Thời gian trôi qua nhanh, sau lễ Trùng Dương, lại vài ngày nữa trôi qua.
Một ngày trời nắng nọ, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều chìm trong nỗi buồn.
Bạch Cơ buồn vì dù có được “nhân quả” của nghiên mực hạt đào, nhưng lại mất một trăm năm mươi lạng bạc.
Nguyên Diệu buồn vì công chúa Ngọc Quỷ định kết hôn với hắn, hắn đã nhiều lần từ chối nhưng công chúa Ngọc Quỷ không để ý, ngày nào cũng vui vẻ mang đến những con mồi bắt được, chất đống trong bếp của Phiêu Miểu các. Nàng định dự trữ đủ thức ăn rồi sẽ kết hôn với Nguyên Diệu và cùng nhau qua mùa đông ở Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu buồn không nói nên lời. Bạch Cơ lại rất vui, nàng đang tính toán những món thịt rừng này mùa đông có thể bán được giá cao như thế nào. Ly Nô thì rất không vui, thứ nhất, nó không muốn trong Phiêu Miểu các có con mèo thứ hai, thứ hai, công chúa Ngọc Quỷ sẽ làm xáo trộn thực đơn của nó, các món thịt rừng chiếm hết bếp để cá của nó rồi.
Bạch Cơ chuẩn bị đi chùa Thanh Long nghe Hoài Tú giảng kinh để giải sầu, Nguyên Diệu cũng muốn đi cùng.
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: “Không phải Hiên Chi không thích nghe kinh Phật sao? Sao hôm nay lại đột nhiên muốn đi?”
Nguyên Diệu mặt mày khổ sở nói: “Một lát nữa công chúa Ngọc Quỷ lại mang mồi đến, tiểu sinh không biết phải đối diện với nàng ấy thế nào. Thà đi nghe kinh Phật còn hơn.”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi không thích công chúa Ngọc Quỷ sao? Nàng ấy rất dễ thương mà.”
Tiểu thư sinh thở dài: “Công chúa Ngọc Quỷ rất dễ thương, tiểu sinh không ghét nàng ấy, nhưng tiểu sinh không muốn lấy nàng ấy. Dù tiểu sinh có giải thích thế nào thì nàng ấy cũng hoàn toàn không nghe. Bạch Cơ hãy nghĩ giúp tiểu sinh cách để nàng ấy từ bỏ ý nghĩ hoang đường này đi.”
Bạch Cơ cười gian xảo: “Ta cũng không có cách nào cả. Đây là “nhân” mà Hiên Chi đã gieo, Hiên Chi phải tự mình giải quyết thôi.”
“Haiz, nếu thực sự không có cách nào thì ta định xuất gia làm hòa thượng.”
“Ha ha, Công chúa Ngọc Quỷ vừa hoàn tục, Hiên Chi lại định xuất gia à?”
“Không còn cách nào khác nữa.” Nguyên Diệu buồn bã nói.
Con mèo đen đang gặm khô cá ngọt trên quầy hàng nhe răng, đôi mắt xanh lục lóe sáng: “Mọt sách, ta có cách.”
“Ly nô lão đệ có cách gì?” Nguyên Diệu hỏi.
Con mèo đen rung râu, nói: “Ngươi có thể nói với con mèo li hoang đó rằng ngươi đã có thê tử rồi, nó sẽ thôi không quấy rầy ngươi nữa.”
Nguyên Diệu xụ mặt dài như trái mướp đắng: “Ta đâu có thê tử, như vậy chẳng phải là nói dối sao? Hơn nữa, dù có nói thế thì chỉ nói miệng thôi sao Công chúa Ngọc Quỷ tin được, ta biết tìm thê tử ở đâu để chứng minh đây? Với lại, Công chúa Ngọc Quỷ hoàn toàn không nghe ta nói, nó sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Không hẳn là vậy.” Bạch Cơ cười nói: “Dòng họ linh miêu rất coi trọng sự chung thủy của phu thê, một đời một kiếp chỉ có một bạn đời, sống chết cùng nhau, hoạn nạn có nhau. Nếu biết Hiên Chi đã có thê tử thì Công chúa Ngọc Quỷ có thể sẽ bỏ cuộc, nhưng chắc chắn nó sẽ rất buồn.”
