Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 25: Có Tài Cán Gì Mà Có Thể Khiến Chủ Tịch Lương Sấy Tóc Giúp



Dịch: Kình Lạc

Nước mưa trượt xuống từ mái nhà hệt như chuỗi trân châu vỡ đứt, hai người trú dưới mái hiên. Bầu trời u ám bỗng sáng sửa hơn, bầu không khí áp bức dần tiêu tan, mưa cũng từ từ ngớt đi. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống nền đất xi-măng, bắn tung toé thành bọt nước.

Bỗng nhiên trong tiệm truyền ra thanh âm của CD:

Nâng ly cà phê lên

Gắng giấu cảm xúc vào sâu trong lòng

Anh mong ước vãn hồi quá khứ

Hy vọng ấy vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh

Với anh đẹp nhất không phải ngày mưa

Mà là mái hiên đã cùng em trú mưa

Những hình ảnh trong hồi ức

Quẩn quanh trong giấc mơ không còn ngọt ngào nữa…”

Bạc Quan Sơ liếc nhìn, bộ dáng Lương Viễn Triêu vẫn u ám trầm lặng như lúc trước khi ra.

Cô hỏi: “Anh không mang ô à?”

Cậu không trả lời.

Bạc Quan Sơ vươn tay túm tay áo Lương Viễn Triêu, nhưng cậu vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước. Cô chuyển sang chạm vào tay, tay cậu rất lạnh, còn hơi run run, nếu không cẩn thận cảm thụ thì sẽ không phát hiện ra.

Rốt cuộc cánh tay kia của cậu đã trải qua chuyện gì.

Cơn mưa mang theo gió tạt nghiêng vào mái hiên, gấu quần hai người bị mưa thấm ướt. Bạc Quan Sơ đột nhiên bỏ cặp sách xuống, sau đó che lên đỉnh đầu rồi chạy vào màn mưa.

Lương Viễn Triêu bị hành động của cô làm cho sửng sốt vài giây, lúc cậu phản ứng lại thì người đã chạy đến giữa đường.

Cậu trầm giọng quát: “Bạc Quan Sơ!”

Cô quay đầu cười với Lương Viễn Triêu: “Anh đừng qua đây! Lát nữa tôi về ngay!”

Cảnh tượng này rất quen, tình cảnh tương tự, nhân vật không thay đổi, điểm khác duy nhất chính là tình tiết câu chuyện.

Bạc Quan Sơ nhớ góc rẽ phía trước có một tiệm tạp hoá, bên trong hẳn là sẽ bán túi chườm nóng.

Cô chạy vào từ trong màn mưa, sau đó gột nước mưa dính trên người xuống rồi mới vào trong tiệm. Bà chủ thấy một cô gái ướt đẫm đi vào thì hoảng hốt nói: “Ôi trời, mưa lớn như này sao lúc cháu ra ngoài không mang ô? Thế này thì sẽ bị cảm đấy, con gái phải biết yêu quý cơ thể của bản thân chứ, không chăm sóc tốt mai sau sẽ tạo thành gốc bệnh, nghiêm trọng lắm.”

Bà chủ tốt bụng đưa cho cô chiếc khăn để lau khô, rồi lại tiếp tục lải nhải: “Sao cháu lại không biết trú mưa thế? Có gì rất quan trọng phải mua sao?”

Bạc Quan Sơ cảm ơn, sau đó nhận khăn mặt, cô lau sơ qua đầu: “Cô ơi, ở đây có túi chườm nóng không ạ?”

“Có có có, cháu tới đây xem thích loại nào?” Bà chủ lấy đủ loại túi chườm nóng ra cho cô xem.

Có loại màu đỏ bằng nhựa, hình dạng giống bi đá trên băng; có loại màu da, khá dày, bên ngoài có đường vân gồ ghề. Cái trước mặt này khác với mấy cái Lương Viễn Triêu thường dùng, nếu để nguyên thì nó rất bình thường nhưng khi đặt cạnh cậu thì lại tạo nên cảm giác tương phản mạnh mẽ.

