Đàm Vân Thư biết nguyên nhân Phương Du vô thức tắt đèn, chỉ vì không muốn vạch trần sự thật rằng nàng đã đến nhà Phương Du. Sự hiện diện của nàng ở nhà Phương Du không nên để người khác biết.
Điều này cũng có nghĩa là sau khi hết ba tháng, nàng sẽ như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời và thế giới của Phương Du.
Mối quan hệ của họ giống như một cơn gió, có thể cảm nhận được nhưng không thể nắm bắt được, khi thì nhanh, khi thì chậm.
Đàm Vân Thư đặt tay trái sau gáy Phương Du, nhẹ nhàng hôn người trước mặt. Trên người nàng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, không nồng nặc. Ý thức của nàng vẫn tỉnh táo, nhưng bây giờ nàng lại say trong nụ hôn này.
Phù Sương ở ngoài cửa không nghe thấy Phương Du trả lời liền quay về, nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng.
Đàm Vân Thư nhớ lại cấu trúc nơi ở của Phương Du, căn nhà này tuy nhỏ, hơi chật chội nhưng rất ấm cúng. Nàng ôm eo Phương Du, đơn giản bế Phương Du lên tủ đựng đồ ở kế bên, để cô ngồi lên đó. Trước đây, nàng đã đặc biệt chú ý đến chiều cao của nó, chỉ cần nhẹ nhàng nhón chân là có thể ngồi lên được.
Nàng đặt hai tay mình lên hai bên tủ, ngẩng đầu lên, trong khi Phương Du cúi đầu đặt tay lên vai nàng, không biết nên chống cự hay ủng hộ nàng.
Tất cả những gì đập vào mắt là bóng tối, không nhìn thấy gì, thính giác trở nên nhạy bén hơn, có thể nghe rõ hô hấp của đối phương. Mọi thứ như một chất xúc tác, khiến nụ hôn không những không dừng lại, ngược lại trở nên mãnh liệt hơn.
Đầu ngón tay của Phương Du chạm vào chiếc khuyên tai mà Đàm Vân Thư đeo tối nay. Cô lướt ngang qua và chạm vào tai Đàm Vân Thư một lần nữa.
Dù sao tai của Đàm Vân Thư rất nhạy cảm.
Quả nhiên, Đàm Vân Thư nhịn không được, quay đầu sang một bên, khàn giọng nói: “… Phương Du.”
“Sao? Không phải cậu vừa hôn tôi say đắm mà không có sự đồng ý của tôi à?”
Đàm Vân Thư phản bác: “Trước đây tôi chưa từng thấy cậu hỏi tôi trước.”
“Tình hình bây giờ có giống nhau không?”
Đàm Vân Thư không trả lời. Quả thực là khác, lúc đó Phương Du thậm chí còn không biết rằng mình đang bị tiêu khiển.
Phương Du nói xong, đứng trở lại mặt đất, nghĩ đến tư thế hôn vừa rồi khiến tai cô đỏ lên, cô liếm môi dưới, sau đó ấn công tắc đèn trong phòng, nói: “Tiểu Sương có thể nghĩ rằng tôi đã ra ngoài.”
“Tôi cũng nghe thấy.”
Ngay khi đèn bật sáng, đồ đạc bên trong lại trở nên rõ ràng.
Phương Du đã đọc sách trên bàn làm việc kể từ lúc về nhà tới giờ. Có quá nhiều kỹ năng cần phải được trau dồi thêm, có phần hao tâm tốn sức. Cuốn sách về quản lý vẫn chưa được cất đi, đang đặt trên bàn. Máy tính xách tay cũng đang mở, còn có những ghi chú liên quan mà cô tự viết lại.
Phương Du đi tới gập máy tính lại, chậm rãi nói: “Đêm nay cậu ngủ trên sofa.”
Đàm Vân Thư đi tới trước mặt cô: “Tôi muốn ngủ trên giường.”
“Tôi có thể hứa sẽ không làm gì cậu, có được không?”
“……”
Phương Du dùng đầu ngón tay chọc vào vai nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Hãy kiềm chế.”
Đôi môi Đàm Vân Thư mấp máy, yếu ớt nói ra bốn chữ: “Nhưng tôi có thể.” Nàng ngập ngừng hỏi: “Hôm đó tôi phản ứng chậm quá sao?”
“Không, chỉ là tôi không muốn.”
“Không muốn…” Đàm Vân Thư lặp lại hai từ này.
Phương Du không nói nhiều với nàng nữa, đi vòng qua Đàm Vân Thư để trở về phòng ngủ. Lúc này cô đã tắm rửa sạch sẽ, gần đến cửa lại nghe thấy Đàm Vân Thư nói: “Vì đã khiến cậu khó chịu, tôi sẽ về ngay bây giờ, sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Bước chân Phương Du khựng lại, sau đó không ngoảnh đầu đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Tùy cậu.”
Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đóng cửa, Phương Du đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt vô cảm, cô buột miệng nói ra hai chữ “không muốn”.
Thực sự không muốn sao?
Không, cô biết cơ thể mình khao khát Đàm Vân Thư. Đêm qua, trước khi nhớ về tấm thiệp mời sáu năm trước, cô đã cảm thấy rất, rất nhiều. Khi nghĩ đến sự thâm tình muộn màng của Đàm Vân Thư, cô cảm thấy đau lòng, đau lòng đến mức “giày vò” Đàm Vân Thư.
