Gấu nhỏ ngơ ngác nhìn con dao ấn trên cổ mình, hai giây sau một tiếng “Oa ——” khóc ra tới, thân thể chớp mắt biến thành hư ảnh và biến mất.
Vưu Lâm đang đứng ở một bên cũng chết lặng.
“Sao…. sao cậu đến cả trẻ con cũng không tha thế!”
Người này nhìn trông có vẻ là bình thường, ai ngờ cậu ta điên thế chứ!
“Còn có, dao của cậu từ đâu mà ra vậy??!!”
Đoạn Văn Chu sờ sờ đầu, ngại ngùng cười.
“Lần trước ở trong mật thất, tui nghĩ nó sẽ còn hữu dụng nên đem ra ngoài! Tui còn đem theo cho anh Tiêu nữa á!”
Tiêu Tễ:……
Hắn từ chối con dao Đoạn Văn Chu đưa, dao ăn quá nặng, hắn không thích vũ khí không thuận tay.
Tiêu Tễ: “Cậu doạ NPC dẫn đường bỏ chạy.”
Đoạn Văn Chu: “Anh Tiêu, anh đừng tức giận, em chỉ muốn thử xem có bug không thôi!
Dù sao NPC này nhìn qua cũng không mạnh lắm, xem ra muốn giết cũng không phải không được……”
【? Tui đã biết tại sao người này luôn mang đến cảm giác không khoẻ rồi…… Một người bình thường bước vào kỳ thi năm nhất của học viện mà không sợ hãi thì đã không tồi rồi, sao có chuyện cậu ta cười vui vẻ được nhỉ! 】
【 Chẳng lẽ giả heo ăn thịt hổ? 】
【 Nếu đã gan lớn như vậy, dù không phải kẻ điên cũng là một thằng ngốc. 】
Tên ngốc Đoạn Văn Chu cảm thấy anh Tiêu ghét bỏ mình, có chút ủy khuất.
“Mấy người mẹ nó đừng nói nhảm nữa!”
Người nam nóng nảy đứng một bên.
“Mau đi thu thập đồ chơi mà con gấu bông kia nói đi! Đến khi tìm xong hết các món thì chúng ta đi tìm NPC!”
Anh ta một chút cũng không muốn biết chuyện gì sẽ phát sinh nếu ở lại quá hai giờ!
Cuối cùng bọn họ quyết định chia thành nhóm hai người, mỗi nhóm hoàn thành năm hạng mục, cách này hiệu quả nhất và tránh được nguy cơ hành động một mình. Hắn và Đoạn Văn Chu tạo thành một nhóm dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cậu ta, Vưu Lâm và người nam cùng nhóm.
Người nam nhìn cánh tay bị thương của Vưu Lâm, hiển nhiên có chút ghét bỏ, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Nhìn chung công viên giải trí là một hình quả trứng*, ở giữa là quảng trường trung tâm có ba tác phẩm điêu khắc về gấu. Bên cạnh tác phẩm điêu khắc là một studio chụp ảnh có mái màu trắng, bên trái là vòng đu quay, nhà gương, ngôi nhà ma ám, bên phải là vòng quay ngựa gỗ, xe đụng và cốc quay.
*aka hình bầu dục.
Họ tách ra từ studio chụp ảnh, nhóm Vưu Lâm đi về phía vòng quay ngựa gỗ, rõ ràng là nghĩ rằng hạng mục như vậy có tính an toàn hơn.
“Anh Tiêu, chúng ta chơi cái gì bây giờ!” Đoạn Văn Chu hưng phấn.
Tiêu Tễ hơi nheo mắt lại, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.
“Cậu muốn chơi cái gì ——”
“Vòng đu quay!”
Tiêu Tễ gật đầu, không nói chuyện.
Bọn họ đi về phía vòng đu quay.
Trong màn đêm tối tăm và ảm đạm, vòng đu quay không tiếng động lặng lẽ xoay tròn, những chiếc hộp trống rỗng nối tiếp nhau trên không trung, đèn trắng nhấp nháy bên ngoài cần trục và trục xoay nhìn có vẻ rất kém, khiến người ta không khỏi lo lắng có chuyện gì sẽ xảy ra không.
