Hồi thứ hai: Áo Mẫu Đơn
Chương 17: Bóng ngựa
Giữa mùa xuân chính là thời gian hoa mẫu đơn nở rộ ở Đông Đô Lạc Dương. Theo thông lệ hàng năm, Võ Hậu sẽ dời đến Thượng Dương Cung ở Lạc Dương để ở tạm, tham gia các hội hoa mẫu đơn và ở lại đến mùa hè mới trở về Trường An. Nhưng năm nay vì yêu quái tác oai tác quái, nên chuyến đi Lạc Dương không thể thực hiện được.
Đại Minh Cung là trung tâm quyền lực của đế quốc Đại Đường, nơi quyền lực như con đường Tu La, đi trong đó chắc chắn phải trải qua con đường máu, xây dựng bậc thang từ xương trắng, bước tiếp con đường đó, bên trái là sự huy hoàng bên phải là sự lạnh lẽo. Trong Đại Minh Cung yêu quái tụ tập, oan hồn lượn lờ, thường xuyên xảy ra các hiện tượng yêu quái tác quái.
Lần này, yêu quái tác quái trong Đại Minh Cung là Hàn Quốc phu nhân.
Mỗi đêm, khi Hàn Quốc phu nhân xuất hiện, sẽ có một dải lớn hoa mẫu đơn đen nở rộ, màu xám như tro tàn giống như cái chết, yêu dị và hung ác. Hoa mẫu đơn đen nở rộ như lửa địa ngục, lan tràn dữ dội bên ngoài điện Tử Trần nơi Võ Hậu ở, chúng quấn quanh các bậc thang, cột hành lang, mái nhà. Trong ngọn lửa hoa đen lắc lư theo gió, Hàn Quốc phu nhân cười khanh khách: “Ha ha, ha ha ha.”
Nhưng, một khi bước vào trong điện, hoa mẫu đơn lập tức hóa thành tro bay, tan biến như khói. Tám lá bùa vàng của Quang Tạng kết thành một tấm chắn vô hình bảo vệ điện Tử Trần.
Hàn Quốc phu nhân không thể vào trong điện Tử Trần, chỉ có thể đi vòng quanh cung điện, nàng thở dài nói: “Muội muội, ngươi ra đây, tỷ tỷ rất muốn gặp ngươi.”
“Dì ơi, thuốc độc đắng quá, đáy hồ Thái Dịch lạnh quá…” Tiếng oán hận phát ra từ chiếc áo mẫu đơn của Hàn Quốc phu nhân.
Liên tiếp nhiều đêm, Võ Hậu đóng cửa không ra khỏi điện Tử Trần. Hàn Quốc phu nhân vì sợ bùa vàng của Quang Tạng nên không thể vào trong, hàng đêm lượn lờ bên ngoài cho đến khi trời sáng mới biến mất.
Võ Hậu kinh hãi khó ngủ yên. Các cung nữ cũng rơi vào tình trạng hoảng loạn. Võ Hậu phái Kim Ngô Vệ canh gác bên ngoài điện Tử Trần, các chiến binh giáp vàng đứng cách nhau mười bước, mang đao và kiếm ngang hông. Mặc dù không còn thấy hoa mẫu đơn đen, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi lạnh lẽo và u uất của Hàn Quốc phu nhân. Võ Hậu triệu tập hai đệ tử của Quang Tạng đến trừ tà, trong hoa mẫu đơn đen máu tuôn trào tiếng khóc thảm thiết của quỷ vang khắp Đại Minh Cung. Cuối cùng hai đạo sĩ ngất xỉu trong bụi hoa. Hàn Quốc phu nhân vẫn hàng đêm khóc lóc ai oán lượn lờ ngoài điện Tử Trần.
Hàn Quốc phu nhân hàng đêm lượn lờ, nàng gọi nhũ danh của Võ Hậu, kể về những chuyện đã qua. May mắn thay có bùa vàng của Quang Tạng ngăn cản nên nàng không thể vào điện Tử Trần. Võ Hậu ăn không ngon, ngủ không yên, ngày càng hốc hác, sợ rằng Hàn Quốc phu nhân sẽ đòi mạng nên khi đêm xuống không dám rời điện Tử Trần nửa bước.
Sau hai cơn mưa xuân, một lá bùa vàng của Quang Tạng bị ướt và rơi xuống.
Đêm đó, khi Võ Hậu mơ mơ màng màng nhìn thấy Hàn Quốc phu nhân ngồi ở đầu giường, cười lạnh lùng, dùng móng tay sắc nhọn vẽ vào mắt nàng: “Muội muội, tỷ vẽ mày cho muội.”
“Á” Võ Hậu hét lớn, mạnh tay ném chiếc gối đi.
Hàn Quốc phu nhân biến mất.
Bên tai trái của Võ Hậu để lại một vết cào, máu chảy ròng ròng.
Nghe thấy tiếng kêu của Võ Hậu, cung nữ từ ngoài điện vội vàng chạy vào.
Cung nữ thấy Võ Hậu bị thương bèn quỳ xuống khấu đầu xin tội: “Nô tỳ đáng chết.”
Võ Hậu xõa tóc đứng giữa đại điện, giận dữ nói: “Đã nửa tháng rồi sao Quang Tạng vẫn chưa trở về?!!”