Nguyên Diệu gãi đầu: “Ừm, ta và nó hoàn toàn không phù hợp, tạm thời buồn một chút còn hơn đau khổ mãi mãi. Nó rồi sẽ tìm được một người bạn đời cùng nó sống chết có nhau. Vậy nên vấn đề hiện tại là, ta đi đâu để tìm một thê tử khiến Công chúa Ngọc Quỷ tin tưởng và bỏ cuộc đây.”
Bạch Cơ lấy tay áo che miệng: “Có thể tìm Vi công tử, trước đó hắn đã bái đường với Hiên Chi rồi mà.”
“Xin đừng nhắc đến chuyện lố bịch đó nữa!” Nguyên Diệu tức giận nói.
“Đi tìm A Phỉ nhờ giúp đỡ đi, hắn giỏi diễn trò nhất.” Ly Nô đề nghị.
Bạch Cơ đảo mắt, cười thú vị: “Ừm, ý kiến này hay đấy. Công chúa Ngọc Quỷ không nghe Hiên Chi nói, vậy để A Phỉ nói với nó rằng nàng là thê tử của Hiên Chi, từ quê đến Trường An tìm Hiên Chi. Như vậy Công chúa Ngọc Quỷ dù buồn nhưng cũng sẽ bỏ cuộc.”
Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng: “Chuyện này… không biết A Phỉ cô nương có đồng ý không, làm vậy e là ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng ấy…”
“Không sao đâu, A Phỉ sẽ không bận tâm đâu.”
“A Phỉ chẳng có danh tiếng gì để mất cả.”
Bạch Cơ và Ly Nô đồng thanh nói.
Nguyên Diệu vẫn ngại ngùng không muốn tìm A Phỉ, nên nhờ Ly Nô: “Ly nô lão đệ, ngươi thay ta nhờ A Phỉ cô nương giúp đỡ nhé. Nếu nàng ấy đồng ý, hãy cảm ơn nàng ấy thay ta; nếu nàng ấy thấy khó xử thì thôi, không cần ép buộc.”
Con mèo đen vỗ ngực, đồng ý ngay: “Cứ để ta lo. Ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này, để con mèo li hoang không quấy rầy ngươi nữa.”
“Cảm ơn Ly nô lão đệ.” Nguyên Diệu cảm kích nói.
“Hê hê, mọt sách không cần khách sáo. Trước đây, ta còn nợ ngươi một quyển “Luận Ngữ”, lần này giúp ngươi một việc, coi như chúng ta huề nhau nhé.”
Thế là, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi đến chùa Thanh Long nghe Hoài Tú giảng kinh để giải sầu. Nguyên Diệu trong lòng có tâm sự nên không tập trung nghe giảng, mãi mới chờ đến khi Hoài Tú giảng xong, đã quá trưa rồi.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu ăn chay ở chùa Thanh Long, để lại tiền cúng dường rồi cáo từ. Sau khi nghe giảng kinh thì tâm trạng họ vẫn không khá hơn.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu buồn bã cưỡi ngựa về chợ Tây, họ gặp Vương Quý đang đi loanh quanh ở ngõ ngoài Phiêu Miểu các.
Vương Quý thấy Nguyên Diệu thì vui mừng nói: “Nguyên Thiếu lang quân, may mà gặp cậu! Lão già này đi vòng vèo nửa ngày mà không tìm được Phiêu Miểu các, còn tưởng tìm nhầm chỗ rồi.”
Nguyên Diệu xuống ngựa, cười nói: “Quý bá tìm ta có việc gì?”
