Khi Đàm Vân Thư đứng dậy, nàng đã lấy kính của Phương Du và cầm trên đầu ngón tay. Trong khi hỏi, nàng cũng nâng kính lên và đặt chúng trước mắt Phương Du.
Chỉ sợ Phương Du sẽ không nhớ gì.
Rèm cửa trong phòng khách không được kéo chặt, ánh sáng mạnh hơn trong phòng ngủ, lông mày của Đàm Vân Thư cũng được phản chiếu rõ ràng và tinh tế hơn, đầu ngón tay đều đặn, được cắt tỉa gọn gàng, móng tay không được trang trí, chỉ có một lớp màu hồng nhạt tự nhiên.
“Nếu như tôi nói không nhớ thì sao?” Phương Du lấy cặp kính trên đầu ngón tay nàng xuống, giọng điệu trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, không còn cảm giác say nữa.
Đàm Vân Thư nghe vậy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới sự không nhạy bén của mình tối qua, nàng nói: “Cậu cũng nói “nếu như”.”
Giống như đêm qua, sự thật đã được chứng minh không cần phải giả định.
Thế là Phương Du nhớ.
“Nếu như tôi thật sự không nhớ ra thì sao?” Phương Du lại hỏi, đứng thẳng lên.
Đàm Vân Thư không biết đây có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy Phương Du mỉm cười khi đưa ra hỏi câu hỏi này, nhưng trên mặt Phương Du không hề có nụ cười, vẫn là dáng vẻ cũ.
Đàm Vân Thư trầm ngâm hai giây, sau đó cao giọng nói: “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến cậu nhớ lại?” Nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi sẽ không để cậu quên đi, Phương Du.”
“Không cần cố gắng.” Phương Du tuôn ra lời này rồi quay người: “Tôi đi tắm.”
Phòng tắm rất rộng rãi và được trang trí đầy phong cách. Nhìn có vẻ tối giản nhưng sang trọng. Ngoài ra còn có một bồn tắm được làm bằng đá cao cấp, cùng với một chiếc gương rất lớn. Ở đây, nhiều người đứng thành hàng ngang cũng được.
Quay đầu lại, Phương Du nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng cô dùng tối qua đang dựng đứng trong ly.
Phương Du không khỏi nghĩ đến quá trình vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ——
Đàm Vân Thư dùng dây buộc tóc, tháo đồng hồ của cô ra, đưa nước và bàn chải đánh răng cho cô. Nàng thậm chí còn dùng khăn lau mặt cho cô, động tác nhẹ nhàng, giọng nói mang theo ý cười, dỗ dành cô.
Cô nhớ rõ thời điểm ngồi trên bồn rửa mặt, vòng tay qua vai Đàm Vân Thư, cúi đầu nhẹ nhàng hôn Đàm Vân Thư. Kem đánh răng có vị bạc hà tươi mát, hình như vẫn giống như những năm trước.
Thậm chí không biết họ đã hôn nhau bao lâu, sau đó Đàm Vân Thư bế cô lên giường.
“Không hôn nữa, Phương Du. Nếu cậu còn tiếp tục hôn tôi, tôi sẽ không muốn ngủ trên ghế sofa đâu.” Đây là những lời cuối cùng Đàm Vân Thư nói với cô, vẫn còn đọng trong trí nhớ.
Lúc này, Phương Du: “…”
Tốt nhất là đừng nhớ.
Phương Du ôm trán, lại ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương.
Tối qua uống nhiều rượu như vậy, sắc mặt cô bây giờ trông không được tốt lắm, nhìn tổng thể rất tiều tụy, cô thở dài thật sâu.
Đàm Vân Thư dường như đã đoán trước rằng cô sẽ đi tắm sau khi thức dậy, vì vậy nàng đã đặt trước quần áo để thay, đồ lót, khăn tắm và mũ trùm đầu trên kệ.
