Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 18



Hồi thứ hai: Áo Mẫu Đơn

Chương 18: Tượng đất

Lúc Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, Ly Nô đã chuẩn bị bữa tối xong. Sau bữa tối, Bạch Cơ bảo Ly Nô thắp ba ngọn đèn trong hành lang và bảo Nguyên Diệu đi lấy một thùng nước giếng. Bạch Cơ lấy ra một hũ đất ngũ sắc, cười nói: “Chúng ta làm tượng đất chơi đii.” Nguyên Diệu và Ly Nô vui vẻ đồng ý.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô hào hứng dùng nước giếng và đất ngũ sắc để nặn tượng.

Bạch Cơ dùng đất ngũ sắc nặn ra một nữ tử, nàng nặn rất tỉ mỉ, các đường nét trên khuôn mặt, dáng người và trang phục đều rất sống động. Nguyên Diệu nhìn thoáng qua bèn nhận ra đó là Võ Hậu.

Bạch Cơ nặn hình Võ Hậu để làm gì? Nguyên Diệu rất nghi ngờ, nhưng thấy Bạch Cơ có vẻ nghiêm túc nên hắn cũng không dám hỏi.

Nguyên Diệu nặn một con mèo theo hình dạng của Ly Nô, nhưng không được đẹp lắm, hai tai mèo một lớn một nhỏ không đối xứng. Ly Nô vẫn còn nhớ chuyện Bạch Cơ thiếu năm đồng, nó nặn năm đồng khai nguyên thông bảo. Tuy là đất nhưng nó cũng rất vui.

Ly Nô liếc nhìn thứ Nguyên Diệu nặn ra và hỏi: “Mọt sách, ngươi nặn cái gì vậy?”

Nguyên Diệu nhìn đôi tai mèo một lớn một nhỏ, không đối xứng trên tượng đất, sợ bị Ly Nô chế giễu, bèn nói lảng: “Thỏ.”

Ly Nô không tin: “Nói dối! Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy thỏ Hả?! Đây rõ ràng là một con mèo xấu xí!”

Nguyên Diệu không dám nói là mình nặn theo hình dáng của Ly Nô, đành cười xòa: “Đây là ta nặn theo hình dáng của mèo Ngọc Diện.”

Ly Nô nói: “Thủ công của mọt sách cũng không tệ. Nhưng, A Thử so với con mèo xấu xí này vẫn đẹp hơn chút ít.”

Bạch Cơ cười nhắc nhở: “Ly Nô, Nguyên Diệu nặn con mèo đen mắt biếc mà.” Nguyên Diệu biến sắc.

Ly Nô như bừng tỉnh, giận dữ mắng: “Thủ công của mọt sách thật tệ! Ta nào có xấu như vậy?!” Nguyên Diệu không dám phản bác.

“Hì hì.” Bạch Cơ che miệng cười gian.

Khi trăng lên đỉnh đầu, Bạch Cơ hoàn thành bức tượng đất của Võ Hậu. Bức tượng dài khoảng một thước, giống như phiên bản thu nhỏ của người thật, sống động như thật. Bạch Cơ đặt bức tượng xuống, vươn vai nói: “Cuối cùng cũng nặn xong rồi.”

Nguyên Diệu hỏi: “Ngươi nặn tượng đất của Thiên Hậu để làm gì thế?”

Bạch Cơ cười: “Để Thiên Hậu ‘chết’ một lần.”

Nguyên Diệu giật mình, muốn hỏi kỹ hơn nhưng Bạch Cơ đã cầm bức tượng rồi ngáp dài đi mất: “Ta đi ngủ trước đây. Ly Nô dọn dẹp một chút, đất ngũ sắc phải để trong hũ, dán niêm phong lại để không mất linh khí.”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Ly Nô đáp.

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Quang Tạng quốc sư và Sư Hỏa thế nào rồi? Họ có thể trở về không?”

Bạch Cơ dừng bước, quay đầu nói: “Ta cũng không biết họ có thể trở về không, chỉ có thể hy vọng họ may mắn. Chuyện có nặng nhẹ trước sau, bây giờ nên giải quyết chuyện áo mẫu đơn trước đã.”

