Đàm Vân Thư gửi tin nhắn này khi nàng chuẩn bị thử váy.
Buổi sáng nàng không có nhiều thời gian để thay quần áo, thậm chí còn không nhìn kỹ dấu vết trên cơ thể mình. Bây giờ Phương Du không còn trong phòng, nàng cởi váy ngủ ra trước gương, nhìn thấy bằng chứng tối qua là những dấu vết trên ngực và eo của mình.
Không nhiều, màu sắc cũng không đậm, nhàn nhạt, nhưng Phương Du chưa bao giờ lưu lại trên người nàng trước đây.
Đàm Vân Thư hơi thất thần vì những dấu vết này, đầu ngón tay lướt qua chúng, khiến nàng run rẩy không thể giải thích được, như thể kéo nàng trở về đêm qua khi chúng không có rào cản, như thể hơi thở dồn dập và nóng bỏng của Phương Du vẫn văng vẳng bên tai nàng.
Sau khi choáng váng hồi lâu, tinh thần của Đàm Vân Thư dần dần quay trở lại.
Nàng thấy nhớ Phương Du rất nhiều, trong lòng vừa chua xót đau khổ vừa được sự ngọt ngào lấp đầy. Điều đáng buồn là thái độ khó lường của Phương Du lúc thì nhiệt tình, lúc lại lạnh lùng với nàng. Điều ngọt ngào chính là thái độ của Phương Du khi không cưỡng lại việc tiếp xúc gần gũi với nàng.
Nàng quyết định thành thật bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình với Phương Du, nhưng lại sợ khơi dậy sự ác cảm của Phương Du, cuối cùng nàng chỉ gõ một dòng.
[Nhớ cậu rất nhiều, Phương Du. Tôi có được phép nói với cậu điều này không?]
Nhìn tin nhắn mình gửi, Đàm Vân Thư cảm thấy bất an. Nàng không thấy phía bên Phương Du chuyển thành “Đối phương đang nhập…” Thời gian chờ đợi tin nhắn thật khó chịu, giống như cách Phương Du xoa nàng tối qua. Một phút, hai phút, năm phút trôi qua… nhưng Phương Du vẫn không trả lời.
Điểm khác biệt so với đêm qua là khi Phương Du nghe được lời cầu xin thương xót của nàng, cô đã buông tha cho nàng. Nhưng bây giờ Phương Du có thể không trả lời, cũng như Phương Du có quyền không trả lời tin nhắn.
Đàm Vân Thư nhìn mình trong gương, khóe môi nhếch lên cay đắng.
Nàng quá tham lam khi không hài lòng với hiện trạng, nhưng thực ra để có được tình trạng hiện tại là do sự rộng lượng của Phương Du, nàng nên trân trọng nó.
Một lúc sau, nàng đã bình tĩnh lại.
Tối nay vẫn phải tham gia tiệc ở Lư gia.
Bữa tiệc tối của Lư gia được tổ chức tại một trang viên ở Thủ đô, địa điểm được trang trí trang nhã và xa hoa.
Vào lúc hoàng hôn, những người nổi tiếng trong trang phục trang trọng tụ tập ở đây.
Đàm Vân Thư bước xuống xe, nàng và Thẩm Ánh Chi gần như đến cùng lúc. Hai người chỉ đứng cách nhau vài bước, đồng thời nhận được nhiều ánh mắt chú ý của mọi người.
Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Thẩm Ánh Chi, cô thấp giọng nói: “Cậu với danh phận là vị hôn thê cũ của Lư Quý Châu vẫn khiến mọi người thấy áp lực.”
“Xúi quẩy.” Đàm Vân Thư lặng lẽ trả lời.
Thẩm Ánh Chi: “Chậc.”
Cô bật cười, chẳng mấy chốc nhìn thấy người quen trong giới kinh doanh, liền theo Đàm Vân Thư bước tới chào hỏi.
Lư gia đã bám trụ ở Thủ đô nhiều năm, danh sách khách mời đều là những ông lớn trong ngành. Trong những dịp như vậy vẫn có dòng chảy ngầm, ngay cả khi là kẻ thù trên thương trường, vẫn sẽ mỉm cười chào hỏi nhau, như thể họ đến đây chỉ để dự bữa tiệc tốt nghiệp của Lư Cẩn.