Phương Du không còn lo lắng nữa, cởi bộ đồ ngủ bằng lụa rồi đứng dưới vòi hoa sen.
…….
Bữa sáng tại khách sạn Quân Linh rất phong phú, kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, có nhiều sự lựa chọn.
Bây giờ là giờ ăn sáng, một số khách trong khu vực nhà hàng mặc đồ ngủ đi xuống.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đàm Vân Thư thay quần áo và đi đến nhà hàng của khách sạn. Nàng thu hút sự chú ý của nhân viên, mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến đây để kiểm tra công việc sao? Tiểu Đàm tổng luôn có yêu cầu khắt khe so với trước đây rất nhiều. Kể từ khi nàng tiếp quản, công ty đã có những thay đổi lớn về mọi mặt. Ví dụ, Tiểu Đàm tổng sẽ không bao giờ bao che cho những quản lý sâu mọt của khách sạn. Trong những năm qua, nàng đã sa thải rất nhiều người. Cuối cùng danh tiếng của nàng ngày càng nổi tiếng, nhưng được mô tả không mấy tích cực, khiến trong lòng mọi người đều kính sợ nàng.
Kể từ khi Đàm Vân Thư nhận phòng khách sạn, ngoại trừ điều tra công việc, về cơ bản nàng không xuất hiện ở nhà hàng vào những thời điểm khác.
Nếu không thì những nhân viên này đã không ngạc nhiên đến thế.
Người phụ trách nhà hàng đến chào hỏi: “Đàm tổng, cô có chỉ dẫn gì không?”
Nhà hàng cũng đã trải qua những cải cách để mang đến cho khách hàng trải nghiệm tốt hơn.
Nhiều người trên mạng đánh giá cao bữa sáng tại khách sạn Quân Linh. Điều này đã thu hút một số khách hàng đặc biệt đến ăn sáng tại khách sạn. Hơn nữa, một số blogger truyền thông với mục đích đặc biệt đến để quay phim, chụp ảnh.
“Không.” Tâm tình Đàm Vân Thư rất tốt, bưng đĩa, mỉm cười nói: “Tôi chỉ tới lấy điểm tâm.”
“Vậy tôi sẽ gọi người mang lên cho…”
“Không cần, tôi sẽ tự lấy. Chị có thể đi trước.”
Tất nhiên là khách sạn có phục vụ bữa sáng tận phòng, nhưng hiện tại nàng không cần.
Nàng muốn tự mình chọn bữa sáng cho Phương Du, rồi tự mình mang lên cho cô, điều này sẽ khiến nàng cảm thấy mọi thứ trở nên chân thực hơn.
Nàng nhớ lần trước Phương Du chỉ nấu cháo trắng đơn giản, lần này cũng không ngoại lệ, nàng cũng lấy thêm một quả trứng, rau xào và trái cây cho Phương Du. Nàng cũng lấy cho mình một phần giống như vậy. Cuối cùng, nàng trở về phòng mình với khây thức ăn trên tay.
Hai phần ăn sáng nàng mang đi cũng thu hút sự chú ý của toàn thể nhân viên.
Cái gì! Hai phần! Phần còn lại là của ai? Đáng nói là Đàm Vân Thư đích thân đến nhà hàng lựa chọn.
Đàm Vân Thư không quan tâm đến cơn bão nội tâm của các nhân viên. Khi nàng mang bữa sáng trở lại, Phương Du vừa mới sấy tóc và bước ra khỏi phòng tắm.
Cơ bản đêm qua Phương Du nghĩ rằng Đàm Vân Thư đang ở trong một căn nhà riêng. Nhưng bây giờ khi tỉnh dậy và nhìn thấy đồ vật đều có khắc chữ “Quân Linh” trên đó, nàng nhận ra rằng Đàm Vân Thư đang ở trong một căn phòng tại Khách sạn Quân Linh. Cô cũng không ngạc nhiên khi Đàm Vân Thư xuất hiện với bữa sáng trên tay.
Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
Khung cảnh giống như một ngày bình thường, hai người cùng trải qua rất nhiều lần.
Thực tế họ đều biết rằng những trải nghiệm như vậy thực sự rất hiếm.
Ăn xong, Phương Du lấy trong túi ra các sản phẩm dưỡng da và mỹ phẩm. Đánh cho mình một lớp nền. Sắc mặt cô thực sự không đủ tươi tắn, cô không muốn ảnh hưởng đến tình trạng của mình. Những thứ cô mang theo điều được chiết ra lọ nhỏ, thuận tiện và cũng không chiếm nhiều diện tích.
Khi ra khỏi phòng tắm lần nữa thì đã gần 8 giờ 20.
Phương Du đã mặc lại áo sơ mi và quần dài của mình. Bộ đồ tối qua đã được Đàm Vân Thư ném vào máy giặt và sấy khô, hiện tại được cho vào túi.
Cô sẽ mang tất cả những thứ này đi, không để lại nữa.
“Tám giờ rưỡi chúng ta xuất phát được không?” Đàm Vân Thư ngồi trên ghế sofa, hỏi với đôi mắt sáng ngời.
“Tôi sẽ đi tàu điện ngầm tới đó.” Phương Du trả lời nhanh chóng, cô nhìn thấy đôi mắt của Đàm Vân Thư tối sầm lại, rồi nói: “Tôi không thích cảm giác bị kẹt xe.”
Đàm Vân Thư thực sự hiểu rằng Phương Du không muốn xuất hiện cùng mình, giống như đi tàu điện ngầm lần trước, họ chia tay nhau sau khi rời khỏi nhà ga.
Nàng có thể nói gì nữa đây? Nàng có thể ép Phương Du đi cùng mình sao?
“Được.” Đàm Vân Thư gật đầu, lại đứng lên, đi về phía Phương Du.
Phương Du hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi của Đàm Vân Thư mở ra và đóng lại, nàng hỏi cô: “Tại sao đêm qua cậu lại muốn tôi hôn cậu? Phương Du.”
“Cô có thể hiểu đó như một sự thất thố* lúc say rượu.”
*sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc lời nói.
Đàm Vân Thư nhanh chóng hỏi: “Khi tỉnh táo thì sao? Cậu có thể “thất thố” không?”
Rèm cửa đều đã được mở ra, bầu trời bên ngoài sáng sủa, ánh nắng vui vẻ nhảy vào phòng, lọt vào đôi mắt đen láy của Phương Du, khuôn mặt Đàm Vân Thư lúc này phản chiếu trong mắt cô.
Phương Du biết rằng đêm qua cô đã uống nhiều hơn trước, vì cô cũng muốn thử sau khi say mình sẽ cư xử như thế nào và đã chọn Đàm Vân Thư.
Bây giờ xem ra chuyện đêm qua đã đưa ra lời giải thích cho cô về những vướng mắc mấy ngày nay. Cô từng nói, nếu Đàm Vân Thư nói trước với cô thì cô đã không có khả năng tiếp tục.
Huống chi, dùng cách của người khác để trả lại cho họ là chuyện bình thường.
Cô không cần phải đặt mình vào bất kỳ xiềng xích đạo đức nào. Cô có thể làm mọi điều gì mình muốn, vì chính Đàm Vân Thư đã đề xuất.
Hơn nữa, cô không có cảm giác gì với nụ hôn của Đàm Vân Thư tối qua sao?
Không, cô cảm nhận được.
Môi của Đàm Vân Thư rất mềm, lưỡi nàng quấn lấy cô, hôn sâu đến mức không thở được.
Nếu không xúc động, cô đã đẩy ra.
Nhưng vào lúc này, đối diện với ánh mắt của Đàm Vân Thư, cô lại nảy ra ý nghĩ mình không thể làm như vậy.
Đùa giỡn với sự chân thành của một người…
“Không.” Phương Du lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Đàm tổng, tôi phải vội đi làm, không thể ở lại nữa.”