“À, ừ.” Nguyên Diệu đáp.

Bạch Cơ ngáp một cái rồi bay đi mất.

Nguyên Diệu lo lắng cho Quang Tạng và Sư Hỏa, trước khi ngủ hắn cầu nguyện trước mảnh vỡ cái bình: “Quang Tạng quốc sư, Sư Hỏa, mong các ngươi bình an vô sự, sớm trở về.”

Khi Nguyên Diệu cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ, mới kinh ngạc phát hiện bọc đất ngũ sắc trong tay áo không thấy đâu nữa.

Hả, đất ngũ sắc đâu rồi? Nguyên Diệu thắp đèn lên tìm kiếm khắp nơi trong Phiêu Miểu các nhưng không tìm thấy. Hắn buồn bã nằm xuống, trằn trọc không ngủ được. Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, khoảng hai canh giờ sau hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Nguyên Diệu mơ màng đi trong một vùng sương trắng, như thể đang tìm kiếm đất ngũ sắc. Không biết đã đi bao lâu, khi sương trắng tan hết thì hắn phát hiện mình đang ở Đại Minh Cung, bên hồ Thái Dịch.

Một nữ tử với dáng vẻ yểu điệu ngồi trên tảng đá bên hồ ngước nhìn trăng. Nguyên Diệu nhìn kỹ, nhận ra đó là Ngụy Quốc phu nhân, người lần trước định kéo hắn xuống đáy hồ. Đêm nay, Ngụy Quốc phu nhân không mặc áo mẫu đơn mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ như máu.

Nguyên Diệu muốn bỏ chạy nhưng Ngụy Quốc phu nhân đã quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Thấy Ngụy Quốc phu nhân nhìn mình, Nguyên Diệu đành cúi đầu chào: “Tiểu sinh xin chào Ngụy Quốc phu nhân.”

Ngụy Quốc phu nhân nhìn Nguyên Diệu, môi đỏ khẽ mở: “Thiếp biết công tử chắc chắn sẽ đến mà.”

“Ơ?!” Nguyên Diệu ngạc nhiên. Tại sao nàng biết hắn sẽ đến? Chẳng lẽ, nàng đang đợi hắn sao? Nàng còn muốn kéo hắn xuống đáy hồ nữa sao?

Ngụy Quốc phu nhân dường như nhìn thấu tâm tư của Nguyên Diệu, nói: “Công tử không cần lo lắng, thiếp sẽ không làm hại công tử nữa.”

Nói rồi, nàng lấy ra một vật, nói: “Công tử đến tìm nó phải không?” Nguyên Diệu nhìn kỹ dưới ánh trăng, đúng là đất ngũ sắc hắn làm mất.

Nguyên Diệu gật đầu: “Hóa ra là phu nhân nhặt được. Xin phu nhân trả lại vật này cho tiểu sinh.”

“Nó rất quan trọng đối với công tử sao?” Ngụy Quốc phu nhân hỏi.

Nguyên Diệu gật đầu: “Phải.”

Chiếc khăn tay là lúc trước khi xuống đáy giếng, Bạch Cơ đã thêu và tặng cho hắn, mặc dù các hoa văn trên đó đã biến mất nhưng hắn vẫn rất quý chiếc khăn này. Đất ngũ sắc làm Nguyên Diệu nhớ đến con rồng đất nhỏ, hắn cố gắng tưởng tượng hình dáng của Bạch Cơ lúc nhỏ thông qua con rồng đất. Hai vật này đều rất quan trọng đối với hắn.

Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên giận dữ: “Mất đi vật quan trọng ngươi cũng biết tìm lại, nhưng ngươi lại cướp đi thứ quan trọng nhất của thiếp.”

Nguyên Diệu ngơ ngác: “Tiểu sinh chưa từng cướp đi thứ quan trọng của phu nhân…”

Ngụy Quốc phu nhân nghiến răng: “Áo mẫu đơn, ngươi đã cướp đi áo mẫu đơn của thiếp!”