“Cháu chỉ muốn mua túi chườm nóng mà bất chấp cả cơn mưa to thế này à? Cháu xem cháu muốn mua cái nào? Định để trong chăn hay để làm gì?”

Bạc Quan Sơ cầm một cái xem thử: “Để chườm vào tay ạ.”

“Vậy mua loại dẹp này đi, tiện hơn.”

“Loại dẹp bao nhiêu tiền một cái ạ?” Bạc Quan Sơ hỏi.

“Loại lớn 8 đồng, loại nhỏ 5 đồng.”

Khi đó tiền tiêu vặt một tuần của Bạc Quan Sơ chỉ có 10 đồng, cô lấy tờ tiền được gấp gọn gàng ở trong cặp ra, sau đó chọn loại nhỏ, màu xanh lam đậm.

“Cô ơi, cô có thể rót cho cháu ít nước không?”

Vừa hay bà chủ mới đun một ấm nước, thấy cô gái ướt nhẹp như vậy thì không đành lòng nên lập tức đi rót nước ấm, rồi nhiệt tình cười với cô: “Đây nha.”

“Cháu cảm ơn cô.”

Bạc Quan Sơ xoay người, đột nhiên cô thấy Lương Viễn Triêu bung chiếc ô màu đen đứng ở cửa.

Bà chủ hỏi cô có cần ô hay không, nếu cần thì có thể cho cô mượn. Bạc Quan Sơ từ chối, cô ôm đồ vật nóng hầm hập vào trong ngực rồi chạy đến dưới tán ô của Lương Viễn Triêu.

Bạc Quan Sơ đưa thứ trong tay mình ra như đưa báu vật: “Nóng đấy.”

Lương Viễn Triêu không nhận.

Bạc Quan Sơ kéo tay trái cậu, sau đó đặt túi chườm nóng lên, nước trên cổ tay áo cô giọt vào cổ tay áo Lương Viễn Triêu.

Cậu rụt tay về, túi chườm nóng lập tức rơi trên mặt đất.

Bạc Quan Sơ giật mình, sắc mặt Lương Viễn Triêu còn khó nhìn hơn vừa nãy: “Em không thấy mưa lớn như thế à? Không có ô thì em đội mưa chạy đi? Em nghĩ mình là người sắt à?” Giọng Lương Viễn Triêu không nhỏ, hơn nữa còn mang theo sự lạnh lùng.

Cơn mưa to trút xuống lập tức kéo nhiệt độ ấm áp xuống 0 độ, người đeo khăn quàng cổ khi ra ngoài vẫn còn thấy lạnh run, chứ đừng nói là cả người bị ướt như cô.

Bạc Quan Sơ yên lặng, cô ngồi xổm xuống nhặt túi chườm nóng lên, rồi lại lấy tay phủi phủi vết đất dính trên mặt túi.

Giọt mưa chảy từ tán ô xuống nhỏ lên lưng Bạc Quan Sơ, cả người cô lập tức lạnh run. Cô gái ngồi xổm trên mặt đất giống như chú mèo lang thang, hình ảnh ấy đánh vào lòng khiến Lương Viễn Triêu khó chịu bực dọc: “Đứng lên.”

Bạc Quan Sơ tiếp tục phủi bụi.

“Đứng lên.”

Cơ thể cô càng run hơn.

Lương Viễn Triêu vươn tay, dùng sức kéo Bạc Quan Sơ lên.

Cô nghiêng người nhìn cậu, sau đó nhìn đầu ngõ vắng tanh, cuối cùng cô để đồ sang bên cạnh, không nhìn cậu nữa mà nhỏ giọng hỏi: “Anh còn cần không?”

Những hạt mưa như trân châu rơi xuống phát ra âm thanh, Bạc Quan Sơ đợi mười giây. Cô ném túi chườm nóng lên người cậu rồi lập tức bước vào màn mưa.

“Bạc Quan Sơ!”