Hơi thở của Đàm Vân Thư trở nên căng thẳng khi nghe thấy cách gọi này. Nàng cố gắng mỉm cười, nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn đã chăm sóc tôi.”
“Không có gì, cậu cũng đã làm như vậy với tôi.”
Phương Du: “Ừ.”
Không chần chừ thêm nữa, cô xách túi lên, đi ra cửa và xỏ giày vào.
Vài giây sau, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Đàm Vân Thư.
Ánh nắng dừng lại bên cạnh nàng, không tiến xa hơn.
Nàng chán nản gục đầu xuống.
Nếu Phương Du không có ý đó, tại sao tối qua cô lại yêu cầu nàng tháo kính ra? Nếu Phương Du không nói “nếu như”, nàng tin rằng mình đã chịu đựng được.
Giống như được cho một cục kẹo, chỉ vừa mới nếm hương vị lại bị buộc phải nhổ ra.
Có phải tất cả chỉ vì say rượu thất thố?
Bốn chữ này quanh quẩn trong miệng nàng, cuối cùng trong lòng chỉ còn lại vị đắng.
–
Có một ga tàu điện ngầm cách khách sạn 300 mét, rất gần công ty, chỉ cần đi qua ba trạm dừng.
Phương Du không muốn đến công ty sớm, nên cố tình giảm tốc độ.
Nhưng cô vẫn đến sớm hơn thường lệ năm phút. Cô cất chiếc túi vào tủ và sắp xếp bàn làm việc của mình.
Dự án lần này không dễ nuốt, sau cuộc họp buổi sáng, cả hai bên đều không chịu thỏa hiệp lợi ích của mình, lại hẹn trao đổi vào cuộc họp tiếp theo. Phương Du và Thẩm Ánh Chi lần lượt trở về văn phòng của mình. Mới uống được nửa ly cafe đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Đêm qua, Thủ đô có mưa lớn, cô nghe thấy tiếng sấm sét. Lúc Đàm Vân Thư ôm cô vào lòng, ý thức của cô có phần bị bào mỏng, không biết là thật hay ảo. Trong lúc ngẩn ngơ lại cảm thấy như mình đã quay trở lại ngày đó sáu năm trước, một ngày tươi sáng và trong trẻo, nhưng trong lòng lại nổi lên cuồng phong bão tố.
Đến giờ ăn trưa, Phương Du không đến căng tin công ty mà chọn một nhà hàng gần đó để ăn.
Cô sợ Tề Vận sẽ có ấn tượng với bộ trang phục của mình.
Khi Thẩm Ánh Chi nhìn thấy quần áo của cô trước cuộc họp, cô ấy trông như thể biết tất cả mọi chuyện.
Buổi tối, cô tăng ca thêm một tiếng như thường lệ. Lúc Phương Du đến studio “Bán Chi Tuyết Cao”, đã hơi trễ một chút, nhưng lúc đó đang rất náo nhiệt.
Nhân kỷ niệm 4 năm thành lập studio làm đẹp “Bán Chi Tuyết Cao”, cách đây không lâu đã tung ra thông báo rằng tối nay sẽ đóng cửa. Thay vào đó, một số bạn bè đã được mời đến chơi. Trong studio được trang trí đẹp mắt, trần nhà được phủ bằng bóng bay, những băng rôn sặc sỡ khác nhau dán trên tường, những ngọn đèn nhiều màu sắc được treo lên, một cái bục nhỏ được dựng ở giữa để mọi người chơi trò chơi và nói chuyện.
Hiếm khi Phù Sương tan sở sớm hơn cô, vừa thấy cô xuất hiện, cô ấy lập tức đi tới nắm lấy cánh tay cô nói: “Tiểu Du, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
“Cậu say rồi à?” Phương Du ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy
Phù Sương gần như đứng không vững: “Không nhiều lắm.”
