiên, Phương Du sẽ không rơi vào bẫy của nàng nữa.
Vì vậy, lời nói của Phương Du tất nhiên trở nên sắc bén, nàng nhướng mày nói: “Tôi chỉ biết dị ứng sẽ phá hủy lớp biểu bì trên mặt, khiến làn da mỏng đi. Tôi chưa bao giờ nghe nói da mặt có thể dày lên.”
“Ừm, tôi là trường hợp đặc biệt.” Đàm Vân Thư dường như không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô, vừa trả lời vừa đến gần.
Hai người giống như hai thái cực.
Phương Du nhìn nàng từng chút một bước đến gần, không có ý định nói tiếp.
Chỉ là ký ức chợt ùa về, trước đây họ từng thế này, đó là ngày 20 tháng 5 sáu năm trước, cô đang làm việc bán thời gian tại Trung tâm thương mại Lâm Lí ở Liễu Thành, thì Đàm Vân Thư đột nhiên xuất hiện.
Họ hôn nhau ở lối thoát hiểm của trung tâm thương mại với trái tim đập thình thịch.
Điều khác biệt là lúc đó cô lo lắng sự ồn ào ảnh hưởng đến việc nghe điện thoại của Đàm Vân Thư, nên từ khu nghỉ ngơi đi bộ đến lối thoát hiểm. Bây giờ dù có quá nhiều tiếng ồn xung quanh, cô cũng không lo lắng cho Đàm Vân Thư nữa.
Ồn thì ồn, chỉ cần cô không thấy ồn là được.
Đàm Vân Thư với đôi chân dài đã bước đến trong lúc cô còn đang thẫn thờ, phút chốc đã đứng yên trước mặt cô: “Để bày tỏ thành ý, gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn.”
Cuộc gọi WeChat đã bị treo giữa chừng.
“Vậy thì mục đích của cô đã đạt được.” Phương Du mở miệng, giọng điệu bình tĩnh không khác gì ở nơi làm việc.
Đàm Vân Thư thăm dò hỏi: “Vậy Phương Du, cậu có thừa nhận hiện tại chúng ta là bạn bè phải không?”
“Đàm tiểu thư luôn giỏi thay đổi các khái niệm.”
“Cảm ơn đã chấp nhận.”
Trang phục đi làm của Đàm Vân Thư rất trang trọng, áo sơ mi và váy vừa vặn, tóc được bới lên bằng một chiếc kẹp càng cua, toàn bộ cơ thể toát lên nét dịu dàng.
Phương Du không cho Đàm Vân Thư bất kỳ cơ hội nào nữa, nói tiếp: “Xin lỗi, Đàm tiểu thư, tôi đang vội về nhà.” Cô nói thêm, “Ngoài ra, xin hãy cho tôi biết cách báo đáp càng sớm càng tốt. Tôi không biết cô định tối đa hóa như thế nào, nhưng tôi sẽ không thực hiện nó nếu hết hạn.”
“Tôi có thể đưa cậu về nhà.”
“Nhà của tôi không phải ai cũng có thể vào được.”
“Tốt.”
Đàm Vân Thư kéo môi dưới: “Cuối tuần vui vẻ nhé, Phương Du.”
Phương Du không mở miệng đáp lại lời nói của nàng, chỉ gật đầu rồi quay người lên thang cuốn để đi xuống.
Dần dần, những người đi tàu điện ngầm khác đến đứng sau lưng Phương Du. Bóng dáng của Phương Du càng lúc càng nhỏ hơn trong tầm mắt của Đàm Vân Thư, cuối cùng biến mất.
Cũng giống như rất nhiều lần trong quá khứ.
Đàm Vân Thư sau đó quay người, từ từ biến mất trong dòng người qua lại.
–
Phương Du không quan tâm đến những gì xảy ra trong giới thượng lưu, nhưng sự kiện từ thiện trên du thuyền năm nay lớn hơn hai lần trước rất nhiều.
Thứ bảy là ngày khai mạc, nhiều tài khoản tiếp thị đã đăng nội dung liên quan.