Hai đạo sĩ mặc áo choàng xanh vàng bước lên trước, run rẩy nói: “Thưa Thiên Hậu, kể từ khi sư phụ vào Phiêu Miểu các thì chúng ta không có tin tức gì, chúng ta cũng rất lo lắng. Nhưng chúng ta không tìm được đường đến Phiêu Miểu các.”
Võ Hậu nhíu mày, lau vết máu bên tai: “Lá bùa vàng thứ hai cũng sắp rơi rồi đúng không?”
Hai đạo sĩ cúi đầu nói: “Vì trời mưa nên sắp rơi rồi.”
“Tốt lắm.” Võ Hậu lạnh lùng nói: “Khi bùa vàng rơi thì đầu của các ngươi cũng rơi theo. Nếu muốn sống lâu hơn hãy bảo vệ bùa vàng cho tốt.”
Hai đạo sĩ mồ hôi như mưa, cúi đầu nói: “Vâng.”
Võ Hậu cho cung nữ lui ra, để họ canh giữ ở ngoại điện, chỉ giữ lại một nữ quan cải trang thành nam giới.
Võ Hậu ngồi trước gương đồng, nữ quan bước lên trước quỳ xuống, dùng một mảnh vải trắng lau vết máu bên tai Võ Hậu. Động tác của nàng nhẹ nhàng như gió, ánh mắt đầy đau xót như thể vết thương này không nằm ở tai Võ Hậu, mà ở trái tim nàng vậy.
“Uyển Nhi, đêm nay suýt nữa là ai gia đã mất đôi mắt rồi.” Võ Hậu nói.
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói: “Nếu Thiên Hậu mất mắt thì Uyển Nhi sẽ móc mắt của mình cho Thiên Hậu.”
Võ Hậu cười: “Nếu ai gia mất mắt ngươi sẽ là mắt của ai gia.”
Thượng Quan Uyển Nhi nói: “Thiên Hậu, bùa vàng của Quốc sư không phải là giải pháp lâu dài. Theo ý Uyển Nhi thì sự an toàn của Thiên Hậu là quan trọng nhất, khi Quốc sư không có ở Đại Minh Cung thì nên treo thưởng lớn để mời các cao nhân trong giới huyền môn vào cung trừ khử ác quỷ, diệt trừ chúng.”
“Ác quỷ… diệt trừ, giết chết, xóa bỏ…” Võ Hậu thở dài, có lẽ ánh sáng ngọn nến quá đỗi dịu dàng, khiến trong đôi mắt đen lạnh lùng vô tình của nàng hiện lên một chút thương cảm: “Dù đã trở thành ác quỷ thì nàng vẫn là tỷ tỷ ruột của ai gia.”
Thượng Quan Uyển Nhi nói: “Nhưng Hàn Quốc phu nhân đầy oán khí, muốn giết ngài. Theo Uyển Nhi thì nên trừ khử nàng.”
Võ Hậu nhìn lên mặt trăng đỏ ngoài cửa sổ, nói: “Dù có phải trừ khử thì cũng cần Quốc sư ra tay. Có những chuyện, ai gia không muốn truyền ra khỏi Đại Minh Cung.”
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói: “Sáng mai Uyển Nhi sẽ đi Phiêu Miểu các để tìm Quốc sư.” Bầu trời đêm đầy sao, những đám mây trôi dạt khắp nơi.
Võ Hậu nhìn lên bầu trời đêm và nói: “Nhìn thiên tượng thì ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp, thích hợp để chơi bóng ngựa.” Thượng Quan Uyển Nhi không hiểu ý của Võ Hậu.
Võ Hậu nói: “Ngày mai ngươi đi Phiêu Miểu các triệu rồng trắng vào cung chơi bóng ngựa.”
“Thiên Hậu, theo ý của Uyển Nhi thì việc tìm Quốc sư quan trọng hơn việc chơi bóng ngựa.”
“Uyển Nhi, ngươi tuy thông minh nhưng quá trung trực, dễ tin người. Rồng trắng giỏi nói dối, lời nàng nói có câu nào là thật đâu? Nếu nàng cố ý giấu diếm thì ngươi không thể moi ra được tung tích thực sự của Quang Tạng từ miệng nàng. Vì thế ai gia sẽ đích thân hỏi nàng.” Sắc mặt Võ Hậu không rõ ràng, cười gằn nói: “Hơn nữa, việc này ai già cần nàng hơn Quang Tạng.”
“Vâng.” Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói.
*
Chợ Tây. Phiêu Miểu các.
Ánh nắng ấm áp, gió xuân dịu dàng. Nguyên Diệu ngồi sau quầy tính tiền. Hôm nay phát tiền tháng, không biết vì Bạch Cơ đeo mặt nạ Di Lặc che mất tầm nhìn, hay vì nàng đang lo lắng, tâm trí không yên, nàng đã bớt đi tám đồng tiền Khai Nguyên của Nguyên Diệu. Nguyên Diệu muốn đi tìm Bạch Cơ đòi lại số tiền bị thiếu nhưng gần đây Bạch Cơ tâm trạng không tốt dễ cáu giận, nên hắn không dám đến gần.
Thực tế chứng minh, Nguyên Diệu không quấy rầy Bạch Cơ là đúng.
Ly Nô chạy vào bên trong, nói: “Chủ nhân, tháng này ngài bớt của Ly Nô năm đồng.”
Bạch Cơ ngẩng đầu từ sau núi sách cổ, mặt nạ Di Lặc cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt dưới mặt nạ lạnh lùng như lưỡi dao.
Một cơn gió thổi qua, Ly Nô lạnh buốt, lông mèo dựng đứng.
Một chén trà sau đó, con mèo đen bị treo bằng dây thừng dưới gốc cây đào trong sân sau, nó khóc lóc: “Hu hu, chủ nhân, Ly Nô sai rồi, Ly Nô không dám đòi tiền tháng nữa…” Nguyên Diệu lau mồ hôi trên trán, quyết định im lặng là vàng, coi như bỏ ra tám đồng để giữ mạng.
Nửa tháng qua Quang Tạng và Sư Hỏa lạc vào dị giới, không có tin tức, sống chết không rõ. Chuyện áo mẫu đơn cũng không có kết quả. Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ, Bạch Cơ chỉ nói áo mẫu đơn đã bắt đầu “nhân quả”, đợi khi “quả” chín thì tự khắc rõ ràng.
Lần này, một ngọn lửa đã chơi quá lớn, khiến Bạch Cơ tự bị thương. Bạch Cơ đối diện với chiếc bình men vỡ nát, lòng lo lắng khôn nguôi. Nàng ngày đêm vùi đầu vào các cuốn sách huyền môn cổ, tìm cách giải cứu Quang Tạng và Sư Hỏa. Mặc dù nàng đeo mặt nạ Di Lặc cười tươi, Nguyên Diệu cũng thấy nàng lo lắng.
Nguyên Diệu cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Quang Tạng và Sư Hỏa, nhưng mà chẳng làm gì được, chỉ biết cầu nguyện họ bình an.
Sau vài ngày rụng lông, Ly Nô dần dần hồi phục, không có dấu hiệu bị nhiễm độc. Nó vẫn nhảy nhót như xưa, vẫn sai bảo và bắt nạt tiểu thư sinh như xưa. Khi Ly Nô quát tháo và trách mắng Nguyên Diệu, Nguyên Diệu thực sự mong nó cứ bị trúng độc, nằm yên tĩnh như thế mãi.
Nguyên Diệu đang ngồi đằng sau quầy thì có một vị khách bước vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, đó là một nam tử quý phái và thanh tú, mặc một bộ hán phục tay hẹp màu xám xanh, cổ áo và cổ tay thêu hoa văn mây vàng, thắt lưng đeo một miếng ngọc bích xanh biếc. Vẻ ngoài của hắn rất hắn tuấn, lông mày như bay vào tóc mai, đôi mắt phượng chứa đầy vẻ kiêu ngạo.
Gần đây, Phiêu Miểu các rất hỗn loạn, không có khách đến, Nguyên Diệu chợt không phản ứng kịp chỉ ngây người nhìn vị khách này. Vị nam tử này thật phong độ, hắn ta trông còn đẹp hơn Đan Dương và Trương Xương Tông.
Khách mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Nguyên Diệu: “Long Tự Nhân có ở đây không?”
Nguyên Diệu sững sờ một chút, rồi nhận ra Long Tự Nhân chính là Bạch Cơ, đứng dậy cười nói: “Bạch Cơ ở bên trong. Vị huynh đài này đến tìm Bạch Cơ có việc gì?” Khách không để ý đến Nguyên Diệu, bước vào bên trong.
Nguyên Diệu cảm thấy không ổn, vội vàng ngăn cản: “Huynh đài đừng tự tiện vào, hãy để tiểu sinh đi thông báo.” Nhưng khách đã vòng qua bức bình phong đi vào trong, tiếng bước chân của hắn ta làm Bạch Cơ giật mình.
Bạch Cơ ngẩng đầu từ sau cuốn sách cổ, mặt nạ Di Lặc cười rạng rỡ.
Khách giật mình nhìn chằm chằm vào Bạch Cơ: “Ngươi đeo mặt nạ làm gì?”
Khách đột nhiên xông vào, Bạch Cơ không ngạc nhiên, cũng không tức giận, cười nói: “Đeo mặt nạ Di Lặc để cảm nhận niềm vui vô tư của Di Lặc.”
Khách cười nhạo: “Ta còn tưởng ngươi làm chuyện xấu không dám gặp người chứ.”
“Thượng Quan đại nhân nói đùa.” Bạch Cơ tháo mặt nạ Di Lặc, cười nói.
Nguyên Diệu đã lâu không nhìn thấy mặt Bạch Cơ, ban đầu rất lo lắng cho nàng, nhưng khi thấy khuôn mặt dưới mặt nạ không hốc hác cũng không buồn bã, vẫn rạng rỡ, vẫn nụ cười gian xảo thì hắn cũng yên tâm.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống đối diện Bạch Cơ, nói thẳng: “Quốc sư Quang Tạng đi đâu rồi?”
Bạch Cơ cười nói: “Quốc sư đi dị giới tiên sơn hái tiên thảo cho Thiên Hậu rồi.”
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào Bạch Cơ: “Quốc sư đã đi nhiều ngày, sao không thấy tung tích, thậm chí không có tin tức?”
Bạch Cơ điềm tĩnh cười nói: “Trong núi một ngày, nhân gian nghìn năm. Chúng ta ở Trường An đã qua vài ngày, nơi Quốc sư có lẽ chỉ mới qua một chén trà. Quốc sư pháp lực cao thâm, lại có Sư Hỏa đi cùng, Thượng Quan đại nhân còn lo lắng hắn gặp chuyện sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng nói: “Ta lo Quốc sư đã chết trong Phiêu Miểu các rồi.”