“À, chuyện này…” Nguyên Diệu chợt không biết nói gì. Dù áo mẫu đơn là do Ngụy Quốc phu nhân tự bỏ lại, nhưng Nguyên Diệu và Bạch Cơ không được sự cho phép của nàng mà lấy đi, cũng coi như là “cướp”. Nguyên Diệu cảm thấy có lỗi, chỉ biết giải thích: “Thực ra, chuyện là thế này. Mẫu thân của phu nhân là Hàn Quốc phu nhân nhờ Bạch Cơ, nói rằng bà muốn có được áo mẫu đơn, nên Bạch Cơ và tiểu sinh mới đến hồ Thái Dịch…”

Sắc mặt của Ngụy Quốc phu nhân lập tức thay đổi.

Từ cuộc trò chuyện giữa Võ Hậu và Bạch Cơ ban ngày, Nguyên Diệu biết Hàn Quốc phu nhân đang tác oai tác quái trong Đại Minh Cung, còn Ngụy Quốc phu nhân cũng ở đó, chẳng lẽ họ chưa gặp nhau sao?

“Chẳng lẽ, phu nhân chưa gặp Hàn Quốc phu nhân? Áo mẫu đơn đang ở chỗ bà ấy.”

Ngụy Quốc phu nhân nói: “Thiếp đã gặp bà, cũng đã thấy áo mẫu đơn. Nhưng, bà không thể thấy thiếp.”

Nguyên Diệu gãi đầu, hỏi ra một vấn đề đã khiến hắn băn khoăn từ lâu: “Tại hạ có một thắc mắc, con gái của Hàn Quốc phu nhân không phải là phu nhân sao? Sao bà ta lại coi một bông hoa mẫu đơn như con gái mình?”

Ngụy Quốc phu nhân nhìn Nguyên Diệu chằm chằm: “Ngươi muốn biết đáp án không?”

Nguyên Diệu gật đầu.

“Thiếp sẽ đưa ngươi đi xem.” Ngụy Quốc phu nhân đứng dậy đi về phía nam.

Nguyên Diệu vội vàng theo sau.

Trên đường đi, Nguyên Diệu thấy trong làn sương trắng hiện lên nhiều bóng ma nửa thật nửa ảo. Cung nữ bị chặt chân, thân thể đầy vết đánh đang bò lê trên đất; nữ tử trẻ mặt tái nhợt, tóc rối bù ôm xác đứa con đi lững thững, dây rốn của đứa bé vẫn còn nối với mẫu thân; hoạn quan chảy máu từ đầu mặt im lặng chạy nhanh, như đang vội vàng làm việc cho chủ.

Nguyên Diệu cảm thấy dựng tóc gáy khi lướt qua một đám oan hồn trong cung.

Ngụy Quốc phu nhân lặng lẽ bước đi phía trước như thể không thấy những bóng ma xung quanh, hoặc có lẽ đã quen rồi. Vì nàng ta vốn dĩ là một trong số đó.

Nguyên Diệu cảm thấy ngực mình nặng trĩu, vô cùng khó chịu.

Mục tiêu của Ngụy Quốc phu nhân là điện Tử Thần.

Dưới ánh trăng bên ngoài điện Tử Thần, có một biển hoa mẫu đơn đen kỳ dị, tuyệt vọng và u ám như tro tàn đang nở rộ.

Ngụy Quốc phu nhân dừng lại trước biển hoa mẫu đơn, Nguyên Diệu cũng dừng bước theo.

Một cánh hoa mẫu đơn theo gió bay lên rồi rơi xuống tay Nguyên Diệu, nhanh chóng hóa thành chất độc ăn mòn xương khiến hắn đau đến nhăn mặt.

Không xa, Hàn Quốc phu nhân đứng giữa biển hoa mẫu đơn, khoác lên mình bộ y phục mẫu đơn lộng lẫy, trong tay cầm một đóa mẫu đơn đen. Bà ta dùng giọng nói dịu dàng nói với đóa mẫu đơn đen trong tay: “Mẫn Nhi, tối nay chúng ta giết nàng nhé?”

