“Thanh niên trí thức Đường, sao cháu mua nhiều đồ thế?” Thím Lý không nhịn được mà hỏi.
“A, thím Ngô, thím Lý, hai thím ở đây ạ, thật ngượng quá khi nấy cháu chỉ lo mua đồ, không có chú ý tới hai thím.” Đường Tiêu Tiêu vẻ mặt ngượng ngùng.
“Không sao.” Thím Ngô cười nói: “Thanh niên trí thức Đường, bên phía đại đội có cái xã cung ứng nhỏ, có chút đồ vật cũng không cần chạy xa như vậy để mua đâu.”
“Cảm ơn thím, cháu không biết. Đúng rồi, thím, nơi bán thịt ở bên này ở chỗ nào ạ?”
“Cháu muốn mua thịt mỡ để thắng mỡ lợn sao? Cháu ra cửa thì rẽ phải, đi thẳng sẽ thấy phía trước có một bảng hiệu ghi nơi bán thịt.” Thím Ngô cười nói.
“Vâng, cám ơn Thím Ngô.” Đường Tiêu Tiêu thanh toán toàn bộ tiên của đồ vật này nọ xong, bỏ vào cái gùi, lên tiếng chào hai vị thím rồi bước ra khỏi xã cung ứng.
“Quế Lan, bà nói xem thanh niên trí thức Đường này trong nhà có điều kiện ra sao mà ăn mặc tốt như vậy, mua đồ vật cũng không thấy tiếc tiền và phiếu.” Thím Lý nhỏ giọng hỏi.
“Bà đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao ông nhà tôi nói, điều kiện gia đình của thanh niên trí thức Đường này không đơn giản, nếu không thì người ta nói đến thôn chúng ta thì sẽ được đến thôn chúng ta sao? Bà nói xem khu tai nạn kia có nhiều lính cứu hỏa như vậy mà người ta chỉ một chút thôi là có thể tra được ân nhân cứu mạng của cô ta rồi, là Cảnh Chi nhà chúng tôi đấy.”
“Bà nói đúng, nói không chừng là con gái nhà nào trong đại viện đấy.”
Ra khỏi xã cung ứng, Đường Tiêu Tiêu đi một chuyến đến bưu điện trước, cô gửi điện báo cho cha mẹ trước, báo họ cô đã tới nơi bình an sau đó nói với họ phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Ngay sau đó, Đường Tiêu Tiêu trốn vào một cái ngõ nhỏ không có người, lấy cái gùi để che giấu lấy vài ký thịt mỡ, một ký thịt khô, hai cây xương và một ký xương sườn từ trong không gia ra, cô suy nghĩ một lát, lại cầm thêm con dao làm bếp ra thêm.
“Nặng vậy sao?” Cộng với đồ vật khi nãy mua ở xã cung ứng cũng có hơn năm ký.
Đường Tiêu Tiêu vừa mới chuẩn bị đi đến địa điểm đón xe bò, nghĩ lại, sau này nhất định cô cũng thường xuyên đi vào thành phố, nếu cứ mãi ngồi xe bò thì đúng là không tiện cho lắm.
Cô lấy ra một chiếc xe đạp nhãn hiệu Phượng Hoàng từ trong không gian ra, hỏi thăm đồn công an ở nơi nào rồi đạp xe qua đến đó xin giấy chứng nhận.
Lấy xong giấy chứng nhận của xe đạp, in dấu chạm nổi vào xong thì cô lập tức chạy xe về trong thôn, cũng may khi đến cô có ghi nhớ đường đi, nếu không thì chưa hẳn sẽ tự mình về tới được.
Trở lại điểm thanh niên trí thức, Đường Tiêu Tiêu khóa xe đạp ở ngay cửa phòng của mình, chuyện thứ nhất cô làm là hâm canh xương cho Tống Cảnh Chi.
Cô còn chưa có củi, rồi lại ngượng ngùng tiếp tục dùng củi của Lưu Phượng Quyên nên đành phải đi đến chỗ của bác Thôi – nơi mà sáng nay cô mua dùi.
“Bác gái, cháu nấu cơm hơi gấp nên muốn mua một ít củi từ nhà bác ạ.”
“Ây da, cô gái này, củi mà mua gì, cháu cứ lấy một ít về dùng là được.” Bác Thôi cười nói, củi này đều là đi ra phía sau núi chém mấy cành cây khô, như vậy thì lấy tiền gì chứ?
“Không được, nếu bác không cần tiễn thì cháu sẽ không lấy.” Mấy thứ này đều là do người ta cực khổ lên núi cõng về, làm sao có thể không cần tiền chứ.
“Cháu cô gái này.”
“Bác gái, cháu đưa cho bác năm hào nhé, bác xem có thể đưa cho cháu bao nhiêu củi.” Cô thấy củi nhà bác gái còn rất nhiều.
“Để bác bảo ông nhà bác cho cháu mượn xe đẩy đi.” Bác gái cũng là người thật thà.
“Vậy làm phiền bác ạ.”
Chờ bác Thôi trai đẩy củi giúp Đường Tiêu Tiêu thì cô đã bị lượng củi trên xe làm cho ngạc nhiên vô cùng, bác Thôi trai đưa cho cô tràn đây một xe củi, tất cả đều được chặt thành từng khúc củi to.
Bác Thôi trai còn đang đứng dưới mái hiên của cô xếp củi thành từng chồng ngay ngắn, không sợ bị trời mưa làm ướt.