“Thượng Quan đại nhân lại nói đùa rồi.” Bạch Cơ cười nói, để che giấu sự bất an, nàng bảo Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đi pha một ấm trà. Thượng Quan đại nhân không chỉ là khách quý, mà còn là khách yêu, pha trà Mông Đỉnh ngon nhất.”
Khách yêu?! Thượng Quan đại nhân nhìn rõ ràng là nam tử, sao Bạch Cơ lại gọi hắn ta là khách yêu? Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đáp: “Được.”
Thượng Quan Uyển Nhi ngăn lại: “Không cần trà. Ta không đến để uống trà. Long Tự Nhân, Thiên Hậu mời ngươi vào cung.”
Bạch Cơ ngẩng đầu: “Vào cung làm gì?”
“Chơi bóng ngựa.”
Bạch Cơ cười.
Thượng Quan Uyển Nhi nhướng mày: “Ngươi cười cái gì?”
Bạch Cơ mỉm cười đầy vẻ gian xảo: “Ta còn tưởng rằng Thiên Hậu mời ta vào cung để ngắm hoa mẫu đơn chứ.”
Thượng Quan Uyển Nhi biến sắc: “Ngươi biết chuyện xảy ra trong cung?”
Bạch Cơ cười nói: “Ở Trường An có rất ít chuyện mà ta không biết.”
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy: “Xe ngựa đang chờ ở đầu ngõ. Đi ngay thôi.”
Bạch Cơ đứng lên: “Được. Nhưng ta muốn đưa Hiên Chi đi cùng.”
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày: “Hiên Chi là ai?”
Bạch Cơ chỉ vào Nguyên Diệu: “Là hắn.”
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Nguyên Diệu, rồi quay người bước đi: “Thiên Hậu không nói không cho ngươi dẫn người theo. Tuỳ ngươi.”
Bạch Cơ cười với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, hôm nay trời đẹp, cùng vào cung chơi bóng ngựa nhé.”
Nguyên Diệu khổ sở nói: “Tiểu sinh không biết chơi bóng ngựa, không đi thì hơn.”
Bạch Cơ cười nói: “Không biết chơi bóng ngựa thì vào cung mở rộng tầm mắt cũng tốt mà. Hiên Chi chẳng lẽ không muốn chiêm ngưỡng phong thái của Thiên Hậu sao?”
Nguyên Diệu đột nhiên hơi ngượng ngùng, hắn ấp úng nói: “Thực ra, so với Thiên Hậu thì tiểu sinh lại muốn gặp Thượng Quan Chiêu Dung hơn. Nghe nói, Thượng Quan Chiêu Dung luôn ở bên cạnh Thiên Hậu, không rời nửa bước. Tiểu sinh… tiểu sinh vào cung thì có thể gặp nàng không?”
Bạch Cơ chợt hiểu ra, vỗ tay: “Hoá ra Hiên Chi thích Thượng Quan Chiêu Dung!”
Nguyên Diệu đỏ mặt, nói: “Đừng nói bậy! Thượng Quan Chiêu Dung thay mặt triều đình đánh giá thơ văn khắp thiên hạ, tiểu sinh từng đọc thơ của nàng, tài hoa tuyệt diệu, cảm phục nàng như thần tiên, luôn rất ngưỡng mộ tài năng của nàng. Ngoài ra thì không có gì khác. Văn nhân sĩ tử trong thiên hạ ai mà không ngưỡng mộ tài hoa của Thượng Quan Chiêu Dung chứ?”
Thượng Quan Uyển Nhi là cháu gái của Thượng Quan Nghi, từ nhỏ đã thông minh, thơ văn xuất chúng. Trong cuộc đấu tranh quyền lực, Thượng Quan Nghi đã bị Võ Hậu giết hại, Thượng Quan Uyển Nhi và mẫu thân nàng là Trịnh thị nhờ cậu là Thái thường thiếu khanh Trịnh Hưu Viễn mà thoát chết, bị giam giữ ở trong Yết đình. Thượng Quan Uyển Nhi lúc mười bốn tuổi được Võ Hậu trọng dụng nhờ tài văn thơ xuất chúng, giúp Võ Hậu quản lý các sắc lệnh, tham gia chính sự, dần trở thành trợ thủ đắc lực của Võ Hậu. Trung Tông lên ngôi, Thượng Quan Uyển Nhi được phong làm Chiêu Dung, thay mặt triều đình đánh giá thơ văn khắp thiên hạ, tuyển chọn văn nhân sĩ tử, hậu thế gọi nàng là “Nữ tướng đầu tiên.”
Bạch Cơ nheo mắt cười: “Trong tưởng tượng của Hiên Chi, Thượng Quan Chiêu Dung nên là người như thế nào?”
Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Trong tưởng tượng của tiểu sinh, Thượng Quan Chiêu Dung nên là một người dịu dàng thanh nhã, nói câu nào cũng thành thơ, luôn mang nụ cười ấm áp như gió xuân.”
“Rầm!” Thượng Quan Uyển Nhi đá văng cửa, khuôn mặt lạnh lùng bước vào.
Nguyên Diệu giật mình.
Thượng Quan Uyển Nhi không kiên nhẫn nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi còn chần chừ gì nữa?”
