Đúng vậy. Đây là ý tưởng của Đàm Vân Thư nhằm tối đa hóa phương thức Phương Du “báo đáp” mình.
Như nàng đã nói tối qua, nàng thực sự không còn lựa chọn nào khác. Những gì nàng phải đối mặt hết lần này đến lần khác là sự từ chối và thờ ơ của Phương Du. Kỷ vật duy nhất giữa nàng và Phương Du đang nằm trong lòng người khác. Vậy còn lại gì cho nàng?
Chỉ vì nàng đã vô tình cứu Phương Đức Minh, Phương Du đã thụ động nợ một ân tình cần báo đáp.
Tối đa hoá, chẳng có gì khác ngoài cách này.
Nàng không muốn bất cứ điều gì, nàng chỉ muốn được dây dưa gặp gỡ Phương Du, ngay cả khi phải sử dụng cách này. Nàng không thể chịu đựng được cơn đau thấu tim như đêm qua.
Nàng đã bước đến sự tận cùng của nỗi tuyệt vọng, đây cũng là điều nàng đã gây ra cho Phương Du.
Nếu trong lòng Phương Du vẫn còn oán giận, cô có thể “báo đáp theo cách riêng của mình”, không phải sẽ tốt hơn sao?
Một giọng nữ máy móc vang lên ở loa thông báo. Nhiều người gặp khó khăn khi rời khỏi nhà ga, thật không dễ dàng để chen vào toa tàu. Cuối cùng, với một tiếng “ding”, cánh cửa đóng lại, tàu điện ngầm bắt đầu tiến đến ga tiếp theo.
Nhưng Phương Du vẫn quay đầu sang một bên, sắc mặt trầm xuống, không có ý định cho Đàm Vân Thư một câu trả lời.
Trong mắt Đàm Vân Thư, sự chân thành có thể thực sự đem ra làm trò tiêu khiển hay sao?
Sắc mặt Phương Du cứng đờ, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Rõ ràng trên tàu vẫn có rất nhiều tiếng ồn ào, nhưng bầu không khí dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, giữa họ không còn bất kỳ giao tiếp nào nữa. Hai người họ sẽ chẳng khác gì người xa lạ nếu Phương Du không nắm lấy cổ tay của Đàm Vân Thư trong quá trình di chuyển. Sau khi đổi sang một tàu điện ngầm khác, Đàm Vân Thư lại bị vây trong góc.
Đợi đến khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Phương Du cố tình giữ khoảng cách với Đàm Vân Thư.
Đã đến vòng tròn tài chính, khả năng gặp phải đồng nghiệp là rất cao. Cô không muốn xuất hiện cùng Đàm Vân Thư, rồi trở thành tâm điểm bàn tán của người khác.
Rõ ràng, không ai trong Tập đoàn khách sạn Quân Linh có thể ngờ tới sẽ gặp mặt Đàm tổng của họ ở ga tàu điện ngầm đông đúc này. Một số người đã sửng sốt khi nhìn thấy Đàm Vân Thư khi họ xuống tàu điện ngầm, còn đang cân nhắc xem có nên đến chào hỏi Đàm Vân Thư hay không, Đàm Vân Thư đã sải bước đôi chân dài của mình, tiến về phía trước.
Tất cả những gì còn sót lại là ánh mắt bối rối của họ.
Khắp nơi vang lên tiếng bước chân vội vã, có người vừa đi vừa gặm bánh mì.
Vào thứ Hai, không ai có nụ cười trên môi, vẻ mặt họ giống như bị ai đó mượn tiền mà không chịu trả. Hôm nay, bầu trời thậm chí còn u ám hơn.
Đàm Vân Thư biết rõ mối bận tâm của Phương Du, vì vậy nàng không cố đuổi theo mà giữ một khoảng cách nhất định với Phương Du.
Nhưng nàng lại không mang theo ô, ngoài trời vẫn còn đang mưa.
Khi Đàm Vân Thư đi lên thang cuốn, nàng tưởng Phương Du đã đi xa, nhưng Phương Du vẫn đang đứng ở lối vào tàu điện ngầm, đưa cho nàng một chiếc ô trong suốt.
Ở đây có người bán ô với giá mười tệ một chiếc. Trong thời tiết này, chắc chắn sẽ có người cần.
Bây giờ việc họ dùng chung một chiếc ô không còn phù hợp nữa.
“Cảm ơn.” Đàm Vân Thư nói với giọng rõ ràng, tâm trạng có phần chán nản trước đó của nàng đã tốt hơn một chút.
