“Chị biết, em là vì ân nhân cứu mạng của em mà, không sao đâu, chị kén ăn thật đấy.” Hà Tiểu Thiến khoác vai cô, cô ấy thật sự không có để ý chuyện này.
“Vậy tối nay chị ăn cái gì? Em có bánh bông lan, chị ăn không?” Hai người các cô chỉ có gạo, tối nay không thể nấu cơm được rồi.
“Ăn, chị có sữa mạch nha, chúng ta ngâm sữa mạch nha và ăn bánh bông lan nhé.”
“Vâng.”
Nước nóng là mượn của Lưu Phượng Quyên, hai cô gái nhanh chóng giải quyết xong bữa cơm tối.
“Ngày mai chúng ta có nên tới xã cung ứng để mua đồ không?” Hà Tiểu Thiến hỏi.
“Đương nhiên là cần rồi. Sáng sớm mai, chúng ta phải dậy sớm ngôi xe bò trong thôn đi.” Máy kéo ở trong thôn chỉ phục vụ cho việc làm nông, phương tiện đi lại bình thường chính là xe bò, hôm nay bởi vì tiếp đón thanh niên trí thức nên mới dùng máy kéo.
“Được, vậy ngày mai chị sẽ tới gọi em.”
“Ừm, một lát nữa em muốn tới nhà họ Tống một chuyến.”
“Em đi ban đêm như vậy có không tốt lắm không?” Hà Tiểu Thiến biết nơi cô nói là nhà của Tống Cảnh Chỉ.
“Nhưng nếu đã tới đây mà không đi, đêm nay em sẽ ngủ không được.”
“Vậy chị đi chung với em.” Dù sao thì hai người cũng vừa mới tới, chưa quen cuộc sống nơi đây, Hà Tiểu Thiến không yên tâm.
“Cách đây không xa đâu, tự mình em đi là được, nói nhỏ cho chị biết là em biết võ đó.” Kiếp trước, lúc Đường Tiêu Tiêu lập nghiệp, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên thường xuyên bị người khác tới bắt chuyện, thế nên cô đã học một chút võ tự vệ để phòng thân.
“Một lát nữa, chị nấu giúp em chút nước đi, em muốn tắm rửa.” Ở trên xe lửa hai ngày một đêm, hai người cũng chưa được tắm, ở thời tiết mùa hè này cả người hơi nhớp nháp.
“Vậy được rồi, em nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì phải lớn tiếng gào to lên đó.”
“Vâng, em sẽ lớn tiếng gào to, Tiểu Thiến mau tới đây, mau cứu em.”
“Ha ha…” Hai cô gái không nhịn được cười.
Bởi vì Đường Tiêu Tiêu muốn đến nhà họ Tống nên Hà Tiểu Thiến quay về phòng của mình.
Đường Tiêu Tiêu lấy từ không gian xuất ra một lon sữa bột và một lon trái cây đóng hộp, cho vào túi vải con con xách tới nhà Tống Cảnh Chi.
Hiện tại đang là giữa hè, đã sáu giờ tối rồi mà trời vẫn chưa tối.
Nhà của Tống Cảnh Chi và nhà của trưởng thôn là hai ngôi nhà lợp ngói xanh duy nhất ở trong thôn, căn của anh là dùng tiền trợ cấp của bản thân để xây nên.
Nhà trưởng thôn có một người con trai cả làm việc ở nhà máy giày ở trong thành phố, con gái lớn cũng đã gả tới thành phố, có thể nói hai nhà này có điều kiện tốt nhất trong thôn.
Nhà ở miền Nam không giống với nhà ở miền Bắc. Nhà ở nông thôn miên Nam hiếm khi có sân, một gian nhà chính, phòng ở hai bên. Nếu như có nhiều gian phòng, vậy thì tất cả deu nằm ở phía sau, đằng sau nhà chính cũng có một gian phòng.
Trước nhà đều có một cái sân rộng dùng để phơi đồ, nhà của Tống Cảnh Chi cũng như vậy.
“Xin hỏi là nhà của đồng chí Tống Cảnh Chi phải không ạ?” Cửa nhà chính đang mở, Đường Tiêu Tiêu hô một tiếng vào trong nhà.
Lúc này, một người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành đi từ trong nhà ra, hỏi: “Cháu là thanh niên trí thức Đường sao?”
Đường Tiêu Tiêu nghe được xưng hô của đối phương, cô biết chắc hẳn là trưởng thôn đã tiết lộ cho nhà Tống biết cô đến thăm nhà.
“Đúng vậy, thím, xin chào! Cháu tới đây để nhìn đồng chí Tống.”
“Ây da, còn nhìn cái gì nữa chứ, cháu xem cháu còn đặc biệt xuống nông thôn vì thằng bé nữa.” Mẹ Tống kéo tay của cô nói.
“Thúy Nga, bà hỏi thanh niên trí thức Đường xem đã ăn cơm chưa?” Lúc này, giọng của cha Tống vang lên từ phòng bếp bên cạnh.
“Chú, cháu đã ăn rồi.” Cô đi đến cửa phòng bếp lên tiếng chào hỏi cha Tống.
“Có thật là ăn rồi không đó, không ăn tối sẽ ngủ không được đâu.” Mẹ Tống cười nói.
“Dạ rồi, cháu ăn rồi thật mà.” Đường Tiêu Tiêu thật sự không ngờ là cha Tống và mẹ Tống lại nhiệt tình như vậy.
“Vậy được rồi, Thúy Nga, bà dẫn thanh niên trí thức Đường đi thăm Cảnh Chỉ đi.” Trên mặt của cha Tống lộ ra vẻ giản dị của một người nông dân.
“Được, thanh niên trí thức Đường, cháu đi theo thím, Cảnh Chi đang nằm ở phòng phía đông.” Mẹ Tống dẫn Đường Tiêu Tiêu đến cửa của căn phòng phía đông.