Từ đóa mẫu đơn đen truyền ra giọng nói của Ngụy Quốc phu nhân: “Mẫu thân, hãy giết nàng ta đi. Con hận, con hận lắm… con đau khổ lắm…”

“Nhưng chúng ta không thể vào điện Tử Thần.”

“Con hận, con hận lắm, phải giết nàng!” Mẫu đơn đen nói.

Nguyên Diệu kinh hãi quay đầu nhìn Ngụy Quốc phu nhân bên cạnh. Ngụy Quốc phu nhân đứng yên lặng không nói một lời. Vậy, Hàn Quốc phu nhân đang nói chuyện với ai thế?

Ngụy Quốc phu nhân dường như hiểu rõ thắc mắc trong lòng Nguyên Diệu, cúi đầu nói: “Bà ta đang tự nói với mình. “Con gái” mà bà ta nhắc đến chỉ là ảo ảnh mà bà ta mong muốn, “con gái” thực ra là dục vọng trong lòng bà ta.”

Nguyên Diệu há hốc miệng: “Tại sao lại như vậy?”

Ngụy Quốc phu nhân cười khẩy, nói: “Bởi vì bà ta vốn dĩ luôn như vậy.”

Ngụy Quốc phu nhân tiến về phía Hàn Quốc phu nhân, hoa mẫu đơn đen chạm vào cơ thể nàng lập tức biến thành chất độc ăn mòn xương làm mòn da thịt nàng. Ngụy Quốc phu nhân đau đớn nhăn mặt nhưng vẫn kiên quyết tiến về phía Hàn Quốc phu nhân.

Ngụy Quốc phu nhân đi quanh Hàn Quốc phu nhân, gọi nhỏ bên tai bà ta: “Mẫu thân, mẫu thân…”

Hàn Quốc phu nhân chìm đắm trong cảm xúc hận thù, lẩm bẩm với hoa mẫu đơn đen, hoàn toàn phớt lờ Ngụy Quốc phu nhân.

Ngụy Quốc phu nhân thở dài, lặng lẽ rời đi.

Nguyên Diệu vội vàng đuổi theo.

Ngụy Quốc phu nhân quay lại bờ hồ Thái Dịch, ngồi trên tảng đá che mặt khóc.

Nguyên Diệu đứng từ xa nhìn, trong lòng đầy thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng. Hắn cảm thấy nương con Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân đều rất kỳ quái.

Sau một lúc lâu, thấy trời không còn sớm, Nguyên Diệu bèn lên tiếng: “Xin phu nhân trả lại khăn tay và đất ngũ sắc cho tiểu sinh.”

Ngụy Quốc phu nhân ngẩng đầu lên, nói: “Được thôi.”

Nguyên Diệu vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng Ngụy Quốc phu nhân tiếp lời: “Tuy nhiên, công tử phải đổi bằng áo mẫu đơn.”

“À?! Nhưng mà…” Nguyên Diệu cảm thấy khổ sở, áo mẫu đơn đã đưa cho Hàn Quốc phu nhân rồi thì làm sao mà lấy lại được?

Ngụy Quốc phu nhân nói: “Bộ áo mẫu đơn đối với thiếp cũng giống đất ngũ sắc đối với công tử, công tử chắc có thể hiểu được cảm giác mất đi thứ quan trọng.”

“Nhưng mà…” Nguyên Diệu còn muốn nói gì đó, nhưng Ngụy Quốc phu nhân đã nhẹ nhàng cúi chào rồi biến mất.

Một cơn gió đêm thổi tới, Nguyên Diệu lạnh đến rùng mình, tỉnh dậy.

Ánh sao mờ xanh chiếu qua cửa sổ, Nguyên Diệu đang nằm trong Phiêu Miểu Các, xung quanh rất yên tĩnh.

Hóa ra, chỉ là một giấc mơ.