Bọn Tiêu Tễ đến gần và thấy một tấm biển lấp loé ánh đèn trên hàng rào bên ngoài hạng mục vòng đu quay.
【 Tên hạng mục: Vòng đu quay tình yêu.
Số người được hạng mục đề xuất: Hai người.
Mô tả hạng mục: Người ta nói rằng khi “ta” hôn môi ở điểm cao nhất của vòng đu quay, các bạn có thể vĩnh viễn ở bên nhau mãi mãi ~
Các cặp tình nhân hãy lên vòng đu quay tình yêu để thử xem người đó có phải là tình yêu thật sự của đời mình!
Quy tắc hạng mục: Đi một vòng đu quay cho đến khi hết thời gian. 】
Có lẽ cảm nhận được sự xuất hiện của “du khách”, vòng đu quay đang xoay không ngừng nghỉ từ từ dừng lại.
Tiêu Tễ tiến vào trong hộp, Đoạn Văn Chu ngồi đối diện hắn. Cùng với âm thanh cọt kẹt khó chịu, vòng đu quay bắt đầu khởi động. Khi chiếc hộp dần dần lên cao, các hạng mục vui chơi bên dưới cũng ngày càng cách xa họ. Bầu trời đen kịt chậm rãi lao tới, giống như một con quái vật giương nanh múa vuốt.
Tiêu Tễ chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chờ đợi sự xuất hiện ngoài ý muốn.
Đoạn Văn Chu chơi đến vui vẻ.
“Anh Tiêu biết không! Em là lần đầu tiên ngồi đu quay đó!”
“Chưa chơi bao giờ à?”
“Em là quỷ nghèo, không có tiền!” Đoạn Văn Chu cười, lộ ra răng nanh nhỏ.
Tiêu Tễ nhìn cậu một hồi, hiếm khi mở miệng.
“Cậu vẫn luôn vui vẻ thế này à?”
Đoạn Văn Chu chớp mắt.
“Vui vẻ không tốt sao?”
“Tôi trước đây cũng biết một người giống như cậu vậy.”
“Wao, vậy thì anh ấy nhất định là người ——” tốt.
“Anh ta bị bệnh tâm thần.” Tiêu Tễ hờ hững nói, “Là bệnh nhân của tôi.”
Đoạn Văn Chu:……
Anh, anh Tiêu của cậu thật sự ghét bỏ cậu kìa!
Chiếc hộp ngày càng cao hơn, cơ hồ bọn họ có thể thu toàn bộ công viên vào trong đáy mắt.
Thời gian dần trôi đi.
Hiện tại bọn họ đã đi gần nửa chặng đường của hạng mục, không có gì xảy ra ngoài ý muốn.
【 Thật nhàm chán phải không? Đừng nói hạng mục vui chơi thật sự chỉ đơn giản là vui chơi thôi nhá? 】
【 Chẳng lẽ tui đến đây chỉ để xem bọn họ ngồi tâm sự, sờ sờ cá*, nói chuyện yêu đương thôi à? 】
*sờ sờ cá là sao nhỉ, từ gốc nè 摸摸鱼. Có lẽ đây là từ lóng, để tui tìm hiểu xem thử, bạn nào biết cứ cmt nhé.
【 Quỷ Tước vô dụng ghê. 】
Đoạn Văn Chu vịn cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Lạ thật, anh Tiêu nhìn xem, công viên giải trí này hình như chỉ có hai màu đen trắng thôi! Quá dọa người, nhìn giống như di ảnh vậy đó!”
Tiêu Tễ đáp lại, trong lòng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Cho đến khi tiếng “cùm cụp” vang lên, hộp của họ đã tới điểm cao nhất, sau đó bắt đầu đi xuống.