Sau khi Đường Bán Tuyết tiếp khách xong, liền nhìn thấy Phương Du đến.
Cô ấy bước tới, ôm Phương Du rồi nói: “Tiểu Du, nếu không có cậu thì “Bán Chi Tuyết Cao” chưa chắc đã có sinh nhật lần thứ tư.”
“Sao lại thế? Cậu có thể làm được mà không cần có tôi.” Phương Du ôm lại cô ấy, “Đường Bán Tuyết của chúng ta có định mệnh là sẽ tỏa sáng, nổi tiếng và kiếm bộn tiền.”
“Hahaha.”
Buông ra sau cái ôm, Phương Du chân thành khen ngợi: “Hôm nay trông thật tuyệt vời.”
Đường Bán Tuyết đang mặc một chiếc váy sáng màu cùng kiểu trang điểm trên khuôn mặt rất phù hợp, khiến cô ấy trông thật lộng lẫy.
“Chiếc trâm cài này của cậu được khen ngợi rất nhiều.” Đường Bán Tuyết cười nói: “Cũng may là tôi mượn của cậu, nếu không cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”
Sau khi lời nói của cô ấy vừa buông ra, một người khác bước vào cửa.
Vị khách đang đội mũ bê rê, lần này không đeo khẩu trang, lộ rõ cả khuôn mặt, hu hút những giọng nói hoài nghi và ngạc nhiên từ mọi người.
Đó là Tiết Dịch.
Tại sao Tiết Dịch lại xuất hiện ở đây? Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu mọi người, họ lại nhìn Đường Bàn Tuyết.
“Bán Tuyết.” Tiết Dịch cười nói: “Tôi không đến muộn chứ?”
Đường Bán Tuyết cười hở tám cái răng: “Không muộn đâu, Tiết lão sư, Tiểu Du cũng vừa mới đến. Hai người hãy đến thử đập nát những quả trứng vàng trong tiệm của tôi đi? Tôi đã chuẩn bị những món quà hậu hĩnh đó, nhưng phải phụ thuộc vào các bạn có đánh trúng…”
“Khó khăn quá vậy, vận khí của tôi chưa bao giờ tốt cả.” Tiết Dịch liếc nhìn Phương Du, “Tiểu Du thì sao?”
Phương Du nhướng mày nói: “Không tệ, mỗi khi mua đồ uống toàn “Trúng thêm chai nữa”.”
“Hahaha.”
Kết quả chung cuộc, Phương Du giành được giải ba là thỏi son khó mua vào thời điểm hiện tại, còn Tiết Dịch giành được giải khuyến khích là một chiếc cốc.
Trong những dịp như vậy, Tiết Dịch khó tránh khỏi việc chụp ảnh cùng người khác, còn Phương Du thì cầm son môi đi vào một góc.
Tối nay cô không định uống rượu.
Cô hạ mắt xuống và lướt qua cuộc trò chuyện với Đàm Vân Thư. Hôm nay họ không liên lạc với nhau.
Một lúc sau, Tiết Dịch đi đến sau khi đã hoàn thành việc chụp ảnh nhóm, đứng bên cạnh, gọi cô: “Tiểu Du.”
Phương Du khóa màn hình điện thoại, mỉm cười nhìn Tiết Dịch: “Sao vậy?”
“Sau khi suy nghĩ, tôi vẫn cần nói với cô một chuyện.”
“Ừm?”
“Chiếc trâm cài cô cho Bán Tiết mượn, hôm đó tôi cầm nhầm túi về.” Tiết Dịch nâng mũ lên và nói xin lỗi: “Ngày hôm sau tôi có một bữa tiệc, tôi đã tham dự và đeo nó. Xin lỗi, bây giờ tôi mới nói cho cô biết, tôi rất thích chiếc trâm cài đó…”
Phương Du nhìn cô ấy, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Sau ngày 1 tháng 6, có phải là Chủ nhật không?