Vương Quý lấy trong tay áo ra một tờ giấy gấp lại, cười nói: “Lang quân bảo lão đưa cho Nguyên Thiếu lang quân một bài thơ, nói là bài thơ Đào Nguyên trước đây chưa viết xong.”
Nguyên Diệu nhận lấy, có hơi cảm khái: “Ma Cật cuối cùng cũng viết xong bài thơ này rồi. Nhưng, Đào tiên sinh đi rồi, dạo này Ma Cật vẫn ổn chứ?”
Vương Quý nói: “Lang quân rất ổn. Ngài nói ở lại biệt viện khiến ngài sẽ chạnh lòng nhớ người, nên định mang lão và Chu Mặc vào thành thuê chỗ khác ở, tiện cho việc giao lưu với các văn sĩ. Hôm nay lão vào thành, một là để đưa thơ cho Nguyên Thiếu lang quân, hai là để đi phường Yên Khang xem nhà mới.”
Nguyên Diệu nói: “Vậy thì tốt. Sau khi Ma Cật định cư, ta nhất định sẽ đến thăm.”
“Đến lúc đó Nguyên Thiếu lang quân nhất định phải thường xuyên đến chơi nhé.” Vương Quý vui mừng nói.
Vương Quý đưa thơ xong bèn vội vàng rời đi.
Nguyên Diệu bỏ thơ vào tay áo, định về Phiêu Miểu các rồi mới đọc kỹ.
Bạch Cơ buồn bã nói: “Đào Hoa Nguyên đúng là nguồn cơn của phiền não.”
Nguyên Diệu nói: “Đừng nghĩ đến mấy đồng tiền của ngươi nữa. Ít nhất, Ma Cật và Đào tiên sinh đều đã thấy Đào Nguyên mà họ muốn thấy, thực hiện được ước nguyện trong lòng.”
Bạch Cơ chỉnh lại lời của Nguyên Diệu: “Không phải vài đồng tiền mà là một trăm năm mươi lượng đó.”
“Dù sao đi nữa thì ngươi cũng đã nhận được một cái “nhân quả” rồi.”
“Cái ‘nhân quả’ này đắt quá.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa cãi nhau vừa bước đến cửa Phiêu Miểu các, một con mèo li hoa lao ra ngoài khóc lóc thảm thiết, đâm vào chân trái của Nguyên Diệu.
Mèo li hoa ngã lăn ra đất, Nguyên Diệu cúi xuống nhìn, đúng là công chúa Ngọc Quỷ.
Mèo li hoa nhìn Nguyên Diệu thì cực kỳ buồn bã: “Hóa ra Nguyên công tử đã có thê tử rồi. Xem ra, Ngọc Quỷ và Nguyên công tử có duyên không phận, chỉ có thể đoạn tuyệt tình cảm này thôi.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên, đoán rằng có lẽ A Phỉ đã giả làm thê tử hắn và nói với Công chúa Ngọc Quỷ rồi. Dù Công chúa Ngọc Quỷ rất buồn nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nguyên Diệu nói: “Ta rất hổ thẹn vì làm công chúa hiểu lầm. Xin công chúa đừng buồn, sau này ngài nhất định sẽ tìm được một người bạn đời xứng đáng.”
Mèo li hoa nhảy dựng lên, nước mắt như mưa: “Buồn quá, buồn quá, Ngọc Quỷ tan nát cõi lòng, vẫn nên đi tu lại sống bên thanh đăng cổ phật thôi.”
Nguyên Diệu trong lòng đắng chát, khuyên: “Xin công chúa suy nghĩ kỹ…”
“Hu hu… buồn quá… buồn quá…” Mèo li hoa hoàn toàn không nghe lời Nguyên Diệu, chạy đi mất hút, nước mắt rơi đầy đất.
Bạch Cơ vuốt trán: “Hiên Chi, Công chúa Ngọc Quỷ lại đi tu rồi.”