Nguyên Diệu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn ngồi dậy, muốn uống một chén trà.

Dưới ánh sao, hắn nhìn thấy đôi giày đặt trên mặt đất ướt sũng, đế giày còn dính đầy bùn đất. Trước khi đi ngủ đế giày vẫn rất sạch sẽ, sao bây giờ lại dính nhiều bùn ướt như vậy? Chẳng lẽ, vừa rồi tất cả không phải là mơ? Hắn thật sự đã đến Đại Minh Cung, gặp Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân sao?!

Nguyên Diệu đầu óc mơ hồ, hắn suy nghĩ một hồi, quyết định sáng mai đi hỏi Bạch Cơ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào. Sau khi uống một chén trà lạnh để trấn tĩnh, hắn lại nằm xuống ngủ, một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Nguyên Diệu kể lại chuyện đêm qua đi dạo trong Đại Minh Cung, gặp Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân cho Bạch Cơ nghe. Bạch Cơ thở dài một hơi, nói: “Hiên Chi thật dễ mất hồn vía. Nhưng mà may mắn là đã trở lại. Hồn phách dạo chơi ban đêm nếu đến sáng chưa về thì ta sẽ phải gọi hồn giúp ngươi.”

Nguyên Diệu nói: “Hồn phách dạo chơi? Nói như vậy thì đêm qua ta không phải nằm mơ?”

“Không phải.” Bạch Cơ nói.

Nguyên Diệu như có điều suy nghĩ.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, đôi mắt đen huyền phản chiếu gương mặt trầm tư của thư sinh nhỏ. Nàng cười: “Ta biết Hiên Chi đang nghĩ gì đó.”

Nguyên Diệu bừng tỉnh, nói: “Vậy ngươi nói ta đang nghĩ gì?”

Bạch Cơ cười: “Hiên Chi đang nghĩ đến Ngụy quốc phu nhân xinh đẹp.”

Bạch Cơ cố tình nhấn mạnh ba chữ “xinh đẹp”.

Nguyên Diệu lại không đỏ mặt cũng không phản bác: “Ta đang nghĩ, Ngụy Quốc phu nhân khi còn sống là người như thế nào? Còn Hàn Quốc phu nhân, bà ấy khi còn sống là người ra sao? Họ khi còn sống sống có hạnh phúc hay không? Ta rất muốn biết sự thật đã qua dù rằng kết cục của “sự thật” chắc chắn là tàn khốc, đau buồn.”

Bạch Cơ nghĩ một lúc, nói: “Vậy, chúng ta cùng đi xem “sự thật” nhé.”

Nguyên Diệu ngẩn ra: “Hả? Xem thế nào?”

“Hiên Chi còn nhớ chiếc chén lá sen bị vỡ trong trang viện của Hàn Quốc phu nhân không?”

Nguyên Diệu nghĩ một lúc, nói: “Còn nhớ. Ta để dưới kệ.”

“Đi lấy lại đây.”

“Được.”

Nguyên Diệu đi đến kệ, lục lọi và lấy ra những mảnh vỡ của chén lá sen, mang vào trong rồi đặt trên bàn ngọc xanh trước mặt Bạch Cơ. Bạch Cơ đưa tay nhặt một mảnh vỡ của chén, miệng lẩm bẩm gì đó.

Trên mảnh vỡ của chén lá sen lóe lên một tia sáng màu biếc.

Bạch Cơ đặt mảnh vỡ lấp lánh xuống, ra hiệu cho Nguyên Diệu: “Hiên Chi đưa tay ra đây, nó sẽ cho ngươi biết “sự thật”.”

Nguyên Diệu đưa tay ra, ngón tay chạm vào mảnh vỡ, ngay lập tức có những ảo ảnh hiện lên trước mắt hắn.

Nguyên Diệu hoảng sợ, vội rụt tay lại.

Bạch Cơ điềm nhiên nói: “Hiên Chi đừng sợ, những ảo ảnh này là “sự thật” mà chiếc chén lá sen đã trải qua.”