Bắt đầu với tính chất của sự kiện. Sau đó là mô hình du thuyền, cũng như cơ sở vật chất nội thất bên trong du thuyền. Cuối cùng là phần giới thiệu một số đại diện công ty, những người nổi tiếng trong làng giải trí, chủ tịch của những công ty bất động sản hàng đầu, chủ tịch ngành ăn uống, ngôi sao có mức cát xê cao…
Đây là những tin tức mà Phương Du nhìn thấy sau bữa cơm trưa thứ bảy. Cô vẫn đang lướt internet bình thường và nhận được những thông báo đề xuất này trên trang chủ.
Vì vậy, cô biết rằng du thuyền đã khởi hành từ Hải Thành, trong một tuần sẽ đi đến các địa điểm khác nhau trên cả nước.
Cư dân mạng ở khu vực bình luận bày tỏ sự không đồng tình với bức tường giai cấp này, ranh giới trong cuộc đời thực ra chính là nước ối.
Phương Du không bày tỏ ý kiến, liếc nhìn mấy cái rồi thoát ra.
Cô đã từng nghĩ đến việc thu hẹp khoảng cách với Đàm Vân Thư, nhưng hóa ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền.
May mắn thay, bây giờ không cần phải suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Không phải cô không lên kế hoạch cho ngày cuối tuần, lần này kế hoạch của cô là làm “người mẫu” cho Đường Ban Tuyết. Cô chỉ cần mang theo gương mặt mình đến studio “Bán Chi Tuyết Cao”. Đường Bán Tuyết sẽ trang điểm cho cô, quay video, rồi đăng lên các nền tảng mạng xã hội.
Phương Du thỉnh thoảng xuất hiện trên tài khoản “Bán Chi Tuyết Cao”, nhưng tần suất cực kỳ thấp, có lẽ sáu tháng chỉ một lần.
Nhiều cư dân mạng hy vọng cô có thể “tiếp tục”.
Dữ liệu truy cập gần đây trên tài khoản của Đường Bán Tuyết không quá lý tưởng, nên cô ấy đã nghĩ đến việc “đưa” Phương Du lên sàn. Bởi vì mỗi khi Phương Du xuất hiện, thống kê về lượt thích, bình luận, chia sẻ đều rất tốt và ổn định. Đương nhiên, buổi quay video này không chỉ giới hạn ở Phương Du, cô ấy còn mời những người bạn khác cùng xuất hiện, và thậm chí cả một số bạn cùng ngành với cô ấy.
Vốn dĩ Phù Sương định tối nay cũng sẽ đến, nhưng gần đây cô ấy đã có người yêu, muốn ra ngoài hẹn hò.
Bốn giờ chiều, Phương Du ngồi trong phòng riêng của studio làm đẹp.
Ống kính máy quay chuyên nghiệp tập trung vào khuôn mặt của cô, cô nhìn mình trong gương, vẫy tay về phía máy quay theo lời Đường Ban Tuyết, nở nụ cười ngọt ngào.
Tốc độ cắt ghép biên tập video của Đường Bán Tuyết rất nhanh, sau nửa tiếng trang điểm, video hoàn chỉnh có thể được tung ra vào lúc 8 giờ tối.
Còn có lý do nào khác ngoài hôm nay là thứ Bảy?
Lượng truy cập Internet vào thứ Bảy luôn tốt hơn những ngày khác. Nhiều người thích nằm dài và xem những đoạn video ngắn vào ngày cuối tuần thảnh thơi.
Lúc Phương Du về nhà tắm rửa đã là chín giờ, cô cũng vô cùng thích thú khi xem đoạn video này, gọi một cách hoa mỹ là “làm tư liệu”.
Có lẽ do đã được huấn luyện trong công việc, khuôn mặt của cô trước ống kính không có biểu cảm mất tự nhiên, trông rất thư thái. Cư dân mạng ở phần bình luận cũng cho rằng cảm giác thư thái của cô là rất hiếm. Video hoàn chỉnh kéo dài hơn mười phút, bao gồm phần giới thiệu về các sản phẩm mà Đường Bán Tuyết muốn quảng cáo.
Sau khi xem xong video, Phương Du liếc mắt nhìn điện thoại.
Lúc này, có người đã gửi cho cô một tin nhắn. Đó là Tiết Dịch, người mà cô đã không gặp kể từ lần chia tay trước ở Trung tâm thương mại Lâm Lí.