Nguyên Diệu thở dài: “Mặc kệ nó. Tu hay không tu thực ra cũng không khác biệt lắm.”
Bạch Cơ thở dài: “Haiz, Công chúa Ngọc Quỷ yêu Hiên Chi sâu đậm, Hiên Chi lại làm nó buồn đến thế.”
Nguyên Diệu nói: “Ta không có tình cảm nam nữ với nó, và ta cũng không phù hợp với nó. Nếu bừa bãi mà cưới nó thì mới thực sự là hại nó.”
Bạch Cơ tiến sát vào Nguyên Diệu, nhìn chằm chằm vào hắn, tò mò hỏi: “Vậy, ngươi có tình cảm nam nữ với ai không?”
Mặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu gần sát nhau, mũi nàng chỉ cách mũi hắn một tấc.
Nguyên Diệu đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, ấp úng: “Chuyện… nam nữ… ta không có… không có trai gái…”
Bạch Cơ cười khúc khích: “Hiên Chi chưa kết hôn, tất nhiên không có con cái rồi.”
Nguyên Diệu tức giận: “Ta nói là, ta không có tình cảm nam nữ!”
Bạch Cơ quay người bước vào Phiêu Miểu các, cười gian: “Nhưng bên trong có một ‘thê tử kết tóc’ của Hiên Chi đấy.”
Nguyên Diệu nhận ra: “À, đúng rồi, ta phải đi cảm ơn A Phỉ cô nương đã giúp ta một việc lớn…”
Phiêu Miểu các rất yên tĩnh, không biết Ly Nô đã đi đâu rồi.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào bên trong, nhìn qua tấm bình phong mỏng manh thấy bóng dáng của một cô nương duyên dáng.
Nguyên Diệu tưởng là A Phỉ thì kính cẩn cúi đầu, nói: “Cảm ơn A Phỉ cô nương đã giúp đỡ.”
Cô nương từ sau bình phong bước ra, giọng trong trẻo: “Chủ nhân và thư sinh đã về rồi sao?!”
Cô nương mặc y phục sặc sỡ, tóc chải thành hai búi, mặt bôi phấn và son đậm, khuôn mặt trắng như tuyết. Má hồng như máu, gần như che đi cả dung mạo thật.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu giật mình: “Ngươi là ai?!” “Á! Có yêu quái!”
Cô nương không vui, đứng dậy bước ra khỏi bình phong, dùng tay áo lau đi lớp phấn son trên mặt, khôi phục lại dung mạo của Ly Nô, nhẹ giọng nói: “Là ta đây. Khụ khụ, giọng nói chưa chuyển lại được.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
Ly Nô giải thích: “Là thế này, A Phỉ phải vội đi hẹn với người khác, không đồng ý giả làm thê tử của thư sinh. Không còn cách nào khác, Ly Nô đành tự mình làm. Ly Nô vào kho lục một bộ đồ nữ, lại bôi chút phấn son của chủ nhân, chải hai búi tóc, thay đổi giọng nói rồi biến thành thế này. May mà con mèo li hoa đó mắt kém, lại cách bình phong nên không nhận ra Ly Nô, cứ tưởng đúng là thê tử của thư sinh. Nó khóc chạy đi rồi, chắc sau này sẽ không còn quấy rầy thư sinh nữa, cũng không nhét đồ lung tung vào bếp nữa.”
Nguyên Diệu như bị sét đánh, kinh ngạc không nói nên lời: “Cái này… cái này…”
Bạch Cơ nhìn chuỗi hạt châu trên búi tóc của Ly Nô đang rung rinh, không nhịn được bật cười: “Hahaha…”
Ly Nô gãi đầu: “Chủ nhân cười gì vậy? Chẳng lẽ Ly Nô trông rất buồn cười sao?”