Lư Cẩn là con gái của Lư Chí Lâm và Nhan Tương Vân, đồng thời cũng là con gái cưng của hai vợ chồng. Có người nói đùa rằng bốn anh trai của Lư Cẩn không bằng một ngón tay của cô.
Đối với đứa con gái rượu này, hai vợ chồng đã nuôi dưỡng cẩn thận như là bảo bối.
Bữa tiệc tốt nghiệp quy tụ rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Ánh hoàng hôn còn chưa hoàn toàn tiêu tan, trang viên đã được thắp sáng rực rỡ, đồ ăn trên bàn rất tinh tế và cao cấp, các loại rượu được trưng bày đều thuộc loại hảo hạng.
Bữa tối bắt đầu khi Lư gia đến.
Lư gia chỉ cử Lư Quý Châu cùng vợ và con gái đến sự kiện từ thiện gần đây nhất, chủ yếu là vì con gái muốn đi du thuyền chơi một chút, nhân tiện tham gia sự kiện từ thiện. Đàm Vân Thư cũng đã gặp họ, nhìn qua trông có vẻ hòa bình, cứ như không còn so đo chuyện quá khứ.
Lúc này Lư Quý Châu đang ôm con gái ngồi xuống một chiếc bàn dài khác.
Về việc đám cưới giữa Lư Quý Châu và Đàm Vân Thư không diễn ra, ngay cả những người có mặt tại hiện trường lúc đó cũng không biết chi tiết. Mọi chuyện trở nên rõ ràng vào thời điểm phát hiện ra rằng Lư Quý Châu có một cô con gái. Nhìn cảnh Lư Quý Châu cùng con gái bây giờ, họ ít nhiều cảm thấy có phần vi diệu.
Đàm Vân Thư phát hiện có thêm vài ánh mắt hướng về phía mình, nhưng may mắn thay Lư Chí Lâm đã bắt đầu phát biểu.
“Cảm ơn mọi người đã nể mặt Lư Chí Lâm tôi mà đến dự bữa tiệc tối nay…”
Lư Chí Lâm đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, trông ông trẻ hơn so với tuổi thật, giọng nói khỏe khoắn. Ông mỉm cười khi nhắc tới tên con gái, có thể thấy ông rất yêu thương cô.
Ánh mắt Đàm Vân Thư rơi vào Lư Cẩn.
Hai người trước đây đã từng gặp nhau hai lần, nhưng nàng không có ấn tượng tốt với đại tiểu thư kiêu ngạo này. Lần này đến dự tiệc, nàng chỉ muốn nhân danh bữa tiệc để đánh bóng tên tuổi.
Đàm Vân Hú đã không còn có đủ năng lực nữa, giờ đây nàng là người đưa ra quyết định cuối cùng cho Tập đoàn khách sạn Quân Linh.
Lư Chí Lâm nói xong, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Đàm Vân Thư không có cảm giác thèm ăn, cũng không có hứng thú với những món ngon tinh tế trước mắt. Nàng cảm thấy nó không ngon bằng tô mì do Phương Du nấu cho mình. Đôi khi nàng không khỏi nghĩ đến, khi ở sân số 35 Tinh Hồ, tại sao nàng không nghĩ đến việc ăn sáng với Phương Du. Khi đối mặt với lời mời của Phương Du, nàng lấy cớ về nhà để tập thể dục nhịp điệu khi bụng đói.
Đương nhiên, nàng kỳ thật biết nguyên nhân, chính vì lúc đó nàng không muốn cùng Phương Du dính líu quá sâu. Bây giờ thì sao? Nàng muốn dính líu sâu hơn, nhưng Phương Du không còn muốn nữa.
Trong trang viên vang lên tiếng đàn vỹ cầm lãng mạn, mọi người đang dùng bữa trong bầu không khí này, ly rượu lần lượt nâng lên, phản chiếu những khuôn mặt tươi cười.
Đàm Vân Thư ăn miếng rau cuối cùng, cho dù nàng không có ý định uống rượu, nhưng trong những dịp thế này, việc chọn lọc để uống vài ly là không thể tránh khỏi. Nếu chỉ uống hai ly, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái của nàng. Khuôn mặt nàng xinh đẹp cùng nụ cười đặc trưng, cư xử đoan trang khéo léo, nhiều người đã đến cụng ly với nàng một cách lịch sự.
