23
“Điện hạ thật sự bỏ được Phương Tri hạ sao?” Ta hỏi ngược lại.
Ta không tin.
Phương Tri Hạ ở bên cạnh hắn một ngày, là một ngày hắn đang nhắc nhở Thái tử: “Người ngươi thích, bây giờ đang ở bên ta.”
Hắn coi Phương Tri Hạ như chiến lợi phẩm, sự hiện diện của nàng là minh chứng hắn đã thắng Thái tử, huống chi, nàng còn có một phụ thân cầm binh quyền trong tay.
Nghĩ như vậy, ta càng càng lúc càng cảm thấy Thẩm Xác buồn nôn.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, mời điện hạ trở về đi. Đêm khuya cùng em dâu gặp gỡ riêng tư, không hợp quy củ.
“Lỡ đâu người bên ngoài thấy được, còn tưởng rằng điện hạ đang muốn chọc tức Thái tử, Thái tử thân cận ai điện hạ liền đoạt người đó đấy.”
Ta biết rõ ngược điểm của Thẩm Xác, cố ý khích giận hắn, kích lấy hắn đưa tay bóp lấy cổ của ta: “Như Ý, ngươi dám phản bội bản vương?
“Ngươi có biết bản vương vì ngày này mà trù tính bao nhiêu năm không?”
Ta miễn cưỡng cười nói: “Điện hạ sớm nên hiểu rõ, lòng người mới là thứ không thể dựa vào nhất, đem hi vọng ký thác vào bên trên biến số, điện hạ quả nhiên là ngu xuẩn. Như vậy mà còn dám nghĩ tranh giành Hoàng vị với Thái tử sao?”
Lực đạo trên tay Thẩm Xác không ngừng tăng lên, gắt gao đem ta khống chế lại.
Bằng vào thân thủ của mình, ta vốn có thể tránh thoát, nhưng ta không làm.
Thẳng đến khi hắn bóp đến mức thở không nổi, ta mới ra sức đá xuống hai mảnh ngói, cố gắng kêu cứu: “Cứu, cứu mạng……”
Rất nhanh, cả viện liền đốt đèn lên, nha hoàn bà tử đều tỉnh dậy, có người đi gọi thị vệ có người đi mời Thái tử.
Thẩm Xác bất đắc dĩ, chỉ có thể hốt hoảng rời đi.
Ta khống chế, gắng sức từ nóc nhà ngã xuống, nhóm nha hoàn bà tử kinh hô đem ta về phòng.
“Bản cung không sao, có người, có người muốn hại điện hạ……”
Nói xong, ta liền hôn mê bất tỉnh.
24
Một lần nữa tỉnh dậy, Tiêu Tấn Thần đang canh giữ ở trước giường.
“Như Ý, Cô để nàng phải chịu khổ rồi.”
Theo Tiêu Tấn Thần phân tích, là có người muốn hành thích hắn, chỉ là người kia không ngờ đến Thái tử tối hôm qua cũng không nghỉ ở chỗ của Thái Tử Phi, thế là đành phải bắt Thái Tử Phi đến áp chế Thái tử.
“Nếu là tối hôm qua Cô có ở đây, nàng liền sẽ không phải chịu sự kinh hãi này.” Tiêu Tấn Thần nhìn dấu đỏ chưa rút đi trên cổ ta, giọng mang áy náy.
Ta cười nói an ủi hắn: “Lúc trước đi chơi xuân, Tề vương phi nói cho thần thiếp, nữ tử một khi xuất giá, liền vinh nhục một thể với phu quân. Thần thiếp bây giờ gánh vác chức trách Thái Tử Phi, có thể thay điện hạ cản một lần tai nạn, là vinh hạnh của thần thiếp.”
Tiêu Tấn Thần liên tưởng đến ngay, thích khách đến từ Tề vương phủ.
Qua ngày hôm nay, hận ý của hắn với VƯơng phủ càng đậm hơn.
Mà những lời nói của ta, thì để cho hắn biết rằng Phương Tri Hạ cùng Tề vương mới được coi là một thể, ngay sau đó tình ý của hắn với Phương Tri Hạ, cũng sẽ dần dần phai nhạt.
Nữ tử hắn ngày ngày mong nàng ấy quay đầu, người ta không những không để ý tới tấm chân tình của hắn, ngược lại cùng phu quân thương thảo như thế nào đem hắn đưa vào chỗ chết.
Cho dù ai, đều sẽ từ yêu chuyển thành hận.
Chỉ cần trong lòng của hắn Phương Tri Hạ không còn quan trọng như trước nữa, người có cơ hội, chính là kẻ ở gần nhất, chính là ta.
25
Tiêu Tấn Thần khăng khăng muốn ở cùng ta, nói phải như thế này hắn mới yên tâm được.
“Ta có thể ngủ trên mặt đất, không canh giữ ở bên cạnh nàng ta thực sự không an lòng.
“Nàng yên tâm, ta thuở nhỏ tập võ, đối phó với mấy tên mao tặc cũng không thành vấn đề.”
Cái này thì…, kỳ thật không cần ngươi, một mình ta cũng đối phó được với mấy mao tặc mà.
Nhưng ta cũng không dám nói, đương nhiên cũng không dám để Thái tử ngủ trên mặt đất, mà ta cũng không muốn ngủ trên sàn nhà.
Thế là hai người chúng ta chỉ có thể ngủ chung.
Từ khi Tiêu Tấn Thần ở cùng ta, hắn nói cùng ta rất nhiều điều, phần lớn là xoay quanh Phương Tri Hạ
“Ở trong mắt nàng, chỉ khi ở bên người mình yêu, cuộc sống này trôi qua mới có chút tư vị, nếu không sẽ chỉ giống mẫu thân của nàng một ngày bằng một năm.”
Tiêu Tấn Thần nói cho ta, phụ thân Phương Tri Hạ kỳ thật cũng không yêu phu nhân của mình lắm, cả đời của ông ấy, đều nhớ về tiểu thiếp đã bị phu nhân đuổi ra khỏi phủ.
“Nghe nói nữ tử kia vốn là y nữ của phủ thượng, Hầu gia với nàng vlà ừa thấy đã yêu, nhưng nàng có cốt khí của bản thân, không chịu làm thiếp hầu chung chồng với người khác. Phải đến khi về sau phụ thân sinh bệnh nặng, cần vị thuốc cực quý, không còn biện pháp nào, mới vào Hầu phủ làm thiếp.
“Nhưng sau khi nàng ấy sinh hạ hài tử còn chưa đầy tháng, phu nhân liền thừa dịp Hầu gia không có nhà, đem hai mẹ con tiểu thiếp đáng thương kia ném lên đinht nui. Hầu gia phái người tìm mấy ngày đều không có kết quả.”
Ta nghe được mà kinh hãi, lúc nữ tử vừa sinh xong là lúc thân thể suy yếu nhất.
“Chỉ sợ là……” Ta muốn nói lại thôi, không đành lòng nói ra.
“Mọi người đều đoán là đã bị sói hoang tha đi rồi. Hầu gia nhiều năm như vậy, vẫn chưa tha thứ cho phu nhân, thậm chí còn từ mặt bà ấy.”
Khó trách, trrong thời gian ta ra vào Hầu phủ thăm dò tình hình, cũng không thấy Hầu gia bước vào nội viện của phu nhân.
Có lẽ Phương Tri Hạ bởi vì thế mới một mực đi tìm chân ái.
Nàng ta hẳn là sợ rơi vào kết cục giống mẫu thân mình.