Tiết Dịch: [Đôi khi tôi phải ngưỡng mộ big data¹, nhờ đó tôi đã xem được video của Tiểu Du]
Phương Du hiểu ý, đáp: [Có vậy cũng nói với tôi à.]
Tiết Dịch: [Ý là dù cô có xem video của tôi, cũng không nói cho tôi biết phải không?]
[Tiết lão sư, việc muốn thấy cô trên mạng là chuyện bình thường.]
[Tốt quá ]
Tiết Dịch hỏi: [Vậy tối mai cô có rảnh không? Tôi tìm được một quán ăn gia đình khá ngon. Cô đừng từ chối tôi nữa nha, Tiểu Du.]
Tiết Dịch nói: [Chúng ta không phải bạn bè sao?]
Phương Du dùng đầu ngón tay gãi gãi trên điện thoại.
Nói thẳng ra, cô chỉ là một fan của Tiết Dịch, đồng thời cũng chỉ là một fan bình thường, không có tham gia fandom. Cho nên cô chưa bao giờ mất bình tĩnh sau khi thêm WeChat của Tiết Dịch. Cô và Tiết Dịch duy trì mối quan hệ “bạn mạng” như vậy. Tiến xa hơn một chút, đó sẽ là mối quan hệ hợp tác công việc như lần trước.
Về việc trở thành bạn bè, điều đó không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Nhưng Tiết Dịch đã nói thẳng như vậy, cũng chỉ ra hết những lời từ chối trước đây của cô. Còn điều gì khiến cô cân nhắc nữa?
Chỉ là…
Ngày mai có hơi bất tiện, đó là ngày 20 tháng 5.
Nếu thật sự chỉ là cùng bạn bè đi ăn cơm, Phương Du sẽ không để ý nhiều. Vấn đề là Tiết Dịch không phải người bình thường.
[Lúc nào cũng được ngoại trừ ngày mai, Tiết lão sư.]
[Tôi chỉ rảnh tối mai thôi.]
Lịch trình của các ngôi sao lớn khá dày đặc, Phương Du do dự một lát rồi hỏi: [Cô có muốn đến nhà tôi ăn tối không? Còn có những người bạn khác của tôi nữa. Lần trước chúng tôi đã cùng nhau đi xem concert của cô.]
[Còn nếu không tiện thì chúng ta hẹn nhau lần tới nhé, Tiết lão sư.]
[Tôi có thể tham gia à?]
[Có thể.]
Phương Du nói: [Nhưng bạn bè tôi sẽ biết rằng tôi quen cô.]
[Không thành vấn đề. ]
Ngay sau đó, tin nhắn của Đàm Vân Thư xuất hiện trên điện thoại của Phương Du.
Đàm Vân Thư hỏi cô có trò chuyện video với Phương Đức Minh không, muốn hỏi thăm về tình hình của Phương Đức Minh.
Đã gần hai mươi ngày trôi qua, khuôn mặt của Phương Đức Minh đã lành được 90%, nhưng vết sẹo trông có vẻ hơi dữ tợn. Hôm nay, sau khi về đến nhà, Phương Du đã gọi điện thoại cho ông bà.
Vì vậy cô trả lời: [Tốt hơn nhiều so với lần trước.]
Đàm Vân Thư: [Ừ.]
Giây tiếp theo, nàng đính kèm bức ảnh hoàng hôn trên biển mà không nhắn thêm gì.
Phương Du không trả lời lại.
Đàm Vân Thư nhìn vào màn hình điện thoại với hàng mi hạ xuống.
Du thuyền sang trọng đang di chuyển trên biển, từ trong phòng nàng có thể nhìn thấy hoàng hôn. Nhưng lúc này trời đã tối, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ chỉ là màu đen như mực.
Một lúc sau, nàng đăng xuất WeChat và tiếp tục xem lại video do “Bán Chi Tuyết Cao” đăng trên ứng dụng video ngắn.
Đàm Vân Thư không thích xem video ngắn, nàng cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Nhưng nàng lại dành sự quan tâm đặc biệt cho “Bán Chi Tuyết Cao”.
Nàng có tiệc xã giao vào lúc 8 giờ, hiện tại nàng mới vừa rút lui khỏi vụ kinh doanh hút máu người.