“Haha, tâm trạng của ta cuối cùng cũng khá lên rồi! Cuối cùng cũng khá lên rồi! Hahaha…” Bạch Cơ không trả lời Ly Nô, cười lớn bước đi.
Ly Nô gãi đầu: “Mọt sách, chủ nhân cười gì vậy? Ly Nô thật sự trông buồn cười lắm sao?”
Nguyên Diệu cũng không nhịn được cười: “Hahaha, buồn cười lắm…”
Ly Nô giận dữ hóa thành mèo đen, giương móng vuốt như lưỡi hái cào vào mặt thư sinh: “Mọt sách chết tiệt, ngươi mới buồn cười! Ngươi từ đầu đến chân đều buồn cười!!”
Nói xong mèo đen tức giận chạy đi, chỉ để lại trên đất bộ đồ sặc sỡ và những món trang sức rơi vãi.
Thư sinh ôm lấy gương mặt bị cào rách, mắt đẫm lệ. Hắn thở dài ngồi xuống bên bàn ngọc bích, rót một chén trà uống. Dù sao đi nữa công chúa Ngọc Quỷ chắc sẽ không đến đòi cưới hắn nữa. Vài ngày nữa, hắn định thuê một chiếc xe ngựa, trả lại số đồ dự trữ cho mùa đông mà Công chúa Ngọc Quỷ để trong bếp về am Lăng Tiêu. Tiện thể, xin lỗi nàng một lời.
Ngồi một lúc, Nguyên Diệu nhớ đến bài thơ mà Vương Duy gửi, bèn lấy ra thưởng thức.
“Đào Nguyên Hành
Ghe chài lướt nước yêu xuân núi,
Đôi bờ hoa đào dọc sông trôi.
Ngồi nhìn cây đỏ không biết xa,
Đi hết suối xanh không thấy người.
Cửa núi lẩn tránh vào khe núi,
Núi mở rộng nhìn ra đồng bằng.
Xa trông một nơi tụ mây cây,
Gần vào nghìn nhà xen hoa trúc.
Khách tiều ban đầu truyền tên Hán,
Người ở chưa đổi áo quần Tần.
Người ở cùng sống ở nguồn Võ Lăng,
Lại từ ngoài thế gian khai điền viên.
Trăng sáng dưới thông nhà cửa yên tĩnh,
Mặt trời mọc trong mây gà chó kêu.
Nghe chuyện khách tục tranh nhau đến,
Đua nhau dẫn về hỏi đô ấp.
Sáng sớm ngõ hẻm quét hoa nở,
Chiều tối tiều phu đánh cá vào.
Ban đầu vì tránh đất rời nhân gian,
Đến khi thành tiên mới không về.
Trong khe ai biết có việc người,
Trong đời nhìn xa thấy núi mây trống.
Không ngờ cảnh linh khó thấy nghe,
Lòng trần chưa hết nghĩ huyện làng.
Ra động không kể cách núi sông,
Từ nhà cuối cùng tính đi chơi dài.
Tự bảo đi qua cũ không lạc,
Nào biết khe núi nay thay đổi.
Lúc ấy chỉ nhớ vào núi sâu,
Suối xanh mấy độ đến rừng mây.
Xuân đến khắp là nước hoa đào,
Không phân biệt nguồn tiên đâu tìm.”
Chữ của Vương Duy phong cốt thần tú, phiêu dật như tiên, đúng như ý cảnh xuất trần của bài thơ này.
Nguyên Diệu thầm cảm khái. Nhân gian không có Đào Hoa Nguyên thực sự, Đào Hoa Nguyên nằm trong lòng người, gặp tri âm tức là Đào Nguyên. Mời uống một bình rượu ngon, quên đi phiền muộn nhân gian, gặp một tri kỷ, non cao nước biếc vô biên.
Một cơn gió thổi qua, không biết hoa đào từ đâu bay đến, rơi đầy bên cạnh Nguyên Diệu, như thực như ảo.
(Hết phần nghiên mực hạt đào)