Luyến Ái Nhân Thiết - Yểm Sơn

Chương 8: 8: Góc Nhìn Của Thụ



Hôm nay nhóm đồng nghiệp trở nên rất kỳ lạ.

Từ lúc tôi bước vào bệnh viện đến khi vào văn phòng không ngừng có người quay đầu lại nhìn tôi, bọn họ nhỏ giọng nói gì đó sau lưng tôi.

Cho đến khi tôi chặn một y tá bình thường cũng khá quen với tôi lại hỏi.

Mặt của ý ta kia đỏ lên, ngượng ngùng nói tôi đi xem tin nhắn trên nhóm wechat.

Ngoại trừ một nhóm chat dành để nói chuyện công việc, bệnh viện còn có một nhóm để nói chuyện phiếm toàn về những đề tài ăn uống vui chơi và bà tám những chuyện trên trời dưới đất.

Tối hôm qua bị Phương Tự Bạch dịu dàng yêu thương tới nửa đêm, mệt đến mức ngủ lăn quay, căn bản không có tâm trạng xem di động.

Thông báo “99+” đỏ chói trên đỉnh nhóm chat đập vào mắt, vẫn có người đang nói chuyện.

Tôi nhấn vào bắt đầu kéo lên đọc tin nhắn của bọn họ.

Toàn là “trời đất” với “thật luôn đó hả”.

Không phải cùng một người gửi mà rất nhiều người cùng gửi rất nhiều lần.

Sau đó tôi thình lình nhìn thấy vài câu “đồng tính” cùng “ghê tởm”.

Trong nháy mắt kia, toàn thân tôi lạnh ngắt, mặt không còn một giọt máu, tôi loáng thoáng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Tay của tôi cứng ngắc, máy móc kéo những dòng tin kia xuống.

Kéo hơn mười phút, tay tôi đã bủn rủn, rốt cuộc cũng nhìn thấy đầu sỏ gây nên phong ba—— một tấm ảnh giường chiếu.

Người trong ảnh là tôi và người yêu cũ của tôi, tên Trần Tưởng ngu xuẩn kia.

Tôi chưa hề không phát sinh quan hệ thật sự với anh ta, bức ảnh được gọi là ảnh giường chiếu này chụp vào lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đi thuê phòng với anh ta, cũng là lần tôi đập anh ta một trận.

Trong ảnh chụp mặt của anh ta đã được làm mờ, đã cởi hết quần áo đang hôn tôi, còn tôi nằm dưới người anh ta quần áo cũng đã cởi một nửa, vẻ mặt “ý loạn tình mê”.

Tôi thề lúc ấy tôi thật sự không có chút vẻ mặt dâm đãng gì, tôi chỉ có chút ngơ ngác hoà với mờ mịt.

Nhưng dưới ánh sáng lờ mờ và bầu không khí ám muội, vẻ mặt của tôi nhìn qua cũng rất giống như vậy.

Trong đầu tôi ong ong, tay chân không khống chế được nhũn ra, cảm giác khủng hoảng khiến bụng dưới bắt đầu đau quặn.

Tôi nhấn vào danh thiếp của người đã gửi bức ảnh, không tìm được manh mối nào, có thể đây là tài khoản mới, cũng có thể là tài khoản ảo.

Không biết sao người này lại vào được nhóm này.

Phản ứng đầu tiên của tôi là liên hệ Trần Tưởng.

Lúc chúng tôi quen nhau, anh ta luôn thích chụp ảnh tôi thay quần áo, thậm chí giấu tôi đặt camera quay lén trong WC và phòng ngủ ở nhà tôi, còn đăng mấy đoạn phim của anh ta và mấy người bạn giường của anh ta lên mạng.

Tôi có lý do hoài nghi bức ảnh này là do anh ta cắt ra từ camera quay lén.

Chia tay đã rất lâu rồi, bởi vì nhớ không rõ cho nên số điện thoại của anh ta trong đầu tôi cũng loạn lên.

Sau khi liên tục gọi bảy tám cuộc điện thoại, nghe bảy tám câu “Thật xin lỗi số máy quý khách gọi không tồn tại” rốt cuộc tôi cũng gọi đúng rồi.