Đúng lúc này, hai mắt Đoạn Văn Chu đột nhiên mở to ——
Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy một cái bóng vặn vẹo ở cửa kính pha lê bên cạnh Tiêu Tễ!
Đó là một cái mặt dán trên cửa kính, một mặt quỷ bị cửa pha lê đè ép đến thay đổi hình dạng! Đôi mắt trắng bệch của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Tễ, đầu lưỡi đen nhánh tham lam liếm lên mặt kính pha lê.
Cậu chỉ kịp hét lên: “Anh Tiêu ——” phía sau anh!
“Răng rắc!”
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, một bàn tay quỷ quái đen ngòm làm vỡ kính, chộp lấy vai Tiêu Tễ!
“Hì hì ~”
Tiếng cười chói tai truyền đến, giống như có người đang núp trong bóng tối lặng lẽ cười.
“Hì hì ~ hì hì ~”
Âm thanh ngày càng nhiều, sóng âm chồng lên nhau cản trở phản xạ, khiến cả người nổi đầy da gà.
Đoạn Văn Chu cầm con dao trên tay, ánh bạc loé lên, chém về phía bàn tay con quỷ. Khoé mắt cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi ớn lạnh!
Chỉ thấy toàn bộ vòng đu quay đã bị bao phủ dày đặc bởi những con quỷ méo mó và gớm ghiếc, vòng đu quay lớn như vậy, không biết đã có bao nhiêu quỷ bò lên đây, thậm chí vòng đu quay cũng bắt đầu nghiêng ngả. Bọn họ giống như là một miếng thịt tươi hấp dẫn ruồi bọ, chúng điên cuồng di chuyển về một hướng, cho dù bị đẩy xuống cũng không từ bỏ!
Vị trí kia —— chính xác là ở chỗ Tiêu Tễ.
Trước khi con dao của Đoạn Văn Chu chạm vào cánh tay của con quỷ, một bàn tay thon dài trắng nõn khéo léo kẹp chặt bàn tay con quỷ vào người. Cánh tay của con quỷ đen như mực, tay của người kia lại xinh đẹp sạch sẽ giống như một sản phẩm thủ công mỹ nghệ, tạo ra sự đối lập giữa trắng và đen.
Trong giây tiếp theo ——
“Răng rắc!”
Toàn bộ mặt kính của hộp bị vỡ ra! Tiêu Tễ dùng tay kéo con quỷ vào bên trong, nện mạnh xuống mặt đất, cái hộp lắc lư từ bên này sang bên kia, mấy con quỷ vốn đã leo lên hộp vì sự rung chuyển lần này đều ngã xuống.
Đoạn Văn Chu một chân đem con quỷ kia đá ngã, con quỷ này trông giống như một thây ma trong phim xác sống phương Tây, thân hình khô quắp làn da ngăm đen lại giống xác ướp Ai Cập, chỉ có một đôi mắt màu trắng.
Thân thể con quỷ co giật một hồi rồi ngừng chuyển động, Tiêu Tễ quăng nó trên mặt đất trực tiếp khiến nó gãy xương sườn.
Nguy cơ tạm thời đã được giải trừ, nhưng ngày càng nhiều quỷ quái cuồn cuộn tiếng tới gần họ hơn. Lũ quỷ quái này còn phát ra những tiếng kêu chói tai làm ô nhiễm tinh thần.
“Đói! Đói quá, đói quá, đói quá!”
“Ăn, ăn, ăn, ăn!”
“Ực!”
Lúc này hộp của họ vẫn còn đang ở vị trí cao, bọn quỷ quái phải mất một ít thời gian mới leo lên được, độ khó cũng cao, lâu lâu cũng có con quỷ trượt chân ngã xuống.
Chỉ cần vòng đu quay đi về vị trí cân bằng, khi đó quỷ quái có thể nghiêng sang một bên công kích họ, như vậy càng khó chống cự hơn.
– —————
Editor: Nhắc lại lần nữa là bộ này siu chậm nhiệt nhá. Sờ poi lơ là gần 200 chương hai anh mới hun nhao, hong chịu cũng phải chịu:’))