Đàm Vân Thư đang ở bên đường sao? Phương Du lấy được thông tin này từ lời nói của Phù Sương.
Đồng thời, điều làm cô ngạc nhiên là Phù Sương không hề nghi ngờ mối quan hệ của cô với Đàm Vân Thư. Có phải vì cô và Đàm Vân Thư luôn là kiểu người không bao giờ tiếp xúc với nhau? Giống như trước đây.
Phương Du không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cô cười đáp lại lời của Phù Sương: “Thật sao? Không đến nỗi vậy đâu, có thể là nghề tay trái thôi, bởi vì công ty của cô ấy khá gần với công ty tôi.”
“Đúng rồi ha. Cách đây không lâu còn tham gia một sự kiện từ thiện.”
Phương Du nhân cơ hội tránh né chủ đề này: “Hộp quà Tết Đoan Ngọ của công ty cậu là gì?”
Hai người ở ngoài cửa nói chuyện thêm vài câu, Phương Du nghe Phù Sương mắng công ty của mình. Khi cửa lại đóng, cô uống nốt nửa ly nước còn lại. Sau đó, cô đi ra ban công đứng, cố gắng tìm bóng dáng Đàm Vân Thư bên đường.
Nhưng cô không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy những gì ở cổng, lề đường xa hơn đã bị khuất.
Phương Du hạ mi xuống, đứng tại chỗ thêm hai phút nữa, sau đó xách túi đi xuống lầu. Giống như lần trước, nếu Đàm Vân Thư còn ở đó, cô có thể đến ở chỗ Đàm Vân Thư một đêm.
Trước đây Đàm Vân Thư luôn sống trong nhà cô, nhưng bây giờ thì ngược lại, phải không?
Hơi thở của Phương Du đã dễ chịu hơn. Có một điều cô không thể bỏ qua, trong những trò tiêu khiển của Đàm Vân Thư làm với cô, bao gồm rất nhiều lần việc “sử dụng” cơ thể cô. Mặc dù cô rất chìm đắm trong đó, thích Đàm Vân Thư đánh mất chính mình trên đầu ngón tay, môi/lưỡi của cô.
Như vậy…
Cô muốn Đàm Vân Thư cũng làm với cô như vậy, không có vấn đề gì phải không? Theo như cư dân mạng bàn tán, khi nằm dưới cũng rất thoải mái.
Nghĩ tới đây, Phương Du đến gần hơn.
Tuy nhiên, chiếc xe màu đen quen thuộc đã không còn đậu ven đường ở cổng nữa, cũng không thấy Đàm Vân Thư đâu. Phương Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ôm trán, cảm thấy bản thân không thể tránh khỏi. “Suy nghĩ bất thường đẹp đẽ*”.
*Gốc là 奇思妙想/Kì Tư Diêu Tưởng
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư bước ra khỏi khu chợ, cầm trên tay chiếc bánh kẹp trứng mà cô thường mua.
Phương Du đứng yên không nhúc nhích.
Đàm Vân Thư bị bộ dạng của cô làm cho kinh ngạc, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười. Nàng bước nhanh về phía cô, đứng trước mặt cô, ánh mắt sáng ngời, hỏi: “Sao cậu lại xuống đây?” Một câu hỏi khác, “Cậu đã thử món bánh kẹp trứng này chưa? Với tôi nó có mùi khá thơm.”
“…” Phương Du hỏi: “Sao cậu lại nghĩ đến việc mua cái này?”
Nụ cười của Đàm Vân Thư nhạt đi, cô nói: “Hơi đói.”
Phương Du lại hỏi: “Xe cậu đâu?”
“Bên kia.” Đàm Vân Thư chỉ phương hướng, rồi lại nhìn cô, “Cậu còn chưa trả lời tôi, sao lại xuống?”
Phương Du hơi nhướng mày: “Tại sao phải trả lời?”
“Ừ, đúng rồi.” Đàm Vân Thư đồng ý, “Bây giờ cậu đối xử với tôi sao cũng được.”
Phương Du: “……”
Cô nhấc chân quay về hướng khu chung cư, nghiêng đầu nói hai chữ: “Theo tôi”.
Đàm Vân Thư sửng sốt nửa giây, sau đó nhếch môi, đi theo từng bước một. Khi bước qua cổng, nàng lại mỉm cười với anh Ngũ. Nhưng nàng khó tránh khỏi lo lắng lần này lại bị đuổi ra ngoài nhanh chóng.
Dường như biết nàng đang nghĩ gì, Phương Du xua tan nghi hoặc trong nàng: “Đêm nay cậu ngủ ở đây với tôi.”
“Được.”
Chỉ trong hai phút, Phương Du đã đưa người vào phòng mình. Cô nhẹ nhàng mở cửa để không thu hút sự chú ý của Phù Sương. Cô lấy một đôi dép trong tủ ra và đưa cho Đàm Vân Thư.
Đây là lần thứ ba Đàm Vân Thư đến nhà Phương Du ở Thủ đô.
Lần đầu tiên nàng chóng mặt đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ, cũng không quan sát kỹ sau khi thức dậy vào buổi sáng. Lần thứ hai, nàng ở lại khoảng mười giây mà không bật đèn, nàng chỉ nhớ đến vết nứt trên cửa khi rời đi.
Nhưng lần này, Phương Du đã bật đèn lên.
Căn phòng nhìn gần giống ảnh Weibo của Tiết Dịch, ít nhất thì ánh sáng cũng tương tự, nhưng đồ trang trí vào ngày 1 tháng 6 đã bị dỡ bỏ, trên bàn cà phê còn có một số món đồ chuyển phát nhanh chưa mở.
Phương Du đi rửa tay, sau đó ngồi trên ghế sofa và bắt đầu mở đồ chuyển phát nhanh bằng dao rọc giấy.
Đàm Vân Thư đặt bánh kẹp trứng xuống.
Nàng không mua vì đói, nhưng nàng nghĩ rằng Phương Du có thể đã từng ăn nó trước đây nên nàng muốn thử. Ban đầu, nàng định rời đi sau khi mua bánh kẹp trứng, nhưng bây giờ nàng lại ở nhà Phương Du. Ở lại đây thêm một đêm nữa.
Tâm trạng của nàng hôm nay giống như một đường gợn sóng, lúc chìm lúc lại nổi.
Nàng nhìn Phương Du mở gói hàng chuyển phát nhanh.
Con dao rọc giấy này tuy nhỏ nhưng rất sắc bén, Phương Du cầm nó, cắt lớp băng dính trên hộp rồi lấy những thứ bên trong ra.
Thứ cô mua là một số nguyên liệu, dễ thấy nhất là lá dong, không cần hỏi cũng biết dùng để gói bánh ú.
Sau khi mở hết đồ chuyển phát nhanh, Phương Du nhìn nàng một cái, nói: “Cậu không đói à?”
“Còn cậu thì sao? Cậu đã ăn tối chưa?”
“…” Vẫn chưa. Bình thường đi làm về, cô sẽ chuẩn bị bữa tối đơn giản, nhưng tối nay cô còn chưa kịp làm thì Phù Sương đã kể cho cô nghe chuyện gặp Đàm Vân Thư ở ven đường.
Phương Du dời tầm mắt, sau đó đứng dậy: “Tôi đi nấu chút mì.” Cô hỏi: “Muốn ăn không?”
“Muốn.”
Phương Du quay lưng lại với Đàm Vân Thư, khóe môi khẽ nhếch lên.
Sau bữa tối, Phương Du mang cho Đàm Vân Thư một bộ đồ ngủ để thay. Khi tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, Phương Du quay lại phòng ngủ và gọi video với Phương Cần.
Video được gọi bởi Phương Cần. Phương Cần cười nói ở đầu bên kia: “Ngày mai bánh ú sẽ đến. Mẹ đã thấy trên vòng bạn bè của con nên không gửi nhiều cho con, con vẫn có thể chia sẻ với Tiểu Sương và bạn bè.”
Hàng năm, Phương Cần luôn gửi một ít bánh ú do chính bà làm vào dịp lễ này, cũng sẽ gửi bánh trung thu vào dịp Tết Trung thu, cốt để giải tỏa sự bận tâm dành cho con gái.
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
Trong sáu năm qua, ngoài việc gặp khó khăn trong giai đoạn đầu, mọi chuyện lúc sau đối với Phương Du đã suôn sẻ hơn rất nhiều. Phương Du nhiều lần mời Phương Cần đến Thủ đô chơi. Phương Cần lần nào cũng từ chối với nhiều lý do khác nhau. Đằng sau tất cả những lý do này, Phương Cần thực sự không muốn Phương Du chi quá nhiều tiền. Chỉ riêng vé máy bay đã tốn hơn ngàn tệ, đó là chưa kể những thứ khác.
Bà đã đi qua nửa đời người, không quen hưởng thụ, cho dù bây giờ con gái đã có khả năng, nhưng bà vẫn chưa hoàn toàn an tâm.
Phương Du biết rằng mẹ cô thực sự bị mắc kẹt trong khoảng trời nhỏ ở Liễu Thành. Dù có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của mẹ mình. Cô chỉ biết cố gắng hết sức bay cao hơn để mẹ tự hào hơn.
Kết thúc video, Đàm Vân Thư cũng vừa tắm xong.
Phương Du hít một hơi thật sâu, không nói chuyện với Đàm Vân Thư, cô cầm bộ đồ ngủ và bước vào phòng tắm còn ẩm ướt.
Không lâu sau, Phương Du hoàn tất việc vệ sinh cá nhân và bước ra khỏi phòng tắm. Cô thấy Đàm Vân Thư đang nằm trên ghế sofa, chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào cô khi nhìn thấy cô đi ra. đôi mắt nàng lại cong lên.
Phương Du mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Lúc cô vừa tắm xong, cô vẫn đang nghĩ đến việc để Đàm Vân Thư ngủ với mình, càng nghĩ càng thấy phi lý, bởi vì Đàm Vân Thư đã nói rõ ràng rằng nàng thích cô.
Vậy thì…sẽ thật tuyệt nếu được ngủ với người mình thích phải không?
Khóe miệng Phương Du cử động.
“Tôi không vào phòng ngủ của cậu.” Cuối cùng giọng nói của Đàm Vân Thư vang lên, kéo Phương Du thoát khỏi ý định bỏ chạy, nàng nói thêm: “Không biết chăn bông ở đâu?”
Phương Du mím môi dưới: “Tôi không có nói để cậu ngủ trên sofa.”
Những lời này vừa nói ra, Đàm Vân Thư cảm thấy choáng váng. Nàng cố gắng kiềm chế giọng nói, giả vờ nói “Ồ”, có chút không chắc chắn hỏi: “Vậy tôi ngủ ở đâu?”
“Tôi sẽ không ngăn cản nếu cậu muốn ngủ trên sofa.” Phương Du tắt đèn phòng khách mà không trực tiếp nói ra đáp án chính xác.
“Tôi không muốn.” Nàng trả lời không chút do dự.
Đàm Vân Thư lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, nàng sợ Phương Du sẽ đổi ý nếu chậm trễ.
Đây là lần đầu tiên nàng vào phòng ngủ của Phương Du.
Trang trí đơn giản nhưng lại có cảm giác ấm áp dễ chịu, rất giống phong cách của Phương Du.
Phương Du mở chăn ra, nằm xuống phía bên phải nơi cô thường ngủ.
Điện thoại di động được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, hai tay cô đặt trên chăn. Từ góc độ của Đàm Vân Thư, nàng có thể nhìn thấy bóng của lông mi đổ trên mặt cô do chiếc đèn bàn
Phòng ngủ tuy không lớn nhưng lớn hơn rất nhiều so với căn phòng ở sân số 35 Tinh Hồ, ít nhất hai người có thể đứng cạnh nhau, không hề chật chội hay chen chúc.
Đàm Vân Thư nằm nghiêng bên cạnh Phương Du, ánh mắt không hề giấu giếm.
Phương Du quay đầu lại, nhìn thẳng vào nàng.
Một giây tiếp theo, cô tiến tới đè lên vai Đàm Vân Thư, bắt nàng nằm thẳng trên giường. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Đàm Vân Thư vòng qua cổ cô, định kéo cô xuống.
Về sự hiểu ngầm thì không cần phải nói gì cả.
Nhưng cánh tay của Phương Du vẫn chống ở hai bên, đầu không hề hạ xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào Đàm Vân Thư và hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu có thể không?”
“Làm gì?” Đàm Vân Thư chớp mắt.
“…”
Phương Du cúi đầu, cắn đôi môi của nàng.
***
Tác giả có lời muốn nói.
Tiểu Du: Tôi thực sự không nói nên lời
Tác phẩm này là hỗ công!!! Tên couple đã được quyết định, được gọi là “翻云覆逾/Phiên Vân Phú Du”
Editor: Cô Thư đúng là út khờ, lần trước ra tín hiệu cho hôn cũng chậm tiêu, giờ thì… Tui cũng không nói nên lời.
Tra từ điển thì thấy từ 翻/Phiên và 覆/Phú đều có nghĩa là lật. Vẫn chấp niệm Thư on top từ hồi hai bạn còn học đại học 😂