Ngoài ra, Tiết Dịch cũng có một chiếc trâm cài, cô đã thấy trước đó trong buổi concert của cô ấy, vậy tại sao cô ấy vẫn cài cái của cô?
“Tiết lão sư.”
Dáng vẻ Tiết Dịch trông vẫn rất có lỗi: “Được rồi, cô nói với tôi đi.”
“Tại sao lúc đó cô không nói cho tôi biết?”
Tiết Dịch giải thích: “Cô nói mẹ cô tặng cô chiếc trâm cài này, nếu cô có thể cho Bán Tuyết mượn, vậy tôi…”
“Không, tôi sẽ không cho cô mượn, Tiết lão sư, bởi vì cô không thiếu cái này.” Đường Bán Tuyết không có trâm cài. Với tư cách là bạn bè trong ngần ấy năm, nếu cô ấy mở miệng, cô có thể cho mượn, ngay cả khi chiếc trâm cài này có ý nghĩa đặc biệt với cô.
Nhưng Tiết Dịch khác với Đường Bán Tuyết, họ chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn.
Phương Du nghĩ đến Đàm Vân Thư đêm đó. Khi Đàm Vân Thư nhắc đến chiếc trâm cài là kỷ vật duy nhất, cô tự nhiên cho rằng nguyên nhân do mình đã lấy lại nó.
Nhưng Tiết Dịch lại đeo nó để tham dự một bữa tiệc.
Cho nên lúc đó Đàm Vân Thư muốn nói chính cô đã yêu cầu nàng đưa chiếc trâm cài kỷ niệm rồi trao cho người khác…?
Nghĩ đến khả năng này, Phương Du liền cảm thấy mình như bị đông cứng tại chỗ.
Cô nói “Xin lỗi” với Tiết Dịch, lập tức đứng dậy đi đến chỗ Đường Bán Tuyết, nói với cô ấy rằng cô định ra ngoài gọi điện thoại. Chỉ trong vài giây, cô đã ra khỏi studio ồn ào, đi đến quảng trường bên ngoài.
Muốn gọi cho Đàm Vân Thư sao?
Để nói gì đây? Hay nói rằng không phải cô đã đưa chiếc trâm cài đó?
Không, cô không thể nói.
Cô đã lấy lại chiếc trâm cài, cô có toàn quyền sử dụng nó. Vậy thì có liên quan gì đến Đàm Vân Thư?
Nhưng những giọt nước mắt của Đàm Vân Thư đã rơi trên vai cô giờ đây lại như thiêu đốt.
Cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đậu bên lề đường, Đàm Vân Thư đang ôm một con gấu trúc trong tay.
Nàng nhìn thấy thông báo trên Weibo của “Bán Chi Tuyết Cao”, rằng tối nay studio sẽ đóng cửa để tổ chức lễ kỷ niệm. Sau đó nghĩ đến những gì Phương Du đã nói, vậy đây có phải là sự kiện mà Phương Du muốn tham gia không? Tiết Dịch sẽ đến chứ?
Bất kể Tiết Dịch có đi hay không, Đàm Vân Thư rất cảnh giác nên đã lái xe tới đây.
Dù có đến thì có thể làm gì? Nàng có thể vào được không? Đây là một sự kiện riêng tư, nàng không được mời.
Đàm Vân Thư có hơi buồn bực giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu con gấu trúc.
Nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nàng tưởng là cuộc gọi của Thẩm Ánh Chi, cầm lên định nhấc máy, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, hắng giọng rồi trả lời cuộc gọi.
“Phương Du.” Đàm Vân Thư lên tiếng trước.
Giọng nói của Phương Du vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, vừa gần vừa xa, vừa mơ hồ vừa rõ ràng: “Tôi có thể thất thố khi tỉnh táo, Đàm Vân Thư.”
“Nhưng chỉ ba tháng thôi. Sau ba tháng, chúng ta sẽ không nợ nần gì nhau nữa.”
***