Ai ngờ tên chó chết kia vừa nghe tôi nói tôi là Kỷ Hoài đã lập tức cúp điện thoại.

Tôi còn có mấy cuộc phẫu thuật lớn nhỏ phải làm, đành phải ngậm cơn tức trong lòng để làm việc, phải đối mặt với vô số ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, đợi cho đến khi tan ca trở về nhà tôi mới ngồi trên sô pha liên hệ Trần Tưởng một lần nữa.

Lần này anh ta không cúp điện thoại, những lúc bị tôi hỏi đến anh ta thề thốt mình không phải là người gửi bức ảnh đó đi.

Như vậy đồng nghĩa với việc anh ta thừa nhận bức ảnh này xuất phát từ chỗ anh ta.

Lúc này có trách cứ anh ta cũng không có tác dụng gì nữa rồi, tôi lại hỏi anh ta có cho người khác xem ảnh chưa.

Tựa hồ Trần Tưởng cũng rất buồn bực: “Chuyện này! tôi không có mà! “Tôi trầm mặc.

Anh ta phát giác tôi không tin, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không có, bình thường mấy cái tôi cho người khác xem đều rất kích thích, còn khoảng thời gian tôi và em yêu nhau có quay được cái gì hay ho đâu, chỉ là tôi quên xóa! ” Nói đến đoạn khí thế của anh ta càng ngày càng tụt xuống, giọng nói dần dần nhỏ đi.

Anh ta đang nói dối.

Tôi nói: “Ngày mai là thứ bảy, hai giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê ở phía bắc thành phố.

Nếu như anh không đến tôi sẽ đăng hình của anh lên mạng để làm rõ bức ảnh kia, cũng kể hết mọi việc ra, lôi anh chôn cùng.

“Trần Tưởng khó thở: “Em! “Tôi cúp điện thoại, nhận ra tay mình đang phát run.

Mặt của Trần Tưởng được làm mờ chứng tỏ người đã phát tán ảnh kia là người quen của anh ta, có vẻ cũng rất thân, hơn nữa còn có thù oán gì với tôi.

Tôi giả vờ thêm wechat của người nọ, đúng như dự kiến không hề được chấp nhận.

Người kia đang sợ điều gì đó, sợ lộ ra dấu vết.

Di động lại vang lên, tên người gọi đến là “Nghĩa Sâm”.

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

Tôi nơm nớp lo sợ ấn nghe: “Alo?”Anh ta rất căng thẳng nói với tôi: “Kỷ Hoài, vừa rồi, không biết, ai, gửi cho, Anh Phương, ảnh giường chiếu của câu cùng người khác, còn nói, đã gửi cho cả bệnh viện của các người rồi.

Hiện tại, anh ấy lái xe, đến chỗ cậu.

“Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết, tôi nghe Dương Nghĩa Sâm một câu dài như vậy, cũng là lần nói chuyện khó khăn nhất.

Nhưng ý của anh ta thật sự rõ ràng.

Lái xe từ công ty của Phương Tự Bạch đến nhà tôi nhanh nhất cũng cần nửa giờ.

Trong nửa tiếng đồng hồ này, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, tất cả đều nát bét, tôi không dám hy vọng xa vời Phương Tự Bạch có thể dịu dàng với tôi như trước nữa.

Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên, tôi hoảng sợ sửng sốt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang rung rung, giống bị đóng đinh tại chỗ.

Vài phút sau, tiếng đập cửa dừng lại.

Di động tôi lại đổ chuông.

Tôi nghĩ tôi phải đổi tiếng chuông điện thoại, tôi cảm thấy mình rất sợ tiếng chuông hiện tại.

Trước lúc điện thoại tự động tắt, tôi nhấn nghe.

Tôi còn chưa nói chuyện, giọng nói gấp gáp của Phương Tự Bạch đã vang lên bên tai tôi: “Tiểu Hoài? Em có ở nhà đúng không? Mở cửa cho anh trước có được không? Hửm?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.