Bạch Cơ cười nói: “Đến ngay. Làm phiền Thượng Quan đại nhân đợi một lát, ta ra sân sau thả con mèo đen treo dưới cây đào xuống để nó trông coi tiệm.”
Thượng Quan Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước đi.
Bạch Cơ vỗ vai Nguyên Diệu, nói: “Tưởng tượng và thực tế luôn có khoảng cách, tất cả hãy coi như mây trôi.”
“HẢ?!” Nguyên Diệu không hiểu Bạch Cơ đang nói gì.
Bạch Cơ không giải thích, dẫn Nguyên Diệu và Thượng Quan Uyển Nhi cùng ngồi xe ngựa đi Đại Minh Cung.
Sau này, khi Nguyên Diệu biết rằng Thượng Quan Chiêu Dung mà hắn luôn âm thầm ngưỡng mộ chính là vị nữ tử lạnh lùng, ít nói, thường mặc nam trang này, hình ảnh một nữ tử dịu dàng với nụ cười ấm áp trong tâm trí hắn tan vỡ, ảo mộng tiêu tan, có vài đám mây trôi qua trước mắt hắn.
Tất cả hãy coi như mây trôi. Lời của Bạch Cơ không ngừng vang lên bên tai Nguyên Diệu.
Đại Minh Cung.
Phía nam của điện Trung Hòa là sân bóng ngựa hoàng gia, sân rất rộng, cỏ xanh mướt, bên ngoài cờ bay phấp phới. Bóng ngựa còn gọi là “kích cúc,” những người tham gia chia làm hai đội, cưỡi ngựa, cầm gậy đánh bóng, cùng nhau đuổi theo một quả bóng, đội nào đánh bóng vào khung thành đối phương sẽ thắng. Bóng ngựa rất thịnh hành trong thời Đường, là trò chơi rất được giới quý tộc ưa chuộng.
Ánh nắng xuân rực rỡ, mây nhạt gió nhẹ, trên sân bóng có hai đội đang cưỡi ngựa thi đấu. Các kỵ sĩ đội mũ bảo hiểm, đi ủng ngựa, cầm gậy hình trăng lưỡi liềm, một tay điều khiển ngựa, một tay cầm gậy đánh bóng truy đuổi quyết liệt trên sân.
Võ Hậu ngồi dưới tán hoa Phượng hoàng, vừa uống trà vừa từ trên cao thưởng thức cuộc thi đấu bóng ngựa. Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu bên cạnh Võ Hậu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Võ Hậu tuy đã qua năm mươi tuổi nhưng bảo dưỡng tốt, trông như không quá ba mươi. Bà mặc một bộ y phục hoàng gia màu vàng đậm, đầu đội vương miện vàng cao, thắt lưng đeo đai ngọc chín rồng, lông mày thanh tú, môi hồng một điểm, khí thế bẩm sinh, không giận mà uy.
Nguyên Diệu lén nhìn Võ Hậu, phát hiện ngũ quan của bà có vài phần giống với Hàn Quốc phu nhân, nhưng lông mày và ánh mắt của Hàn Quốc phu nhân mềm mại dịu dàng hơn, còn của Võ Hậu lại sắc bén và uy nghiêm hơn.
Bạch Cơ bước lên phía trước, cúi đầu nói: “Bạch Cơ xin ra mắt Thiên Hậu, chúc Thiên Hậu phúc lộc trường tồn, thọ cùng trời đất.”
Hai bên vệ sĩ Kim Ngô đứng dày đặc, Nguyên Diệu căng thẳng đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cùng Bạch Cơ cúi đầu bái lạy một cách lộn xộn.
Võ Hậu giơ tay: “Miễn lễ. Ban ngồi.”
“Đa tạ Thiên Hậu.” Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi xuống ghế khách bên phải của Võ Hậu.
Võ Hậu nói vài câu chuyện phiếm không quan trọng với Bạch Cơ, bầu không khí trở nên hài hòa.
Nguyên Diệu ngồi căng thẳng thì bỗng một quả táo đập vào đầu hắn, đau đến mức hắn kêu “Ái da” một tiếng. Hắn quay đầu nhìn, cách đó khoảng năm mé, công chúa Thái Bình trong bộ y phục lộng lẫy đang cười nhìn hắn, trong tay nàng còn cầm một quả táo khác.
“Yêu Duyên…” từ khẩu hình của công chúa Thái Bình, Nguyên Diệu đọc ra hai chữ này.
Nguyên Diệu rất tức giận, nhưng không dám bộc lộ. Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Trương Xương Tông đang ngồi ở một bàn khác. Trương Xương Tông mặc bộ y phục gọn gàng, đi ủng ngựa, bên cạnh hắn là một mỹ nam cao hơn hắn nửa cái đầu. Nguyên Diệu đoán đó là ca ca của hắn ta, Trương Dịch Chi.
Trương Xương Tông thấy Nguyên Diệu thì lập tức mở quạt che mặt, như thể nhìn thêm một chút sẽ khiến hắn ta trở nên xấu xí vậy.
Nguyên Diệu không để ý đến công chúa Thái Bình, cũng không để ý đến Trương Xương Tông, hắn quay đầu nhìn ra sân bóng ngựa xem trận đấu đang diễn ra kịch liệt. Từ những cuộc trò chuyện nhỏ của những người xung quanh, Nguyên Diệu hiểu ra lai lịch của hai đội trên sân: đội đeo khăn tay đỏ ở cánh tay trái là đội của thân vương họ Lý, người dẫn đầu là Lư vương Lý Linh Khôi; đội đeo khăn tay tím ở cánh tay trái là đội của gia tộc họ Võ, người dẫn đầu là Võ Tam Tư. Vì Võ Hậu đang ngồi trên cao nên hầu hết người ngồi đều cổ vũ cho đội khăn tím, khí thế đội khăn đỏ rất thấp.