Điều làm nàng ngạc nhiên là Tiết Dịch được mời đến hát.
Nghe giọng hát quen thuộc vang lên cách đó không xa, nàng có hơi giật mình, quay đầu nhìn sang, thấy Tiết Dịch đang hát một ca khúc vui vẻ trên sân khấu đã được chuẩn bị sẵn. Trong những bữa tiệc thế này, các bản tình ca buồn là không thích hợp.
Còn có một chiếc trâm cài khác trên ngực Tiết Dịch.
Đàm Vân Thư nhẹ mím môi, mắt nàng sáng lên.
Thẩm Ánh Chi hơi kinh ngạc, cô và Đàm Vân Thư đang ngồi cạnh nhau, lúc này cô mới tiến lại gần nói: “Nghe nói Lư Cẩn cũng thích Tiết Dịch hát, không ngờ lại mời Tiết Dịch.”
Trong bữa tiệc có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, nhưng tâm điểm lúc này đều đổ dồn vào Tiết Dịch.
Đàm Vân Thư im lặng thu ánh mắt lại.
Thẩm Ánh Chi sau đó vén váy đứng lên nói: “Đi thôi, đến lúc chúc mừng Lư tiểu thư rồi.”
“Ừm.”
Lư Cẩn đêm nay là nhân vật chính, hiện tại cô đang đích thân đón nhận sự chúc phúc của mọi người. Năm nay, cô mới 24 tuổi, vừa đi du học trở về.
“Lư tiểu thư, tốt nghiệp vui vẻ.” Đàm Vân Thư đưa chiếc ly về phía trước.
Lư Cẩn nhướng mắt, nâng vành ly của mình cao hơn ly của Đàm Vân Thư rất nhiều, nhưng vài giây trước khi cụng ly với Thẩm Ánh Chi thì nó lại ngang bằng.
Điều này cho thấy rõ là cô coi thường Đàm Vân Thư.
Nụ cười của Đàm Vân Thư vẫn không thay đổi, nàng không quan tâm đến điều này. Chưa kể mục đích nàng đến dự bữa tiệc này đã đạt được. Nếu muốn leo lên một vị trí cao hơn, thì sự sỉ nhục này đáng là gì?
Nàng thậm trí đã trải qua những địa ngục tồi tệ hơn.
Sau khi chúc mừng xong, Đàm Vân Thư không quay lại, đi theo Thẩm Ánh Chi đến khu vực Tiết Dịch hát.
Trong lòng nàng có trăm mối nghi hoặc, nghĩ tới đây, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút lạnh lùng, tạo cho người khác cảm giác xa cách. Trong khoảng thời gian này, ánh mắt của nàng và Tiết Dịch đã gặp nhau mấy lần, trong số toàn bộ khán giả có lẽ chỉ có Thẩm Ánh Chi cảm thấy bầu không khí kỳ lạ.
Tiết Dịch không cần hát liên tục, sẽ có những đoạn nghỉ ngơi ở giữa.
Đàm Vân Thư lặng lẽ nhìn cô, sau đó đi về phía Tiết Dịch người vừa nói chuyện xong với ai đó đang cầm ly rượu. Lông mày nàng cong lên, ai nhìn vào cũng nghĩ nàng đang có tâm trạng tốt. Trên thực tế quả thực là như vậy, nàng hỏi với nụ cười trên môi cùng giọng điệu tự nhiên: “Sao hôm nay không thấy Tiết lão sư đeo chiếc trâm cài đó?”
Tiết Dịch mỉm cười đáp lại: “Chẳng lẽ Đàm tổng chỉ có một chiếc trâm cài thôi à?”
“Nhưng luôn có một sự ưu tiên.” Đàm Vân Thư chậm rãi nói, “Người mà tôi yêu đã quay trở lại trong trái tim tôi.”
Nụ cười của Tiết Dịch cứng đờ: “Thật sao? Chúc mừng nhé.”
Đàm Vân Thư gõ đầu ngón tay vào thành ly.
Phương Du không nhận con thú bông gấu trúc từ Tiết Dịch. Về phần chiếc trâm cài, việc đưa nó cho Tiết Dịch là điều không thể. Tối hôm đó nàng đã uống rượu quá nhiều, không thể suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này. Bây giờ nghĩ lại, Tiết Dịch chưa từng nhắc tới chữ “tặng”, tự nàng cuống cuồng lo âu và sợ hãi.