Cô cầm cặp sách chạy về phía trước, cũng không để ý vũng nước trên mặt đất.

Lương Viễn Triêu đuổi theo giữ chặt cô, cậu nghiêng hết tán ô về phía trước. Tán ô che hết cả người Bạc Quan Sơ, còn nửa người cậu lại ở bên ngoài ô.

Bạc Quan Sơ giãy dụa, Lương Viễn Triêu dùng sức giữ chặt cổ tay cô, cậu nhíu mày mất kiên nhẫn: “Mưa lớn như này em chạy làm gì.”

Đôi mắt bị nước mưa chảy vào đỏ hoe, lồng ngực Bạc Quan Sơ phập phồng, sự tức giận trong lòng không thể ép xuống, cô cắn răng trừng mắt với Lương Viễn Triêu, ép bản thân phải bình tĩnh: “Anh quát cái gì? Người bị ướt là tôi chứ đâu phải anh.”

Lương Viễn Triêu tức giận bởi vì Bạc Quan Sơ không quan tâm đến chính bản thân cô, tay cậu cũng không phải mới ngày một ngày hai, mà không phải mùa đông nào tay cậu cũng kề kề túi chườm nóng, dù chẳng có bất kỳ dụng cụ sưởi ấm nào thì cậu cũng vẫn có thể chịu đựng, cùng lắm thì đốt ngón tay đau buốt thôi.

Mưa to trút xuống hệt như đang đẩy cảm xúc đến cao trào, cô hét to: “Nếu không lo lắng cho tay anh, mẹ nó ai lại đội mưa đi mua túi chườm nóng chứ, Lương Viễn Triêu, tôi không điên!”

Nước mắt chảy từ khóe mắt xuống đến bên miệng, sau đó lại chảy vào trong miệng, vừa mặn vừa chát.

Bạc Quan Sơ chưa từng chật vật như vậy, vì cơn mưa to này mà từ đầu đến chân cô đều ướt hết, đôi giày giẫm trên mặt đất nhẵm vài cái là có thể nghe thấy tiếng nước ọp ẹp dưới lòng bàn chân.

Nhìn sợi tóc của cô dính tán loạn trên mặt, đôi môi lạnh đến nỗi run rẩy, Lương Viễn Triêu đau lòng: “Xin lỗi.”

Khóe miệng Bạc Quan Sơ miễn cưỡng nhếch lên một độ cung. Cô cam tâm tình nguyện mua cho cậu túi chườm nóng, cậu không có gì phải xin lỗi. Vì nghĩ đến Vương Nhân Thành nên cô mới không thở nổi, đâm ra cảm xúc mất khống chế.

Bạc Quan Sơ vừa quay người vừa nói: “Tôi về trường trước.”

Lương Viễn Triêu nhanh tay ngăn cô lại: “Muốn về nhà tôi ngồi điều hoà không?”

Bạc Quan Sơ chẳng có chút ý chí đấu tranh nào, cô nói muốn.

Khi đến khu chung cư thì mưa tạnh, Lương Viễn Triêu thu ô.

Phía đông xuất hiện chiếc cầu vồng, Bạc Quan Sơ nhìn thấy, Lương Viễn Triêu cũng vậy.

Thấy cô không đi nữa, Lương Viễn Triêu lên tiếng nhắc nhở: “Không lạnh à?”

Bạc Quan Sơ hoàn hồn, kiễng gót chân: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cầu vồng đủ màu sắc như vậy.”

Lương Viễn Triêu cụp mắt nhìn cái đầu chỉ đến bả vai cậu: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

*

Lúc Trần Nhã Di quay về, cô ta lại không thấy Lương Viễn Triêu. Cả buổi trưa cô ta không ngủ, chỉ nằm bò ra bàn đợi Lương Viễn Triêu về. Ai ngờ học xong một tiết rồi mà chiếc ghế bên cạnh vẫn lạnh băng.