Phương Du: “Ừm.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô quay đi không chút do dự, chân lướt trên mặt đất ẩm ướt.
Đàm Vân Thư mở ô ra, rồi đi theo phía sau.
Nàng nhìn Phương Du gặp đồng nghiệp của mình, mỉm cười với họ và chào hỏi.
Giữa nàng và Phương Du luôn có vài người, ai nhìn qua cũng sẽ cho rằng họ không hề quen biết nhau.
Thật giống trước đây.
Nhận ra điều này, hơi thở của Đàm Vân Thư trở nên khó khăn.
Những hạt mưa rơi xuống, nhảy múa trên tán ô, reo hò, gào thét, chôn vùi và giấu đi mọi cảm xúc của nàng.
Không lâu sau, cả hai bước vào tòa nhà công ty của mình.
Khi quay người lại không còn thấy bóng dáng của Đàm Vân Thư nữa, Phương Du điều chỉnh lại vẻ mặt, nụ cười đặc trưng trên khuôn mặt, quẹt thẻ nhân viên rồi đi vào đợi thang máy.
Đây là ngày làm việc đầu tiên trong tháng 6, Thẩm Ánh Chi đã đặt ra KΡΙ* cho mọi người trong tháng này.
*Key Performance Indicator: nôm na là đặt mục tiêu công việc mỗi tháng, quý, hay năm
Buổi sáng đã trôi qua, Phương Du bận rộn đến mức không có thời gian nhìn vào điện thoại.
Lại sắp đến Tết Đoan Ngọ, cô cần xử lý các vấn đề liên quan đến bộ phận thu mua của công ty và gửi báo cáo. Thẩm Ánh Chi cũng có rất nhiều hoạt động xã hội tuần này, cô phải đi cùng cô ấy. Chỉ cần liệt kê công việc trong tuần của chủ tịch, cô đã cảm thấy hoa mắt.
Nguyên nhân chính là do ánh sáng trong phòng không đủ sáng vào những ngày mưa, khiến người ta ngột ngạt, khó thở.
Đến giờ ăn, Phương Du cũng không lập tức đứng dậy đi tới căng tin công ty, cô vẫn ngồi trên ghế trong văn phòng, ấn huyệt thái dương, xoa chầm chậm. Một lúc sau, cô chạm vào chiếc điện thoại di động mà mình đã đặt sang một bên do không có thời gian nhìn vào.
Đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn của Đàm Vân Thư.
Phương Du chớp mắt, sau đó nhớ lại những gì Đàm Vân Thư đã nói bên tai cô trên tàu điện ngầm. Đầu ngón tay cô ngập ngừng trong vài giây, cuối cùng bấm vào tin nhắn từ Phù Sương trước.
Phù Sương gửi tin nhắn trước đó, khi cô còn đang ở trên tàu điện ngầm.
Phù Sương: [Tiểu Du! Tôi không bị quáng gà!]
Phù Sương: [Chiếc ô này là của cậu!]
Phù Sương: [Người kia là bạn của cậu à?]
Phù Sương đính kèm một bức ảnh.
Cô ấy cũng bắt tàu điện ngầm vào buổi sáng, nhưng khác hướng với Phương Du. Cô ấy cũng chỉ cần một tuyến tàu là đến công ty, nên hiếm khi đi cùng lúc với Phương Du. Vì hôm nay trời mưa, nên rời nhà sớm một chút, không ngờ lại bắt gặp Phương Du và một cô gái khác đang ở dưới chiếc ô.
Chỉ có thể nhìn thấy phần lưng từ vai trở xuống, nhưng cũng có thể đoán được người đó không thể là Đường Bán Tuyết, vì họ sẽ không giấu cô ấy. Đó cũng không thể là Tiết Dịch, bởi vì chiều cao của Tiết Dịch tương đương với Phương Du. Nếu không phải thì chỉ có thể là người bạn khác của Phương Du, quan trọng hơn hết, cô ấy chắc chắn chưa từng gặp mặt.
Phương Du bấm vào bức ảnh, dùng tay đỡ trán. Đó thực sự là cô và Đàm Vân Thư.
Cô nên thấy may mắn vì tối qua Phù Sương không mở cửa vì tiếng ồn, nếu không chuyện của cô với Đàm Vân Thư sẽ không giấu được.
[À, cô ấy là bạn của tôi. ] Phương Du bấm bụng trả lời tin nhắn.