Nguyên Diệu cảm thấy hơi bất bình, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ quan sát.
Võ Hậu uống một ngụm trà, rõ ràng tâm trí không đặt ở trận bóng. Bà liếc nhìn Bạch Cơ, nhẹ nhàng hỏi: “Rồng trắng, Quang Tạng còn bao lâu nữa mới về?”
“Điều này… rất khó nói.” Bạch Cơ cười đáp.
Võ Hậu nói: “Gần đây trong cung xảy ra một số chuyện kỳ quái, ngươi có nghe nói chưa?”
“Chuyện Hàn Quốc phu nhân gây rối sao?” Bạch Cơ cười nói.
“Ồ? Ngươi biết à?” Võ Hậu nhướng mày.
“Tất nhiên là biết. Bởi vì chuyện Hàn Quốc phu nhân gây rối là do ta gây ra mà.” Bạch Cơ cười đáp.
Võ Hậu nổi giận, ném chén trà xuống đất.
“Choang” một tiếng, mọi người đang im lặng xem bóng đồng loạt nhìn về phía Võ Hậu. Họ ở xa tập trung xem trận đấu nên không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên Diệu thấy Võ Hậu nổi giận thì thầm than khổ. Hắn trong lòng trách Bạch Cơ nói năng liều lĩnh, dù chuyện Hàn Quốc phu nhân gây rối là do Bạch Cơ thì nàng cũng không nên nói trước mặt Võ Hậu. Hắn lo lắng Bạch Cơ đột nhiên biến mất sẽ để lại mình hắn chịu cơn giận của Võ Hậu, bèn vội vàng nắm lấy áo Bạch Cơ.
Bạch Cơ mỉm cười nhìn Võ Hậu, đôi mắt đen như hồ sâu không đáy. Nụ cười của nàng có một sức hấp dẫn kỳ quái khiến người ta lạc lối trong mê cung của dục vọng, không thể tìm được lối ra.
Võ Hậu sắc mặt khó lường, khuôn mặt thay đổi thất thường, mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì không dám lên tiếng.
Im lặng một lúc thì Võ Hậu đột nhiên cười: “Vừa rồi quả bóng đó quá xuất sắc, khiến ta mê mẩn, không cẩn thận làm vỡ chén trà. Haha”
“Haha” “Haha” mọi người cùng cười, đồng thanh hưởng ứng.
“Vừa rồi quả bóng đó thật sự xuất sắc.”
“Lư vương suýt nữa ngã ngựa, nhưng Võ tướng quân chơi bóng rất giỏi.”
Bầu không khí căng thẳng dịu xuống, mọi người lại chú ý đến trận bóng ngựa.
“Phù” Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Võ Hậu liếc nhìn Bạch Cơ: “Ngươi dám thừa nhận giúp đỡ yêu ma gây rối, mưu hại mạng sống của ta ư?”
Bạch Cơ nói: “Thiên Hậu trí tuệ vô song hẳn đã sớm đoán ra mọi chuyện, nếu ta không thừa nhận thì lại không đủ “thẳng thắn”.”
Trước đó Quang Tạng tâu rằng hắn ta quan sát thiên tượng, có yêu khí đến từ phương Đông và dâng lên Võ Hậu tám lá bùa vàng, để phòng ngừa. Sau đó xảy ra chuyện Hàn Quốc phu nhân gây rối. Đồng thời Quang Tạng lại đến Phiêu Miểu các rồi biến mất không dấu vết. Võ Hậu là một người thông minh, từ những manh mối này không khó đoán ra Bạch Cơ có liên quan đến chuyện Hàn Quốc phu nhân gây rối. Bạch Cơ hiểu rằng trước mặt người thông minh nếu diễn trò chỉ sợ hại nhiều hơn lợi, không bằng thẳng thắn thừa nhận.
Võ Hậu nói: “Vậy ngươi nên biết, đối với những kẻ đối địch với ta, dù là người hay không phải người, dù là thiên long hay địa long thì ta đều sẽ đưa họ xuống địa ngục, muôn đời không thể siêu sinh.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Đôi mắt của Bạch Cơ biến thành màu vàng kim, rực rỡ và đáng sợ: “Ngươi đã biết tên ta. Trong suốt cuộc đời của ngươi luôn có ta đi cùng. Ta xuống địa ngục thì ngươi cũng phải theo. Ngươi xuống địa ngục thì ta cũng sẽ cùng đi.”
Võ Hậu lạnh lùng nói: “Khó khăn lắm ngươi mới nhớ đến khế ước, vậy tại sao ngươi lại giúp yêu quái làm loạn, mưu hại mạng sống của ta?”
Đôi mắt Bạch Cơ trở lại màu đen, nàng nhạt nhẽo nói: “Thu thập “nhân quả” là ý nghĩa duy nhất để ta tồn tại trên thế gian. Ta chỉ đang thu thập “nhân quả”, không phải mưu hại Thiên Hậu, cũng chưa bao giờ vi phạm khế ước. Nguyện vọng của Hàn Quốc phu nhân là “nhân quả” mà ta sắp nhận được nên ta sẽ không bỏ qua.”