Hơn nữa, khi nàng theo dõi weibo của Đường Bán Tuyết hai ngày trước, nhìn vào những bức ảnh weibo đăng vào đêm ăn mừng cửa hàng mà người hâm mộ có thể xem. Trong ảnh, Đường Bán Tuyết cũng đeo chiếc trâm cài đó trên ngực.
Vì vậy, vấn đề về chiếc trâm cài, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Chiếc trâm cài trong tay Tiết Dịch có hình dạng giống như của Đường Bán Tuyết, rất có thể là do Phương Du cho mượn.
Điều khiến Đàm Vân Thư bối rối là tại sao Tiết Dịch lại luôn công kích nàng như vậy? Có phải vì Tiết Dịch cũng thích Phương Du? Không có gì sai khi có thái độ này trước mặt “tình địch”. Tuy nhiên, Đàm Vân Thư vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cứ như thể Tiết Dịch biết quá khứ giữa nàng với Phương Du.
“Nhưng Đàm tổng thực sự làm tôi ngạc nhiên.” Tiết Dịch không uống rượu, tay cô lúc này đang cầm một ly nước ấm. Đôi mày của cô hiện tại càng sắc bén hơn, cô nhếch môi mỉa mai: “Tôi nghĩ đó là một đòn gây ra vết thương sâu, khiến Đàm tổng không thể tìm Tiểu Du nữa.”
Ngay khi từ “Tiểu Du” vang lên, dòng nước ngầm giữa hai người gần như phơi bày ra ánh sáng.
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Chẳng lẽ đằng sau từ “vết thương sâu” là Tiết Dịch biết ý nghĩa của chiếc trâm cài, cũng chính vì biết, nên đây là lý do mượn nó từ Phương Du?
Thẩm Ánh Chi đang trò chuyện với người bên cạnh ở gần đó, cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định đi tới thì thấy Lư Cẩn đã đi qua trước, ba người đứng thành hình tam giác.
Một cơn gió chiều thổi qua, trêu chọc đuôi tóc của ba người.
Lư Cẩn đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Đang nói gì vậy? Tôi cũng muốn nghe.”
Tiết Dịch nhếch mép cười: “Đàm tổng tới hỏi tôi chiếc trâm cài này mua ở đâu.”
“Ừ.” Đàm Vân Thư đồng ý.
Ánh mắt Lư Cẩn nhìn qua họ, nghi hoặc: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không thì sao? Tiểu Cẩn.” Tiết Dịch xưng hô với Lư Cẩn như thể họ rất thân với nhau.
Đàm Vân Thư kìm nén cảm xúc, mỉm cười với họ: “Tiết lão sư hát rất hay. Tôi còn đang xin lời khuyên của cô ấy, nhưng Tiết lão sư nói rằng không có biện pháp, tài năng là được ban tặng.”
“Đúng vậy.”
……
Trên đường về, chú Viễn lái xe.
Trước đây chú ấy không đến Thủ đô vì chuyện gia đình. Bây giờ sự việc gần như đã giải quyết xong, chú ấy tình cờ bắt kịp bữa tiệc tối này.
Đàm Vân Thư tựa đầu ở ghế sau, vài ly rượu đó không đủ để khiến nàng say, chính những lời Tiết Dịch nói đã khiến suy nghĩ của nàng có phần hỗn loạn. Giống như có một sợi dây vô hình nào đó xuyên qua, cho dù nàng có cố gắng cách nào để thoát ra khỏi cái kén, cũng không thể tìm thấy chính mình.
Tiết Dịch không phải người Liễu Thành, một điều khác nàng chắc chắn là trước đó nàng không hề quen biết Tiết Dịch.
Suy nghĩ quá lâu khiến nàng đau đầu.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng chú Viễn nhắc nhở: “Chúng ta đến rồi, tiểu thư.”
Đàm Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không biết tại sao lại báo địa chỉ khu chung cư của Phương Du. Lúc này chú Viễn đã đỗ xe ở ven đường cách đó không xa. Ánh đèn khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn.
Mọi thứ thay đổi theo tâm trạng của nàng.