Phù Sương không còn để ý đến chuyện này nữa, cô hỏi: [Cậu bận đến mức không có thời gian xem tin nhắn à?]
[Ừ…] Phương Du thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trò chuyện với Phù Sương một lúc, đầu dây bên kia khuyên cô nên đi ăn cơm trước đã, vì thế cô thoát ra, rồi mở hộp thoại nói chuyện với Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư chuyển mười nhân dân tệ cho cô vào khoảng chín giờ, nói rằng đó là tiền mua ô.
Đàm Vân Thư còn nói rằng nàng thấy hơi đau đầu, tự hỏi liệu có phải là do bị dính mưa hay không, đồng thời nàng hỏi cô có cảm thấy khó chịu không.
Phương Du nhận tiền mua ô mà không khách sáo.
Cuối cùng cô trả lời: [Tôi không sao.]
[Hãy uống nước ấm.]
Đàm Vân Thư trả lời ngay lập tức: [Được rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm.]
Phương Du nhướng mày, không trả lời tiếp, đứng dậy đi đến nhà ăn của công ty, vừa chọn đồ ăn xong đã thấy Tề Vận chào mình, ra hiệu cho cô đến ngồi bên cạnh.
“Chị Vận.” Phương Du ngồi xuống đối diện và mỉm cười.
Tề Vận sắc mặt sa xuống: “Làm việc khiến người ta không cười nổi.”
“Kiên trì cố gắng.”
Phương Du khích lệ: “Còn mấy chục năm nữa là về hưu rồi.”
“Em thật là…” Tề Vận dở khóc dở cười, “Đôi khi em rất hài hước, trợ lý Phương.”
Phương Du không bày tỏ quan điểm, tập trung vào việc ăn cơm.
Khi họ ăn gần một nửa, Tề Vận hướng cằm về phía cô, nói: “Thẩm tổng và Đàm tổng ở bên kia.”
“Đàm tổng?” Phương Du ngạc nhiên một lúc.
Tề Vận gật đầu: “Ừ.” Cô ấy có vẻ hơi bối rối, “Chị thấy người bên bộ phận tài chính nói rằng căng tin của tập đoàn khách sạn Quân Linh đã được đưa vào sử dụng, sao Đàm tổng vẫn đến công ty chúng ta? Đồ ăn ở căng tin của cô ấy không ngon à?
“……”
“Không biết nữa.”
Phương Du không quay đầu lại nhìn, nhưng cô cảm giác được một ánh mắt.
Đúng là Đàm Vân Thư đang nhìn cô.
Nhưng ánh mắt của Đàm Vân Thư lại cực kỳ kiềm chế, giống như chỉ tùy ý nhìn, sau đó nhanh chóng quay người đi theo Thẩm Ánh Chi về phía lối ra của nhà ăn tự phục vụ.
Có lẽ bởi vì Phương Du vẫn chưa đáp lại, nàng thấy an tâm hơn nếu gặp được Phương Du, chỉ khi đó mới có thể cảm nhận được rằng tất cả những gì đã trải qua đêm qua không phải là một giấc mơ.
Thẩm Ánh Chi ở bên cạnh nói với nàng: “Cả người cậu trông thật quen mắt.”
Không cần Đàm Vân Thư nói, cô cũng đoán được đêm qua Đàm Vân Thư đến gặp Phương Du, có lẽ vì quá muộn nên ở lại nhà Phương Du, mặc quần áo của Phương Du.
“Nhìn quen là được.” Đàm Vân Thư cong môi, “Chỉ sợ cậu nhìn không quen.”
Thẩm Ánh Chi im lặng một lát, khi xung quanh ít người hơn, cô nói đùa: “Không còn dáng vẻ tối qua sao?”
“……”
Khi nghĩ đến vẻ mặt và lời nói của Tiết Dịch đêm qua, lông mày của Đàm Vân Thư chậm rãi nhíu lại.
Những vấn đề giữa họ vẫn chưa được giải quyết.
Nhưng điều này cũng khiến Đàm Vân Thư nhớ tới ba chữ “Tôi không có” mà Phương Du đã nói khi ngắt lời nàng vào buổi sáng.
“Tôi không có” cái gì cơ?
Đó là nàng không làm phiền Phương Du? Hay Phương Du không có ý định thuộc về hay yêu thích Tiết Dịch? Hay nàng không có tạo thêm phiền phức gì cho Phương Du?
Điều nàng quan tâm nhất là ý ở giữa.