Sắc mặt Võ Hậu trở nên đáng sợ: “Nguyện vọng của ngươi ư?! Bà ta hận ta vì ép chết bà ta, hận ta giết chết con gái của bà ta, nguyện vọng của bà ta là muốn ta chết! Ngươi thực hiện nguyện vọng của bà ta chẳng phải là mưu hại ta sao? Đêm qua suýt chút nữa ta đã bị mù rồi.”
Võ Hậu vì quá sợ hãi và tức giận, giọng nói run rẩy không ngừng.
Bạch Cơ thở dài, nói: “Bà ta nói nguyện vọng của bà ta là bộ áo mẫu đơn.”
Võ Hậu tức giận: “Đừng nhắc đến bộ áo mẫu đơn với ta! Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức đuổi bà ta đi! Làm cho bà ta biến mất! Hoàn toàn biến mất!”
Năm Nguyên Niên thứ nhất, Thứ sử Ích Châu dâng áo mẫu đơn lên Hoàng hậu Võ Tắc Thiên. Ngụy Quốc phu nhân là Hạ Lan thị rất thích sự hoa mỹ của áo mẫu đơn nên đã cầu xin Cao Tông ban cho mình. Cao Tông yêu chiều Hạ Lan thị, nến đã ban áo mẫu đơn cho Hạ Lan thị trước mặt Võ Hậu. Võ Hậu tuy không phản đối nhưng những hoa văn rực rỡ trên áo mẫu đơn đã biến thành ngọn lửa ghen ghét và giận dữ trong lòng bà, ngọn lửa này thiêu rụi hoàn toàn tình thân. Hạ Lan thị vì có được áo mẫu đơn mà cảm thấy hài lòng, hoàn toàn không ngờ rằng bộ y phục hoa lệ đó sẽ trở thành trang phục của mình.
Bạch Cơ nói: “Chuyện bắt đầu từ áo mẫu đơn cũng sẽ kết thúc với áo mẫu đơn. ‘Nhân’ đã gieo rồi thì ‘quả’ sẽ chín.”
Võ Hậu ngắt lời Bạch Cơ: “Đối với ta, ‘nhân’ và ‘quả’ đều không quan trọng.”
Bạch Cơ nói: “Nhưng đối với ta, ‘nhân’ và ‘quả’ rất quan trọng, chúng là ý nghĩa duy nhất của sự tồn tại của ta. Hơn nữa, ‘nhân’ và ‘quả’ của Hàn Quốc phu nhân cũng rất quan trọng. đối với Thiên Hậu”
Võ Hậu nói: “Ta không thấy ‘nhân’ và ‘quả’ của bà ta có gì quan trọng.”
“Máu chảy ruột mềm, dù sao thì Hàn Quốc phu nhân cũng là tỷ tỷ của ngài, ngài chẳng lẽ không muốn biết nguyện vọng thực sự trong lòng bà ấy sao? Ngài thật sự nhẫn tâm để bà ta sau khi chết còn bị biến mất lần nữa sao? Ít nhất, trước khi bà ấy biến mất, hãy lắng nghe nguyện vọng thực sự của bà.”
Võ Hậu như bị sét đánh trúng, bà ngẩn người một lúc, lẩm bẩm: “Bà ấy… bà ấy… nguyện vọng thực sự… máu chảy ruột mềm… tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Võ Hậu lẩm bẩm. Bà ngước lên nhìn bầu trời xanh như rửa, ánh nắng rực rỡ ấm áp, chợt nhớ lại một số ký ức rất xa xưa. Tuổi thơ của bà trôi qua ở Lợi Châu. Khi còn nhỏ vì tính cách của nương nghiêm khắc, cũng không thể thường xuyên chăm sóc mình, người bà yêu thích nhất là tỷ tỷ, người gần gũi nhất với bà cũng là tỷ tỷ. Mùa xuân, bà cùng tỷ tỷ chạy nhảy trong trang viên, thi xem diều của ai bay cao hơn. Đêm hè, họ nằm dưới hành lang đếm sao, kể về những ước nguyện tốt đẹp. Mùa thu, họ cùng nhau dưới cây chờ gió mát, nghe tiếng ve kêu. Mùa đông, họ cùng nhau ngắm tuyết rơi, cùng mặc quần áo mới và đốt pháo vào dịp năm mới. Khi bà làm rơi mất bánh ngọt rồi khóc nức nở, tỷ tỷ sẽ đưa bánh ngọt của mình cho bà ăn. Khi bà ốm, tỷ tỷ sẽ lo lắng cho bà, không đi đến khu chợ mình yêu thích, mà ở bên gối chăm sóc bà. Khi đó họ vô lo vô nghĩ, ngây thơ hạnh phúc. Hạnh phúc khi đó nhỏ bé nhưng ấm áp, như một chiếc áo cũ êm ái và an ủi. Dù thế nào đi nữa thì tỷ tỷ ấy vẫn là tỷ tỷ của bà, người đã cùng bà trải qua những tháng ngày tuổi thơ đẹp đẽ.
Võ Hậu im lặng một lúc rồi rũ mắt xuống: “Bà ấy muốn gì? Chỉ cần không phải mạng sống của ta thì ta có thể cho bà ấy mọi thứ.”