THPT số 13 quản lý khá lỏng lẻo, thỉnh thoảng trên lớp sẽ trống mất một hai vị trí, giáo viên coi như không thấy, đặc biệt còn là người lần nào cũng đứng nhất như Lương Viễn Triêu nên giáo viên càng mặc kệ. Chỉ cần cậu giữ vững được thành tích ưu tú của mình thì đến việc rót nước cho cậu, hiệu trưởng cũng có thể làm.

Tiết thứ hai là tiết toán của Cao Bác Duệ.

Môn khó nhất ở cấp ba là môn toán, nhất là toán khối tự nhiên. Cao Bác Duệ là một thầy giáo trẻ, áp lực của thầy cũng chẳng kém gì áp lực của học sinh.

“Năm 2007 đã trở thành quá khứ, tiếng chuông của năm 2008 đã vang lên từ lâu, thời gian thật sự trôi nhanh hơn chúng ta tưởng tượng. Không biết các em còn nhớ không, ngày 13 tháng 7 năm 2001, Trung Quốc thành công giành được quyền đăng cai Thế vận hội, ngày 8 tháng 8 năm 2008 Thế vận hội Olympic lần thứ 29 được tổ chức tại Bắc Kinh. Cũng trong năm nay, chỉ mấy tháng sau thôi, sân vận động Tổ Chim sẽ trở thành trung tâm mà mọi người Trung Quốc hướng về. Đương nhiên, mấy tháng sau đó chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời các em, bước ngoặt đó mang tên thi lên đại học.”

Ở thời đại điều kiện còn đơn sơ, giản dị không hào nhoáng, trong ngoài ngõ toàn là tiếng rao mời mua hàng của các tiểu thương, thỉnh thoảng còn gặp người từ nơi khác dắt theo con lạc đà đến để kiếm 10 đồng cho một tấm ảnh.

Cao Bác Duệ đeo kính, nói ra một câu tràn đầy khí thế: “Các em có muốn đến Bắc Kinh xem Thế vận hội không?”

Nơi đó có sân vận động Tổ Chim có sức chứa lên đến 80 – 90 nghìn người, nơi đó đó có Vạn Lý Trường Thành dài hàng nghìn dặm, có Tử Cấm Thành rực rỡ tráng lệ.

“Lúc nhỏ thầy có một ước mơ, đó chính là đi Thiên An Môn xem thượng cờ, các em thì sao?”

Nam Thành là một thành phố nhỏ, một thành phố vô danh với sự phát triển trì trệ và nghèo nàn, ở đây không có công viên Bắc Hải mà cũng chẳng có sông Hoàng Phố. Thế giới bên ngoài chắc chắn long lanh rực sáng, đó mới là nơi mọi người hướng về.

Bên dưới bàn tán ồn ào, tất cả mọi người đều muốn đi xem, cậu có giấc mộng Kim Lăng của cậu, tôi có giấc mộng Trường An của tôi.

“Chỉ cần các em thi trong kỳ thi tuyển sinh vào Đại học thật tốt, là có thể nghĩ đến việc đi tới đô thị, theo đuổi giấc mộng của mình. Hãy đi đến nơi mà các em viết bao lần trong bài tập làm văn; hãy đi đến nơi mà các em nhìn thấy, các em mơ thấy; thế giới chưa biết ngoài kia đang đợi các em khám phá. Ai không muốn cầm trường kiếm đi khắp đất trời, giấy thông báo trúng tuyển đại học chính là bức thư mời các em gia nhập giang hồ. Các em sẽ có 4 năm, 5 năm hoặc là khoảng thời gian dài hơn để rút kiếm ra khỏi vỏ, để đi khắp giang hồ. Các em hãy cố lên.”

Lớp học chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, căng thẳng hồi hộp nhè nhẹ xen lẫn vào trong không khí.

Cao Bác Duệ mở sách ra: “Hiện tại chúng ta đang ở vòng ôn tập thứ nhất. Kỳ thi thử đầu tiên diễn ra vào đầu tháng 3, lần hai sẽ là đầu tháng 4, lần ba là đầu tháng 5, lần bốn là cuối tháng 5, ngày 7 tháng 6 sẽ diễn ra kỳ thi đại học, thời gian rất gấp, hy vọng các em nâng cao tinh thần.”