Chẳng lẽ Phương Du nói “Tôi không có” chính là đáp án?
Không thể tránh khỏi, trong lòng Đàm Vân Thư dấy lên một tia hi vọng nhỏ bé, mong manh. Đồng thời cô cũng vướng vào một cuộc giằng xé, có lẽ cho đến nay Phương Du vẫn chưa đồng ý với cách “báo đáp” của nàng là vì Tiết Dịch.
Hai nhân vật đối nghịch trong tâm trí bắt đầu chiến đấu với nhau.
……
Tối nay, Phương Du cũng tăng ca thêm một tiếng, không hề khoa trương như tuần trước. Sau khi hoàn thành công việc trước mắt, cô nhận ra ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, gió đêm mát mẻ ùa vào.
Cô cầm túi xách lên, đi tới đóng cửa sổ rồi rời khỏi văn phòng.
Khu vực văn phòng bên ngoài vẫn còn người tăng ca. Tình hình kinh tế hiện nay không mấy khả quan, nhiều công ty trong giới tài chính đã đưa ra lựa chọn sa thải nhân viên. Hiện tại không có dấu hiệu nào về điều này ở trụ sở chính, nhưng tin tức liên quan chắc chắn sẽ khiến mọi người có hơi khó chịu, lo lắng bản thân sẽ bị “tối ưu hóa”.
Có người còn đến hỏi vòng vo Phương Du, muốn tìm hiểu kế hoạch sa thải của Thẩm Ánh Chi, nhưng đều bị Phương Du từ chối như thể đang tập thái cực quyền.
Cô nói chuyện một cách kín đáo, trừ khi đó là chỉ thị của Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Ánh Chi đương nhiên không có ý định như vậy, nhưng cô ấy cảm thấy trong hoàn cảnh này có thể kích thích nhiệt huyết trong công việc của nhân viên, cũng không phải điều gì xấu.
Sẽ không thể quản lý một công ty nếu không biết sử dụng một số biện pháp tâm lý.
Nghĩ đến đây, Phương Du đang đi xuống bằng thang máy, mắt cô nhắm lại. Khi mở ra, thang máy vừa đi đến tầng một.
Màn hình điện thoại di động của cô tình cờ sáng lên, là Đàm Vân Thư đang gọi. Vẫn là số trước đây của Đàm Vân Thư, không hề thay đổi.
Phương Du bước ra ngoài, đồng thời bắt máy cuộc gọi. Cô muốn hỏi “Có chuyện gì vậy?”, nhưng khi nghĩ đến tối qua Đàm Vân Thư nói ghét câu này, cô nuốt lại và chỉ nói “Xin chào?”
“Tôi muốn lấy váy, Phương Du.” Đàm Vân Thư nói, “Khi nào cậu rảnh?”
Phương Du suy nghĩ một lát.
Tối mai cô và Thẩm Ánh Chi sẽ đi ăn tối và giao lưu với khách hàng, vì vậy tối nay là thời điểm tốt nhất.
Chiếc váy đuôi cá của Đàm Vân Thư không thích hợp để cô giữ lâu. Chiếc váy này dường như không phải là loại có thể giặt bằng cách thông thường, tối qua lại bị dính mưa, để lâu sẽ bị ảnh hưởng.
“Tối nay.” Phương Du đi ra ngoài tòa nhà, bình tĩnh nói.
Bầu trời dường như bị vẩy tung tóe một lớp mực đen dày đặc, tối tăm không đáy, dễ dàng thấy đèn trên các tòa nhà vẫn bật sáng. Ở một quán cafe gần đó, có những người đang gõ máy tính trước cửa sổ.
Mặt đất vẫn còn hơi ẩm, ngày mai trời lại đổ cơn mưa.
Đàm Vân Thư cười nói: “Được, vậy tôi tới tìm cậu.”
“Bây giờ tôi không ở nhà.”
“Vậy cậu ở đâu?”
“…” Phương Du không muốn trả lời nữa, cô rơi vào sự mâu thuẫn của chính mình.
Thực sự không nên tiêu khiển.
Nhưng có thể nói rằng bản thân không giận Đàm Vân Thư không?
Có vẻ như có.
Cô vốn tưởng rằng mình đã bình tĩnh từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Đàm Vân Thư như vậy đêm qua, chẳng phải cảm xúc của cô cũng dao động vì điều này sao?
Đàm Vân Thư trong lúc này hiểu được ý tứ của Phương Du, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ rời công ty có vài phút thôi.”
“Chờ tôi.”