Nguyên Diệu lại đưa tay ra, ngón tay chạm vào mảnh vỡ của chén lá sen, trước mắt hiện lên một cảnh tượng đáng ngạc nhiên.

Trong một căn phòng rộng rãi, Ngụy Quốc phu nhân ngồi trước gương đồng, nàng trẻ trung và xinh đẹp, toàn thân tỏa ra vẻ quyến rũ rực rỡ. Nàng đưa bàn tay ngọc ngà cầm lấy hộp mực ốc xoắn bắt đầu vẽ lông mày.

Chẳng bao lâu, Hàn Quốc phu nhân bước vào, bà đi đến ngồi bên cạnh Ngụy Quốc phu nhân, cầm lấy chén lá sen trên bàn gỗ rót một chén trà, uống hết: “Khát quá.”

Ngụy Quốc phu nhân hỏi: “Mẫu thân từ đâu tới thế?”

Hàn Quốc phu nhân đáp: “Từ chỗ hoàng hậu.”

“Dì nói gì vậy?”

“Về chuyện dì vẫn rất không hài lòng việc nương đưa con vào hoàng cung để bên cạnh thánh thượng. Tuy nhiên, thánh thượng thích con nên dì cũng không nói gì thêm, chỉ dặn nương phải nhắc con: tận tâm phục vụ thánh thượng, làm cho ngài vui vẻ.” Hàn Quốc phu nhân cười nói.

Ngụy Quốc phu nhân cũng mỉm cười, nụ cười đẹp như hoa xuân.

Hàn Quốc phu nhân tiến lại gần Ngụy Quốc phu nhân, nâng khuôn mặt nàng lên cười nói: “Mẫn nhi, nương đã nói rồi, vẻ đẹp như hoa mẫu đơn của con không nên bị chôn vùi nơi phố chợ mà nên tỏa sáng trong Đại Minh Cung, để những nam tử cao quý nhất đế quốc thưởng thức.”

“Nương ơi…” Ngụy Quốc phu nhân cúi đầu.

Mảnh vỡ của chén lá sen mất đi ánh sáng, ảo ảnh trước mắt đột ngột biến mất.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi đối diện nhau bên bàn ngọc xanh, nhìn nhau không nói nên lời.

“Ừm, mảnh này không còn nữa.” Bạch Cơ xòe tay nói. Nàng lại nhặt một mảnh vỡ khác của chén lá sen, lẩm bẩm đọc một câu thần chú, mảnh vỡ của chén lá sen phát ra ánh sáng xanh lục.

Bạch Cơ đặt mảnh vỡ lên bàn ngọc xanh, Nguyên Diệu đưa ngón tay chạm vào mảnh vỡ.

Qua ký ức của chén lá sen, Bạch Cơ và Nguyên Diệu truy tìm sự thật đã mất.

Trong ảo ảnh, Nguyên Diệu lại thấy căn phòng rộng rãi đó, nhưng trang trí đã lộng lẫy hơn nhiều. Sàn phòng đầy ắp vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là. Đó đều là phần thưởng của hoàng đế.

Ngụy Quốc phu nhân trang điểm lộng lẫy ngồi bên cửa sổ uống trà, nàng cầm chén lá sen ngẩn ngơ nhìn trời.

Hàn Quốc phu nhân đứng giữa đống châu báu, cười ha hả: “Mẫn nhi, con còn trẻ đẹp như vậy, con nên có nhiều vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là hơn nữa, chúng sẽ làm cho con tỏa sáng hơn.”

Ngụy Quốc phu nhân quay đầu lại, mệt mỏi nói: “Nương, nếu tiếp tục đòi hỏi những yêu cầu tùy hứng với thánh thượng thì e rằng sẽ làm ngài sinh chán ghét.”

Hàn Quốc phu nhân hoàn toàn không nghe thấy lời của Ngụy Quốc phu nhân, bà tham lam nói: “Mẫn nhi, con là đóa mẫu đơn đẹp nhất trong hoàng cung, con không chỉ nên có của cải, mà còn nên có danh hiệu và quyền lực tương xứng với sự ân sủng của con.”