Câu trả lời hoàn chỉnh phía sau “không muốn” là không muốn ở đây tối nay.
Đàm Vân Thư vừa trở về từ bữa tiệc tối ở Lư gia phải không? Là một bữa tiệc tối thượng lưu, cô chưa bao giờ được tham gia. Một lần nữa cô nhận ra sự khác biệt về đẳng cấp giữa mình với Đàm Vân Thư, điều này cũng khiến cô bình tĩnh lại.
Đừng mắc kẹt trong đó nữa, Phương Du.
Nghĩ như vậy, Phương Du lại đứng dậy.
Cô không chắc liệu Đàm Vân Thư có tắt đèn trước khi rời đi hay không, cần phải xác nhận.
Nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ, cô đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng cách cửa phòng mình một mét.
Ánh mắt của hai người trực tiếp va chạm, không hề có chút che chắn.
Khóe môi Phương Du nhếch lên, nhận ra mình đã bị Đàm Vân Thư lừa. Người này giả vờ rời đi nhưng sau đó đã rón rén đi đến trước cửa phòng cô, đợi cô mở cửa xác nhận.
Trong một lúc lâu không ai nói chuyện.
Ước chừng thêm nửa phút, Đàm Vân Thư mở và khép môi, nhẹ nhàng hỏi: “Trước kia cậu cũng buồn như vậy sao? Phương Du.”
“……Không thể nhớ được.”
Phương Du ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn Đàm Vân Thư nữa. Đôi mắt của người này vốn đẹp tự nhiên, như thể biết nói, lúc này mang đến vẻ đáng thương, nhưng rất dối trá.
Cô nên chú ý đến cạm bẫy mang tên Đàm Vân Thư.
“Tôi biết mối quan hệ hiện tại giữa chúng ta là gì, tôi phải chịu đựng những cảm xúc này. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến ngày tôi đưa thiệp mời cho cậu, tôi cảm thấy những gì mình đang chịu đựng chẳng là gì cả.” Khuôn mặt nàng đỏ lên, kiên định nhìn Phương Du, “Cậu đối xử với tôi thế nào không quan trọng, nhưng tôi cũng có chuyện muốn giải thích.”
Phương Du dùng tay trái ấn vào ổ khóa cửa, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không phải đến khi gặp lại tôi mới yêu cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, nhưng trước đây tôi đã không nhận ra, Phương Du.” Giọng mũi của Đàm Vân Thư trở nên rõ ràng, “Trước cả khi cậu tham gia cuộc thi, trước ngày mưa đó, trái tim tôi đã đổ về cậu rồi, tôi luôn chú ý đến cậu một cách vô thức.”
Phương Du ngước mắt nhìn nàng lần nữa, bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô đang trải qua một cơn lốc xoáy.
“Tôi biết đã quá muộn để nói ra tất cả những điều này, tôi sẽ bị nghi ngờ rằng đang tự bào chữa cho bản thân…”
Phương Du ngắt lời nàng, kiên quyết hỏi: “Cậu nói nhiều như vậy chỉ vì muốn ngủ trên giường thôi à?”
“…Đúng.” Đàm Vân Thư cay đắng đáp lại, những lời nàng nói chẳng có ý nghĩa gì với cô.
Phương Du: “Được rồi, lát nữa nhớ tắt đèn nhé, tôi đi ngủ trước.”
“Được rồi.”
Phương Du trở lại phòng và đưa quần áo để thay cho Đàm Vân Thư, sau đó quay lại giường và nằm xuống. Cô thoải mái lấy điện thoại di động ra và tham gia vào cuộc thảo luận giữa Phù Sương và Đường Bán Tuyết trong nhóm trò chuyện, trên môi hiện lên một nụ cười nhẹ.
Biểu hiện của cô giống như không hề cảm động trước lời nói của Đàm Vân Thư.
Nhưng khi Đàm Vân Thư cầm quần áo vào phòng tắm, Phương Du giải phóng hơi thở mà cô đã kìm nén, đôi mắt cô nóng bừng, thật khó để không nghĩ về những gì Đàm Vân Thư đã nói.
Nếu là luôn thích cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Sẽ tốt hơn nếu tối nay Đàm Vân Thư không nói ra điều này với cô. Chỉ cần nhắc lại, mọi ký ức liền ùa về, giống như dung nham nóng chảy, nóng đến mức khiến Phương Du cảm thấy đau đớn.
Cô nhớ lại cảm giác khi được Đàm Vân Thư đưa thiệp mời đính hôn.
Ngay cả khi lời mời không phải là thứ Đàm Vân Thư muốn trao đi, nhưng Đàm Vân Thư vẫn làm điều đó. Hơn nữa trước khi cô xóa liên lạc, Đàm Vân Thư đã không giải thích gì với cô.
Phương Du cố chịu đựng sự chua chát trong đôi mắt, tắt điện thoại.
Sau khi Đàm Vân Thư tắm xong, nàng nhìn thấy Phương Du đã ngủ say, nhưng trên gối lại có một vệt ẩm ướt nhỏ.
***