Nàng nghĩ rằng đó chỉ là một video trang điểm thông thường, nhưng khi nhìn thấy tiêu đề được đề xuất, nội dung là “Bạn tốt lại đến”, liền biết đó là Phương Du.
Nàng lặng lẽ xem video, nhìn Phương Du ngoan ngoãn nhắm mắt lại để Đường Ban Tuyết đánh phấn mắt. Ánh mắt nàng luôn rơi vào đôi môi dày vừa phải của Phương Du, giống như bông hoa xinh đẹp hơi nhếch lên trên. Khi thoa son, môi cô sẽ hé ra một chút để lộ hàm răng trắng sáng.
Lông mi của Đàm Vân Thư khẽ run lên, đột nhiên nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Phương Du chỉ bị ngăn cách bởi màn hình điện thoại di động mỏng manh này.
Nhưng trên thực tế, nàng biết trong trái tim của Phương Du đã dựng lên một bức tường ngăn cản nàng, rất khó vượt qua được.
Nhưng ngày mai…
Đàm Vân Thư liếc nhìn ngày tháng hiển thị trên điện thoại, đôi mắt tối sầm lại.
Ngày mai là ngày 20 tháng 5.
–
Chủ nhật cũng không có gì khác so với ngày hôm qua, Phương Du hâm nóng tin tức trong nhóm trò chuyện rằng sẽ có vị khách quan trọng đến ăn tối cùng mọi người. Cả Phù Sương và Đường Bán Tuyết đều bày tỏ sự mong đợi.
Hai người họ nói rằng sẽ không bỏ lỡ tối nay.
Tin tưởng tuyệt đối Phương Du.
Khoảng mười giờ, Phương Du nhận được một tin nhắn khác từ Đàm Vân Thư, lần này là bức ảnh chụp cảnh mặt trời mọc trên biển, Đàm Vân Thư xuất hiện ở góc dưới bên phải.
Đàm Vân Thư: [Đã gửi trước cho bạn tôi một tấm bưu thiếp, vui lòng ký nhận.]
Chú ếch du lịch.
Phương Du nhướng mày, không định trả lời.
Bởi vì Đàm Vân Thư nói rằng sẽ không có vấn đề gì nếu cô không trả lời tin nhắn.
[Hôm nay vui vẻ nhé, Phương Du.] Đàm Vân Thư đã gửi một tin nhắn khác.
Phương Du nhìn dòng tin nhắn này, mím môi.
Đây là lần thứ ba Đàm Vân Thư nói điều này với cô.
Một lần vào ngày này sáu năm trước, một lần là sau bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân Thẩm gia, lần còn lại là bây giờ.
Câu này có ý nghĩa gì đặc biệt không?
Phương Du nghĩ là không.
Cô hít một hơi thật sâu, đi đến bên cửa sổ, đứng yên, đáp lại một câu: [Mỗi ngày tôi đều vui vẻ.]
Sau đó cô nhận được cuộc gọi WeChat từ Đàm Vân Thư.
Phương Du đưa tay đón lấy làn gió nhẹ, không từ chối, nhấn vào trả lời: “Cô đã nghĩ ra cách báo đáp chưa?”
“Phương Du, tôi chưa kết hôn.”
“Chuyện đó không liên quan gì tới tôi.”
“Tối hôm qua lại gặp phải Lư gia, con gái của Lư Quý Châu đã gần năm tuổi rồi.” Đàm Vân thở phào nhẹ nhõm, “Ban đầu tôi chỉ đính hôn với hắn…”
“Đàm Vân Thư.”
Phương Du lớn giọng để ngăn lại: “Tôi không có hứng thú với những chuyện này. Tôi không hiểu tại sao cô lại nói với tôi.”
Cô dừng lại, chớp chớp mi, chậm rãi hỏi: “Cô thích tôi sao?”
***
Chú thích:
¹大数据/ dữ liệu lớn hay Big data: cái này rộng lắm, hỏi bác Gồ sẽ rõ nha. Mình chỉ nêu một ví dụ đơn giản: Mọi người có bao giờ tự hỏi internet quá hiểu mình không? Như việc mình mới nghĩ đến mua cái gì hay tìm cái gì là quảng cáo và video hiện ra liền. Đó là một trong những ứng dụng của big data đóa.