Ngụy Quốc phu nhân khẽ nhíu mày: “Danh hiệu… và quyền lực…”

Hàn Quốc phu nhân cười: “Đúng. Danh hiệu và quyền lực. Con có thể trở thành phi tần chính thức của thánh thượng.”

Ngụy Quốc phu nhân lắc đầu: “Điều này, điều này không thể nào. Dì sẽ không đồng ý.”

Hàn Quốc phu nhân ghé vào tai Ngụy Quốc phu nhân nói: “Chỉ cần thánh thượng đồng ý là được. Hoàng hậu đã già rồi, bà ấy như hoa cuối xuân đã gần tàn phai, không còn đẹp cũng không còn quyến rũ. Bà ấy ngày đêm bận rộn xử lý chính sự, nửa tháng mới gặp thánh thượng một lần, bà ấy đã mất đi sự ân sủng của thánh thượng. Con còn trẻ lại xinh đẹp, tương lai còn dài, thậm chí có thể đi tới vị trí của bà ấy.”

Ngụy Quốc phu nhân vẫn lắc đầu: “Thánh thượng… Thánh thượng là người rất hiền lành nhân từ, rất yêu thương Mẫn nhi, nhưng việc này… e rằng… không được…”

Hàn Quốc phu nhân nói: “Không thử, sao biết không được.”

Mảnh vỡ của chén lá sen mất đi ánh sáng, ảo ảnh lại biến mất.

Nguyên Diệu nói: “Hả, sao lại hết nữa rồi?”

Bạch Cơ nhặt lên một mảnh vỡ nhỏ khác, nói: “Vì là mảnh vỡ nên “ký ức” không hoàn chỉnh, thời gian cũng rất lộn xộn. Nhưng xem những mảnh vỡ của “sự thật” cũng rất thú vị.”

Nguyên Diệu nói: “Vậy, tiếp tục xem đi.”

“Ừ.” Bạch Cơ nói.

Nến lan cháy cao, hương thơm lan tỏa trong điện, những nhạc công Ba Tư quỳ sau rèm châu chơi nhạc, Ngụy Quốc phu nhân mặc chiếc áo lộng lẫy màu vàng đỏ đang múa uyển chuyển trên thảm nhung màu lửa.

Đường Cao Tông Lý Trị ngồi trên giường La Hán vui vẻ thưởng thức ca múa. Ông là một nam nhân trung niên nho nhã và gầy gò, khuôn mặt mang vẻ nhợt nhạt bệnh tật. Ông thỉnh thoảng nâng chén lá sen chậm rãi nhấp ngụm trà. Do bệnh về mắt tái phát, thái y dặn không được uống rượu nên ông chỉ có thể uống trà. Lý Trị vốn đã yếu, hai năm nay càng bệnh nặng hơn, ông giao toàn bộ chính sự cho Võ Hoàng Hậu xử lý, bản thân thì gửi gắm tâm tình vào ca múa, thong thả dưỡng bệnh.

Ngụy Quốc phu nhân múa dáng điệu uyển chuyển, thân hình mê hoặc rất quyến rũ. Lý Trị say sưa thưởng thức điệu múa đẹp của nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười cưng chiều.

Không biết vì sao, Ngụy Quốc phu nhân đang múa thì dừng lại. Tiếng nhạc du dương vẫn tiếp tục, Lý Trị ngạc nhiên nói: “Sao mỹ nhân không múa nữa?”

Ngụy Quốc phu nhân buồn bã bước đến bên Lý Trị, nói: “Thiếp thân không có y phục múa đẹp nên rất buồn, không muốn múa nữa.”

Lý Trị cười nói: “Nàng muốn loại y phục múa thế nào? Ngày mai trẫm sẽ bảo thợ thêu làm cho nàng.”

Ngụy Quốc phu nhân nói: “Thiếp thân muốn chiếc áo mẫu đơn do Thứ sử Ích Châu dâng tặng.”