Suy nghĩ một lúc, nàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Du.
Sau hai tiếng “bíp”, Phương Du bắt máy cuộc gọi, nhưng không lên tiếng.
Đàm Vân Thư nhắm mắt, ấn huyệt thái dương, không biết nên nói gì. Khoảng mười giây trôi qua, cuối cùng mới bật ra một câu: “Tôi không phải cố ý tới trước cổng khu chung cư nhà cậu.”
“……”
“Tự mình lên đi.”
“Tôi sắp đi rồi… Hả?” Đàm Vân Thư đột nhiên mở to mắt, nàng có nghe nhầm không?
Phương Du: “Nếu muốn vẫn có thể rời đi.”
Nói xong cô cúp điện thoại, lời phủ nhận của Đàm Vân Thư còn chưa kịp nói.
“Chú Viễn, chú có thể về trước, ngày mai chú quay lại đón cháu nhé.” Đàm Vân Thư nói lời này trong khi nóng lòng muốn mở cửa xe. Nàng thực ra không có ý định lên nhà. Nàng chỉ muốn nói chuyện với Phương Du, nhưng Phương Du lại kêu nàng tự mình đi lên.
Khi đi ngang qua trạm bảo vệ, Anh Ngũ mỉm cười với nàng, cứ để nàng đi qua.
Nhưng trước đây, chẳng phải người lạ cần phải đăng ký sao?
“Anh Ngũ.” Đàm Vân Thư hỏi: “Tôi không cần đăng ký sao?”
Việc trao đổi giữa người vãng lai và nhân viên của khu chung cư này vẫn rất nghiêm ngặt.
Anh Ngũ xua tay: “Không cần, Phương tiểu thư đã nói với tôi rồi.”
“Từ lúc……”
Anh Ngũ có vẻ hơi xấu hổ, anh không mấy quan tâm đến những chuyện phiếm của cư dân, anh chỉ một nhân viên bảo vệ thích ăn bánh quy gấu. Tuy nhiên, Đàm Vân Thư đã hỏi, vì vậy anh chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “… Sau đêm cô uống quá nhiều.”
“Cảm ơn anh, anh Ngũ.”
Từ đó đến nay đã hơn nửa tháng, lúc đó Phương Du vẫn chưa đồng ý tiêu khiển nàng.
Nhưng Phương Du đã nói với anh Ngũ như vậy, Tiết Dịch có được “đặc quyền” này không?
Đàm Vân Thư hừ lạnh, bước nhanh về phía trước, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh.
Gió dường như mang theo hương hoa.
Vài phút sau, nàng đến cửa an ninh, bấm chuông. Không lâu, Phương Du đi tới mở cửa cho nàng, ngửi thấy mùi rượu không thể bỏ qua trên người nàng.
Đàm Vân Thư thú nhận: “Tôi không lái xe khi say rượu, chú Viễn đã lái xe.”
“…” Phương Du không biết nên nói cái gì, người ngày luôn luôn tự thú nhận việc uống rượu và lái xe.
Đàm Vân Thư đi theo cô, lẩm bẩm để giải thích: “Lúc trước tôi đến gặp cậu, cậu hỏi tôi say rượu lái xe phải không, nhưng tôi không thể lái xe khi uống rượu…”
Phương Du vẫn không lên tiếng, kéo nàng qua cửa.
“Tách” một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại, Phương Du đưa tay bịt miệng Đàm Vân Thư nói: “Đừng tụng nữa, tôi biết cậu tuân thủ pháp luật, không uống rượu lái xe.”
“Không có phần thưởng sao?”
Đôi môi của Đàm Vân Thư cọ xát vào lòng bàn tay của Phương Du khi nàng nói.
Phương Du chậm rãi buông tay mình xuống: “Không có.”
Ngoài cửa, Phù Sương đang gõ cửa, Phương Du theo bản năng tắt đèn trong phòng.
“Tiểu Du, cậu vừa ra ngoài à? Nhóm đang trò chuyện về những việc nên làm vào cuối tuần, cậu ở đâu…”
Phương Du không thể đáp lại.
Đàm Vân Thư dựa vào cửa và nhẹ nhàng hôn cô.
***
Tác giả có điều muốn nói.
Tôi vẫn thích sự căng thẳng giữa họ QAQ
Bạn có thích không wwww