Những lời nói này đã kích thích Lục Thiết Công, hắn ra cầm vở ghi ra.

*

Sau cơn mưa to, Nam Thành sáng bừng lên.

Ánh mặt trời xuyên qua kính thuỷ tinh, chiếu rọi lên trên sô pha, giống như vàng vụn rải rác trên thảm.

Điều hoà bật ở mức 30 độ, Bạc Quan Sơ mặc áo phông của Lương Viễn Triêu, bên ngoài khoác thêm chiếc chăn, chiếc áo đồng phục rơi trên mặt đất.

Khi Lương Viễn Triêu đẩy cửa vào, Bạc Quan Sơ hắt xì một cái.

Cậu để trà gừng lên trên bàn: “Uống lúc còn nóng đi.”

Bạc Quan Sơ nếm thử một ngụm nhỏ, hương vị đã nồng nặc kích thích: “Cay lắm.”

Lần trước là trà gừng đường đỏ, trong cay còn có ngọt, nhắm mắt là uống được hết. Nhưng lúc này là trà gừng nguyên chất, tất cả toàn là vị cay và vị của gừng.

“Thế cũng phải uống.”

Cô dầm mưa to như thế, không làm ấm cơ thể thì ngày mai chắc chắn sinh bệnh.

Bạc Quan Sơ ôm cốc nhìn cậu, trong mắt cô có thứ gì đó sáng lấp lánh đang nhảy múa thành vòng tròn.

Con gái nói rơi nước mắt là rơi ngay được, Lương Viễn Triêu hết cách: “Vậy không uống nữa.”

Nhìn vẻ mặt bó tay của cậu, Bạc Quan Sơ nhịn cười, buông cốc.

Lương Viễn Triêu: “Vui thế à?”

Cô gật đầu: “Tôi ghét gừng sống lắm.”

“Lại đây.” Lương Viễn Triêu đứng ở cửa phòng tắm gọi cô.

“Làm gì?”

Tiếng máy sấy vang lên ù ù, Lương Viễn Triêu vén tóc cô lên, gió ấm xuyên qua tầng tầng lớp lớp chạm đến da đầu, lúc này cô mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.

Lương Viễn Triêu sấy tóc cho cô!

Trạng nguyên tương lai! Sấy tóc cho cô!

Trong chiếc gương trên bồn rửa mặt, hai người hệt như đôi tình nhân sống cùng nhau.

Bạc Quan Sơ nhìn chằm chằm vào gương, động tác của thiếu niên nhẹ nhàng, cậu cẩn thận, nâng niu mái tóc của cô như báu vật.

Lương Viễn Triêu ngước mắt đối diện với người trong gương.

“Cười cái gì?” Cậu vừa hỏi vừa sấy tóc giúp cô.

“Bạc Quan Sơ tôi có tài cán gì mà lại có thể khiến chủ tịch Lương sấy tóc giúp chứ, không thể tin được nha!”

“Nói đàng hoàng đi.”

“Giống như đang mơ, không chân thực.”

Lương Viễn Triêu cầm máy sấy sấy lên đỉnh đầu cô, Bạc Quan Ơi “ái” một tiếng, đẩy tay cậu ra: “Nóng chết mất!”

“Bây giờ còn cảm thấy không chân thực nữa không?”

“…”

Thật lắm rồi, da đầu sắp bỏng đến mức bong ra thật rồi.

Tóc cô hơi quăn tự nhiên, độ cong vừa đẹp lại còn dày. Thư Tâm không kiên nhẫn, mỗi lần sấy tóc cho Bạc Quan Sơ thì bà ta luôn lấy lược kéo mạnh tóc xuống, khiến cô rưng rưng nước mắt.

Sơ với Thư Tâm, Lương Viễn Triêu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cậu luồn tay vào tóc Bạc Quan Sơ rồi vuốt thẳng trước, khi đang vuốt mà gặp chỗ rối cậu sẽ nhẹ nhàng gỡ từng phần rối ra.

