Người không muốn đi, có nói rách miệng cũng sẽ không đi, huống chi chuyến đi này hung hiểm, thật sự cũng không tiện ép buộc.
Ai cũng có quyền lựa chọn, ai có thể vỗ ngực tự làm chủ tính mạng của người khác, trừ khi là người thân nhất.
Dù vậy, sau khi biết khuyên cũng vô dụng, Cố Cương đề nghị ở lâu thêm chút nữa. Trong khoảng thời gian này, chú dẫn người ra ngoài cố gắng tìm thêm chút đồ ăn, còn để những người còn lại lấy thêm vài thùng nước sạch tích trữ. Về phần hâm nóng hay đi ngoài thì không cần lo, kho hàng có không ít mấy thứ như vải nhựa và bô, đủ cho hai người dùng trong một thời gian dài mà không cần bước chân ra khỏi kho.
Ý của Cố Cương là, cho dù không muốn đồng hành cũng không thể dễ dàng buông tay, vì vậy chú tận khả năng tranh thủ thời gian sinh tồn cho hai ông già, biết đâu sẽ có bước ngoặt khác xảy ra trong lúc này không chừng.
Phận làm người nhỏ, Lâm Y nhìn thấy nhưng không ý kiến, chỉ cúi đầu để lộ nét cười trào phúng nơi khóe môi, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Những hành động này, nói trắng ra chỉ để an ủi nỗi áy náy trong lòng mà thôi. Nếu như ngồi yên có thể nhận được cơ hội sống từ trên trời rơi xuống, vậy thì quá lừa mình dối người. Thế gian làm gì có chuyện tốt này chứ.
Có lẽ vì áy náy thật nên những người khác đều làm theo sắp xếp mà không có bất kỳ ý kiến gì, bao gồm cả Diệp Nghi Thiển. Nhận nhiệm vụ tìm kiếm đồ ăn trong tủ, cô thậm chí còn lén chia sẻ chút đồ ăn vốn không nhiều của mình. Lúc này, vì hành động cách xa nhau nên cô không tìm Lâm Y trưng cầu ý kiến nữa.
Cứ như vậy kéo dài hơn nửa tiếng, khi gần 0 giờ, khi một ngày mới sắp đến, rốt cuộc mọi người vẫn xuất phát theo kế hoạch.
Một tiếng “cụp” vang lên rất nhỏ, cửa kim loại sau lưng đã bị người già bên trong khóa chặt, bầu không khí theo đó cũng trở nên lạnh lẽo thêm mấy phần.
Hành lang bên ngoài cũng có đèn, nhưng không sáng như trong nhà kho, cũng không có cảm giác an tâm như trong nhà kho. Mùi máu tươi nhàn nhạt không biết từ đâu bay tới lan tràn trong không khí âm u lạnh lẽo, cuối hành lang tối om vì ánh đèn không chiếu tới, tựa như một cái miệng khổng lồ sâu thẳm không tên đang chờ người tự chui đầu vào lưới.
Có điều lúc này mọi người coi như bình tĩnh. Thứ nhất từng trải nên đã có chút kinh nghiệm; thứ hai mối nguy hiểm ở tầng năm vốn ít, con đường này cũng đã đi đi về về hai lần, hiện tại phải an toàn hơn mới đúng. Cố Cương ra hiệu, đoàn người nhanh chóng hợp thành một tiểu đội theo thứ tự như đã nói trước đó. Ba người gồm cha con Cố gia và bác sĩ Tôn xung phong đi đầu, phái nữ được bảo vệ ở giữa, còn lão Hồ cảnh sát thì dẫn theo học trò của mình chặn hậu, bước từng bước đều đặn đi về phía hầm thang máy.
Đối với việc được sắp xếp che chở, phản ứng của nhóm nữ lại khác nhau. Y tá nhỏ như là cầu còn không được, tuy đi giữa đội ngũ nhưng cô ta vẫn mang điệu bộ lo lắng sợ hãi, luôn vô tình cố ý tới gần bác sĩ Tôn ở đằng trước, giống như hận không thể nắm góc áo của đối phương mới có thể yên tâm.
So sánh với cô ta, hai cô gái còn lại thong dong hơn nhiều, bước đi không nhanh không chậm. Vì vậy đi đi một hồi, ba người dần dần kéo ra khoảng cách.
Thật ra, phản ứng của Diệp Nghi Thiển khiến Lâm Y hơi bất ngờ. Lâm Y vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của đối phương, cô sẽ chủ động đi xung phong hoặc chặn hậu, chứ không phải được bảo hộ ở giữa… Thế nhưng thấy người này không ý kiến đi bên cạnh mình, tất nhiên nàng sẽ không nhiều chuyện hỏi gì, lặng lẽ đi cùng nhau là được rồi.
Về phần Diệp Nghi Thiển vẫn luôn bình tĩnh, nhân lúc kéo ra chút khoảng cách với người khác, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi nhanh Lâm Y:
– Em… không vui?
Trong không khí yên tĩnh hồi hộp tầng tầng lớp lớp, câu hỏi này nổi lên cũng khá bất chợt. Lâm Y ngơ ra, mới ngẩng đầu khó hiểu nói:
– Hả? Không có nha, sao lại hỏi vậy?
– Chỗ này của em…
Diệp Nghi Thiển duỗi ngón tay chỉ vào giữa chân mày của mình, giải thích:
– Từ lúc vừa bắt đầu, chỗ này luôn nhíu lại.
Đầu tiên Lâm Y ngẩn ra, vô thức xoa xoa mi tâm của mình theo động tác của Diệp Nghi Thiển, quả nhiên chạm được một khe rãnh mờ mờ, lúc này mới cười bất đắc dĩ:
– Thì ra em nhíu mày à? Bản thân em cũng không biết luôn.
Nàng trả lời, sau đó buông tay, nói tiếp:
– Có điều chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ hơi phiền não chuyện kế tiếp thôi, không liên quan gì đến chị hết. Trước đó chúng ta đã ăn đồ của người ta, giờ có người không đi, để lại chút đồ cho họ cũng không đáng trách.
Qua chuyến mạo hiểm ở bệnh viện lần này, hai người vốn đã hòa hợp nay càng gần thêm mấy bước, mà hiệu quả của mấy bước này hiện rất rõ trên người Diệp Nghi Thiển, điều này khiến Lâm Y – người luôn quan sát cô – nhìn ra được tâm tư của cô. Nàng đã sớm để ý tới ánh mắt hơi áy náy của đối phương, cũng biết Diệp Nghi Thiển rất tôn trọng ý kiến của mình về vấn đề thức ăn, cho nên đại khái cũng đoán được Diệp Nghi Thiển đang lo lắng chuyện gì.
Thật ra nếu muốn, Lâm Y đã có thể làm người bạn tri kỉ để đối phương tiêu tan từ lâu, nhưng quả thật tâm trạng của nàng cũng đang khó chịu lười nói chuyện, vì vậy kéo tới lúc này mới đành trả lời qua loa vậy.
Nhưng dù trả lời qua loa, Diệp Nghi Thiển lại đồng ý. Tuy rằng Lâm Y chung sống với cô ngẫu nhiên sