Lần trước hôn nhau Phương Du còn đang say, ký ức có hơi mơ hồ, không rõ ràng và mãnh liệt như lần này.
Bởi vì cả hai đang hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh đèn soi bóng tư thế của họ lên tấm rèm.
Phương Du nhắm chặt mi, hôn thật sâu.
Môi Đàm Vân Thư hơi lạnh, nàng đã dùng kem đánh răng của cô, có vị chanh tươi mát trong miệng. Cô từ từ nếm thử, trong chốc lát có cảm giác như đang ăn kem chanh, nhưng không chua mà ngọt ngào.
Cô quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Đàm Vân Thư, bàn tay dùng lực nâng cằm của Đàm Vân Thư lên, khiến nụ hôn sâu hơn.
Không biết hơi thở của ai trở nên hỗn loạn trước, hay cả hai cùng lúc mất đi kiểm soát.
Cổ họng của Đàm Vân Thư cuộn lên liên tục, tay trái của nàng trượt xuống cánh tay của Phương Du, cố gắng kéo áo ngủ của Phương Du lên. Nhưng đầu ngón tay của nàng chỉ vừa chạm vào làn da phía trên thắt lưng của Phương Du, người đang đè trên người khiến nàng hụt hơi đã nắm lấy bàn tay đang gây rắc rối của nàng, kéo nó lên đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, Phương Du vẫn như lúc trước, liếm môi Đàm Vân Thư trước khi kết thúc nụ hôn.
Thói quen này khiến cô sững sờ. Cô hạ mi xuống nhìn khuôn mặt của Đàm Vân Thư.
Đôi môi của Đàm Vân Thư ẩm ướt, dưới hàng lông mi của nàng là một đôi mắt trìu mến, dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù. Đuôi mắt đỏ hoe khiến người ta lóa mắt bởi sự mê hoặc, như thể có thể đầu độc người khác.
“…” Phương Du mở mắt, thoát khỏi sự mê hoặc.
Cô buông tay, nằm xuống chỗ của mình, không nói gì, đồng thời tắt đèn bàn. Nhưng nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại đã bộc lộ nội tâm của cô lúc này.
Căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, chiếc đèn bàn mất đi khả năng nhìn trộm hai người trên giường, nó lặng lẽ thở dài, rồi chìm vào giấc ngủ trước.
Đàm Vân Thư vẫn chưa hồi phục, bởi vì động thái của Phương Du rất khó đoán trước. Rõ ràng là họ vừa hôn nhau một giây trước, nhưng bây giờ lại cách xa nhau.
Nàng mím môi dưới, cảm nhận được vị ngọt của Phương Du trong miệng.
Không khí im lặng khoảng mười giây, Đàm Vân Thư mới lên tiếng. Nàng đến gần Phương Du, ngập ngừng nói: “Tôi không nói là mình không làm được, Phương Du.”
Nàng vừa nhận ra câu hỏi của Phương Du “Cậu có thể không” có nghĩa là gì. Chẳng lẽ Phương Du không vui vì điều này sao? Tức giận vì nàng là trò tiêu khiển nhưng lại thụ động như vậy? Có phải vậy không?
Phương Du nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đi, ngủ ngon.”
“Phương Du…”
Phương Du không có phản ứng, cô xoay người, quay lưng về phía Đàm Vân Thư, hô hấp từ từ trở lại bình thường. Tâm tình của cô đang dần trở nên “mưa nắng thất thường”.
Đôi môi của Đàm Vân Thư hơi khép lại, nàng không thể đoán được Phương Du đang nghĩ gì. Nếu nói rằng nàng không hoảng loạn là nói dối, nhưng bây giờ nàng có thể làm gì? Phương Du đã nói đến như vậy, nếu nàng cứ quấn lấy Phương Du để chứng tỏ bản thân, điều đó sẽ khiến Phương Du cảm thấy phiền.
Cố nén cảm xúc phức tạp, Đàm Vân Thư cũng nhắm mắt lại. Chỉ là nàng không muốn cách xa Phương Du. Nàng tiến lại gần Phương Du một chút, cho đến khi nàng ôm Phương Du từ phía sau, giống như lần trước trên ghế sofa trong phòng nàng. Thân trước của nàng áp vào lưng Phương Du, tay trái vòng qua eo Phương Du, nhưng nàng cũng không kéo áo Phương Du lên nữa.
Mũi có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể Phương Du, hô hấp của Đàm Vân Thư dễ chịu hơn.
Một lúc sau, người trong vòng tay nàng mới quay người lại, chính xác chiếm lấy môi nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, một chiếc lưỡi nóng bỏng đã luồn vào trong miệng nàng.
Ngay lập tức, Đàm Vân Thư đã phản ứng lại, ôm Phương Du chặt hơn, đáp lại một cách nghiêm túc.
Nụ hôn này cần phải lâu hơn nữa, âm thanh của nước văng vẳng bên tai.
Hai người cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ quấn lấy môi và lưỡi của nhau. Không biết đã bao lâu trôi qua, Phương Du lại liếm môi Đàm Vân Thư, gần như chạm vào môi Đàm Vân Thư, cô thì thầm: “Dù cậu ngủ với tôi hay tôi ngủ với cậu, người được lợi nhất chính là cậu, Đàm Vân Thư. Bởi vì chính cậu thích tôi chứ không phải tôi thích cậu.”
Đàm Vân Thư nghe vậy, nụ cười trên môi từ từ vụt tắt, nàng nói “Ừ”, bổ sung thêm “Đúng là…”
“Không phải tôi thích cậu” nàng nhai đi nhai lại câu này.
Lúc này, nàng có cảm giác được Phương Du chơi đùa.
Câu này đúng nhưng sao lại buồn đến thế?
Nàng nghĩ rằng Phương Du vẫn còn chút tình cảm với nàng. Nàng chấp nhận ba tháng này vì nghĩ rằng mình có thể ở bên Phương Du một lần nữa, cho dù đó không phải là tình yêu.
Nhưng Phương Du rất thẳng thắn nói lời này, thẳng thắn đến mức khiến trái tim nàng đau nhói.
“Phải làm gì đây?” Đàm Vân Thư nhẹ nhàng hỏi.
Phương Du lại nằm nghiêng nói: “Nói lại lần nữa, đêm nay không thích hợp.”
“Tại sao?”
“Cần có lý do sao?” Phương Du cười nói, “Hiện tại không phải đều dựa vào tâm tình của tôi à?”
Đàm Vân Thư: “Ừ.”
Bầu không khí lại trở nên im lặng, không ai phát ra âm thanh nào nữa.
Một lúc lâu sau, Phương Du xác nhận Đàm Vân Thư đã ngủ, sau đó nhấc chăn bông nhẹ nhàng mở tủ ra, sau đó đi vào phòng tắm.
…….
Bởi vì đêm qua ngủ muộn nên đồng hồ sinh học của Phương Du có chút lệch lạc, lúc thức dậy đã gần chín giờ.
Chỗ nằm kế bên đã bị bỏ trống, Đàm Vân Thư không có trong phòng ngủ.
Phương Du đeo kính vào, đi đến phòng khách thì thấy Đàm Vân Thư đang gọi điện thoại ở ban công.
Có lẽ là đang nói chuyện công việc, Đàm Vân Thư khẽ cau mày, giọng điệu có chút lạnh lùng, khi nhìn thấy Phương Du xuất hiện, vẻ mặt dịu đi một chút. Sau đó, nàng nói cái gì đó với đầu bên kia điện thoại mà Phương Du nghe không được.
Tối qua Phương Du đã nấu cháo trước. Sau khi tắm rửa xong, cô đi xác nhận, thấy Đàm Vân Thư đã ăn sáng, mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất người này sẽ không chết đói.
Cuộc điện thoại của Đàm Vân Thư kéo dài rất lâu. Khi Phương Du đang ăn cháo, Đàm Vân Thư vẫn đứng bên ban công, lông mày nàng như xoắn lại, không thể tháo ra được. Phương Du chỉ im lặng nhìn vài lần, trả lời tin nhắn trong nhóm chat.
Đường Bán Tuyết nói rằng cô ấy sẽ đến vào buổi chiều vì muốn trải nghiệm làm bánh ú với Phương Du, cũng như sẽ xuất bản một vlog hàng ngày.
Phù Sương còn chưa thức dậy, rất yên tĩnh.
Sau khi xác nhận thời gian với Đường Bán Tuyết, Phương Du đã ăn xong bữa sáng, điện thoại của Đàm Vân Thư vừa lúc kết thúc. Thời tiết đẹp, ánh sáng từ ban công vừa phải.
Đàm Vân Thư vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của Phương Du, tóc lại được bới lên, trông rất dịu dàng.
Phương Du liếc nhìn lần nữa, hỏi: “Cậu đang bận à?”
“Không có.” Đàm Vân Thư lắc đầu, “Chỉ là một dự án gặp sự cố, tôi không cần có mặt.”
Nói xong, nàng đi về phía Phương Du hỏi: “Tôi có thể ở lại không?”
“Bạn của tôi buổi chiều sẽ tới.” Phương Du xoay người đi vào phòng bếp rửa chén, cũng không trả lời trực tiếp.
Đàm Vân Thư đi theo cô, dựa vào cửa, vẻ mặt u ám nói: “Vậy tôi sẽ về nhà trước khi họ đến.”
Nàng biết Phương Du không muốn người khác biết chuyện của hai người, nếu không ngày đó cô đã không che mắt Phù Sương.
“Tùy cậu.”
“Nếu là tùy tôi, tôi không muốn về.” Đàm Vân Thư nói thẳng.
Phương Du ngừng rửa chén, quay đầu sang một bên, nhìn Đàm Vân Thư đang ở cửa, nói: “Cậu muốn thì có thể trốn trong phòng ngủ.”
Quả nhiên, Phương Du biết nàng ôm ý nghĩ này, Đàm Vân Thư kéo môi dưới của mình hỏi: “Bọn họ sẽ không ở lại lâu chứ?”
“Sẽ không.”
Đàm Vân Thư không cảm thấy thoải mái. Nàng hỏi: “Còn Tiết Dịch thì sao? Cô ấy cũng sẽ đến chứ?”
“Cô ấy sẽ không đến vào buổi chiều.”
“…” Câu trả lời này khiến Đàm Vân Thư không thỏa mãn, môi nàng mím chặt.
Chiều không đến thì tối sẽ đến.
Phương Du cất chén đũa đã rửa vào tủ, tự nhiên hỏi: “Tối chủ nhật tuần trước cậu có gặp cô ấy không?”
“Hả?”
Đàm Vân Thư suy nghĩ nửa giây, lập tức trả lời: “Có.” Nàng đứng thẳng lên, thần kinh căng thẳng, không khỏi hỏi: “Cô ấy có nói gì với cậu không?”
“Không.” Về chiếc trâm cài, Phương Du sẽ không giải thích bất cứ điều gì với Đàm Vân Thư. Cho dù cuối cùng đó chỉ là một sự hiểu lầm. Cô có thể giải thích điều gì với Đàm Vân Thư? Chiếc trâm cài đó đã thuộc về cô, dù có chuyện gì xẩy ra cũng không liên quan gì đến Đàm Vân Thư.
Ngoài ra, hơn hai tháng nữa, cô và Đàm Vân Thư sẽ hoàn toàn tách biệt.
Đàm Vân Thư không hỏi thêm nữa, nàng biết rằng sẽ không có kết quả gì. Tuy nhiên, nàng không thể mất cảnh giác trước Tiết Dịch. Phương Du không nhận thú bông gấu trúc do Tiết Dịch tặng, nhưng chiếc trâm mây lại được cài trên trái tim Tiết Dịch.
Ba giờ chiều, Đường Bán Tuyết và Phù Sương đều tới nhà Phương Du.
Khắp nơi bên ngoài đều có người bán bánh ú, nhưng tự mình làm thì có chút khác biệt. Năm nay, ngoài lá dong, Phương Du còn mua ống tre mỏng, có thể nhét gạo nếp trực tiếp vào rồi bịt kín lại, sau khi nấu chín, có thể xiên vào que tre rồi nhúng vào đường để ăn, không làm dơ miệng và dính tay.
Đường Bán Tuyết cũng trả lại chiếc trâm cài cho Phương Du, Phương Du cất chiếc hộp vào ngăn kéo bàn làm việc, không treo lên lại.
Trên bàn ăn vang lên tiếng nói cười, Đàm Vân Thư đang xem điện thoại di động trong phòng ngủ, không nhìn thấy gì, tâm trí liền bay ra bên ngoài.
Đường Bán Tuyết và Phù Sương đều không nghĩ tới nàng đang ở trong phòng.
Loại tình tiết này cũng rất quen thuộc, trước kia nàng không muốn người khác phát hiện mối quan hệ giữa nàng và Phương Du. Lần tiếp xúc bên ngoài ánh sáng duy nhất với Phương Du ở trường Đại học, chính là ngày nàng đưa thiệp mời.
Và ngày mai… lại là một ngày 9 tháng 6 nữa.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư dán chặt vào bức ảnh duy nhất của mình và Phương Du. Nàng không chỉ in nó ra mà còn lưu nó vào điện thoại di động của mình. Trong sáu năm qua, mỗi khi nhớ Phương Du, nàng lại lấy ra nhìn.
Lúc đó, nàng vẫn hay tự lừa dối bản thân, cho rằng nỗi đau trong lòng chỉ là ảo giác, nàng chỉ là chưa quen mà thôi.
Cuối cùng, mọi thứ đều là thật.
Lời nói của Phương Du đêm qua “Không phải là tôi thích cậu” lại vang vọng bên tai nàng, cộng thêm tiếng cười của Phương Du ở bên ngoài, nàng nhắm mắt lại, cảm giác máu trong người như bị tắc nghẽn.
Trong phòng khách, Phương Du đang trò chuyện với Đường Bán Tuyết và Phù Sương trong khi làm bánh ú. Tiếng cười chủ yếu đến từ những chiếc bánh ú xấu xí do hai người bạn của cô làm.
“Xấu theo cách riêng.” Phương Du nhận xét.
Phù Sương: “Chậc, để gói được một chiếc bánh xấu thế này cần phải có tay nghề rất cao.”
“Ha ha ha.” Đường Bán Tuyết nói: “Đây không phải là có thể dễ dàng làm được sao?”
Hai người bạn không ở lại lâu, sau trải nghiệm làm bánh, dọn bàn xong, họ rời khỏi chỗ của Phương Du.
Mọi thứ trở nên im lặng.
Phương Du rửa tay xong, mở cửa phòng ngủ.
Đàm Vân Thư đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy nàng đi vào, mỉm cười hỏi: “Xong rồi à?”
Phương Du đi đến trước mặt nàng, cúi người xuống, hai người nhìn nhau.
Mấy giây sau, Phương Du chớp chớp mắt, mấp máy môi: “Đàm Vân Thư, nếu như cậu cảm thấy ủy khuất, cậu có thể tùy ý dừng lại bất cứ lúc nào, tôi…”
Cô chưa kịp nói xong thì kính của cô đã được nhẹ nhàng tháo xuống.
“Làm sao có thể?” Đàm Vân Thư hôn nàng, nói: “Tất cả tôi đều cam tâm tình nguyện.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Tiểu Du: Làm tra nữ sao khó quá vậy?