Hơi nóng bám dày đặc trên gương, làm mờ đi hình dáng hai người.

Tiền Khả Khả nói Lương Viễn Triêu thích cô.

Vậy cô thì sao?

Thích trong tình yêu là một loại huyền học, không có trời xanh mây trắng, cũng không có bầu không khí mập mờ đúng nghĩa, có lẽ cô đã bất chợt thích ở một khoảnh khắc khó chịu nào đó rồi.

Lương Viễn Triêu cầm lược, Bạc Quan Sơ lập tức ôm đầu lùi về sau, giọng điệu hoang mang: “Tôi không cần lược, lấy tay vuốt vài cái là được.”

“Lại đây.”

“Không.”

Chiếc lược kia cũng đã có tuổi rồi, ở giữa còn có một cái răng lược bị gãy, chắc là lúc mẹ cậu còn sống dùng. Với cậu mà nói, có lẽ chiếc lược ấy cũng chẳng kém khung ảnh là bao.

Lương Viễn Triêu để mặc cô trốn, cậu tựa vào bên tường, hơi đăm chiêu: “Sao hôm nay lại khóc ở thư viện?”

“…”

Bạc Quan Sơ ngẫm nghĩ, sau đó đi đến trước mặt cậu, vươn tay: “Hay là chải đầu đi.”

Lương Viễn Triêu để lược vào lòng bàn tay Bạc Quan Sơ, khi cô vừa định cầm, cậu lại rụt tay, Bạc Quan Sơ nắm hụt.

Bạc Quan Sơ còn chưa kịp trừng mắt với cậu thì đã bị một lực đẩy về sau. Sau lưng cô là bức tường lạnh băng, còn phía trước lại bị chiếc bóng lớn che phủ.

Chóp mũi Lương Viễn Triêu đụng vào chóp mũi cô, hơi thở của thiếu niên nóng bỏng giống như núi lửa bùng lên.

Bạc Quan Sơ hơi căng thẳng, mặt cô bắt đầu nóng bừng bừng.

Lương Viễn Triêu khẽ nâng cằm lên, đường cong cổ căng chặt, cậu cụp mắt nhìn cô: “Vì sao khóc.”

“…”

“Không nói?”

“…”

“Hay là không muốn nói?”

Là không biết nói thế nào mới đúng.

Nói Vương Nhân Thành mượn cớ giảng đề để vuốt ve sau cổ cô?

Cô không nói được.

“Vì Vương Nhân Thành?”

Nghe thấy cái tên đó, Bạc Quan Sơ run lên theo bản năng, loại sợ hãi này ăn sâu vào tận xương tuỷ.

“Ừm.”

Từ trước đến nay Bạc Quan Sơ không phải là người để lộ vẻ yếu đuối của mình ra ngoài, thậm chí cô còn quả cảm dũng mãnh hơn cả nam sinh. Nhưng cho dù cô có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, thì cô cũng vẫn là một cô gái thích lấy nước mắt để trút hết nỗi lòng.

“Tiếp cận tôi là muốn sự bảo vệ của tôi?”

“Ừm.”

Lương Viễn Triêu khẽ nhếch lông mày lên, cậu lặp lại lời của cô: “Ừm?”

Lúc này Bạc Quan Sơ mới phản ứng lại: “Không phải!”

“Vậy vì gì?”

Vì… vì thích anh!

Đáy lòng phát ra một thanh âm trước nay chưa từng có, hưng phấn lại vang dội.

Hai người cách quá gần, hô hấp hoà vào nhau. Hơi thở của Lương Viễn Triêu mạnh mẽ lại ấm áp, Bạc Quan Sơ đỏ mặt, cô giả vở bình tĩnh chống một tay lên bồn rửa mặt, sau đó thản nhiên nói: “Nguyện vọng năm mới của tôi, chủ tịch Lương của chúng ta còn nhớ chứ?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.