Bạch Cơ ngẩng lên nhìn Võ Hậu, thấy trên má bà có giọt nước mắt lăn xuống, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Ta cũng không biết sẽ kết ra “quả” gì. Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại thì để có được “quả” của Hàn Quốc phu nhân, có lẽ ngài phải “chết.””
“?!” Võ Hậu nhìn Bạch Cơ.
Bạch Cơ cũng nhìn Võ Hậu.
Võ Hậu và Bạch Cơ nhìn nhau, lặng im không nói.
Nguyên Diệu và Thượng Quan Uyển Nhi hơi căng thẳng, họ không hiểu ánh mắt giao thoa của Võ Hậu và Bạch Cơ đang truyền đạt điều gì.
Cuối cùng, Võ Hậu lên tiếng: “Được thôi. Xét đến việc bà ấy là tỷ tỷ của ta thì ta sẽ “chết” một lần.”
Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc.
Nguyên Diệu không hiểu gì.
Bạch Cơ mỉm cười: “Ta là thương nhân, không giúp người mà không có lý do. “Chết” một lần, năm nghìn lượng vàng.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
Võ Hậu lại nói: “Được. Nhưng nếu chuyện này không được giải quyết hoàn toàn thì ngươi…”
Bạch Cơ cười ngắt lời: “Ta sẽ chết mười lần. Tuyệt đối không đùa giỡn.”
“Ngươi cần bao nhiêu thời gian? Bùa vàng của Quang Tạng đã rơi mất một lá, không còn chặn được yêu tà nữa.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì tối mai ngài có thể ‘chết’ rồi.” Bạch Cơ mỉm cười.
“Hừ.” Võ Hậu nói.
Trong câu chuyện giữa Bạch Cơ và Võ Hậu, mọi việc đã được định đoạt.
Nguyên Diệu và Thượng Quan Uyển Nhi không hiểu gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Buổi chiều diễn ra bốn trận đấu bóng ngựa, hai trận đấu nam, một trận đấu nữ và một trận đấu hỗn hợp. Bạch Cơ, Thượng Quan Uyển Nhi, Công chúa Thái Bình và Công chúa An Lạc đều tham gia. Nguyên Diệu ngạc nhiên phát hiện ra Bạch Cơ cũng chơi bóng ngựa rất giỏi. Sau đó, Võ Hậu và Thượng Quan Uyển Nhi có việc phải rời đi trước, để lại mọi người tiếp tục vui chơi.
Dưới sự khuyến khích của Bạch Cơ, Nguyên Diệu cũng tham gia chơi một trận đấu không chính thức, nhưng lần đầu chơi bóng ngựa nên hắn rất vụng về, mãi mà không đánh trúng bóng. Võ Tam Tư chế giễu Nguyên Diệu, thấy Võ Hậu không có mặt thì không ngần ngại, giả vờ đánh trượt, dùng gậy bóng đánh vào đầu Nguyên Diệu. Trán của Nguyên Diệu sưng lên một cục.
Bạch Cơ rất tức giận.
Trong trận đấu thứ tư, Võ Tam Tư dẫn đội Võ thị và Lý Linh Quỳ dẫn đội thân vương Lý thị thi đấu. Không biết vì sao gậy bóng của Võ Thừa Tự như bị ma ám, cứ luôn đánh trúng đầu Võ Tam Tư làm hắn ta chạy khắp sân. Mọi người không nhịn được cười, Công chúa Thái Bình và Công chúa An Lạc cười lăn cười bò.
Võ Tam Tư tức đến xanh mặt, Võ Thừa Tự không hiểu chuyện gì chỉ có thể khổ sở xin lỗi. Vì Võ Thừa Tự là biểu ca của hắn nên Võ Tam Tư cũng không nói gì nhiều.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh. Hắn đoán chắc chắn là do Bạch Cơ làm. Hắn lén nhìn Bạch Cơ, thấy nàng cười rất vui vẻ như một đứa trẻ chơi khăm thành công.
Nguyên Diệu cũng cười. Đôi khi hắn thấy tâm hồn của con yêu quái này thực sự rất giống trẻ con.
Buổi chiều tối, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi Đại Minh Cung. Khi ra khỏi cung, lúc họ đi qua hồ Thái Dịch Nguyên Diệu như nghe thấy tiếng khóc thầm của nữ tử trong gió, mảnh mai và dai dẳng không dứt.
“Bạch Cơ, hình như có ai đó đang khóc…” Nguyên Diệu nói.
“Đó là tiếng gió.” Bạch Cơ nói.
“Nhưng…” Nguyên Diệu lắng nghe, cảm thấy không giống như tiếng gió.
“Mau đi thôi. Hiên Chi.” Bạch Cơ không ngoái đầu lại mà đi tiếp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyên Diệu rùng mình, thấy Bạch Cơ đã đi xa thì cũng không dám nán lại, vội vã bước theo.
Nguyên Diệu đi quá vội vàng, một nhánh cây từ bụi rậm ven đường móc vào tay áo của hắn, hắn giật mạnh làm rơi một vật. Đó là bọc đất ngũ sắc vỡ ra từ con rồng đất bọc lụa trắng.
Nguyên Diệu không hề nhận ra và tiếp tục đi.
Dưới ánh hoàng hôn, từ hồ Thái Dịch chầm chậm nhô lên một bàn tay xương, lặng lẽ lấy đi bọc đất ngũ sắc bọc lụa trắng.