Sắc mặt Lý Trị hơi thay đổi, cười nói: “Đừng nghịch ngợm nữa. Chiếc áo mẫu đơn là Thứ sử Ích Châu rất dâng tặng cho hoàng hậu.”

Ngụy Quốc phu nhân chu môi, giọng nũng nịu: “Nhưng hoàng hậu trông không thích chiếc áo mẫu đơn, bà còn nói rằng “màu sắc có hơi quá sặc sỡ, quá chói mắt.””

Lý Trị cười nói: “Dù bà ấy không thích thì chiếc áo mẫu đơn vẫn là của bà ấy.”

Ngụy Quốc phu nhân che mặt khóc: “Hoàng hậu không thích chiếc áo mẫu đơn, ngài lại giữ cho bà. Thiếp thân thích chiếc áo mẫu đơn ngài lại không chịu ban cho thiếp thân. Trong lòng ngài căn bản không có thiếp thân. Những lời ngọt ngào nói với thiếp thân rằng sẽ cùng nhau như cánh chim liền cành, mãi mãi bên nhau đều là mây khói.”

Lý Trị thấy Ngụy Quốc phu nhân khóc như hoa lê đẫm mưa thì lòng thương xót, dỗ dành: “Ngày mai trẫm sẽ cho thợ thêu làm mười, không, một trăm bộ y phục múa đẹp cho nàng.”

“Không. Thiếp thân chỉ muốn chiếc áo mẫu đơn. Thiếp thân và chiếc áo mẫu đơn có duyên, nhìn thấy là rất thích. Xin thánh thượng hãy ban cho thiếp thân.” Ngụy Quốc phu nhân không chịu buông.

Lý Trị đau đầu nói: “Thứ sử Ích Châu nói là dâng tặng “hoàng hậu”, nếu trẫm ban cho nàng thì các cung nhân sẽ bàn tán, hoàng hậu cũng sẽ không vui.”

Ngụy Quốc phu nhân khóc càng đau lòng hơn: “Bàn tán? Thiếp thân là một cô nương chưa xuất giá, được phong là “quốc phu nhân”, còn ở trong hoàng cung, đã nghe không ít lời bàn tán rồi. Ban đầu thánh thượng hứa sẽ phong thiếp thân làm phi tần, nhưng hoàng hậu không đồng ý, thiếp thân chỉ có thể mang cái danh hiệu không đâu vào đâu là “Ngụy Quốc phu nhân”, ở trong hoàng cung chịu sự chỉ trích của các cung nhân. Dù rằng có thể cùng thánh thượng nho nhã thánh minh, dịu dàng tình cảm sống chung, vui vẻ chia sẻ nhưng thiếp thân cũng không quan tâm người khác nói gì. Giờ đây thiếp thân chỉ muốn xin một chiếc áo mà hoàng hậu không thích, thánh thượng lại do dự, từ chối, thật khiến thiếp thân đau lòng. Thánh thượng đã không yêu thiếp thân nữa, thì xin thánh thượng ban cho thiếp thân một dải lụa trắng để thiếp thân chết đi cho xong.”

Lý Trị vốn đã cảm thấy áy náy với Hạ Lan thị vì cái danh hiệu “Ngụy Quốc phu nhân”, nghe vậy càng mềm lòng hơn: “Được rồi, nàng đừng buồn nữa. Ngày mai, trẫm sẽ ban chiếc áo mẫu đơn cho nàng.”

“Thánh thượng nói lời giữ lời nhé? Nhưng nếu hoàng hậu không đồng ý thì sao…”

“Trẫm là hoàng đế. Trẫm nói ban cho nàng thì sẽ ban cho nàng.”

Ngụy Quốc phu nhân cười rạng rỡ: “Tạ ơn thánh thượng.”

Lý Trị giang tay ôm Ngụy Quốc phu nhân vào lòng.

Dưới ánh nến đỏ, trong tiếng nhạc, Lý Trị và Ngụy Quốc phu nhân ôm nhau nói lời tình tứ, tình yêu mãnh liệt như lửa, tràn ngập xuân sắc khắp phòng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.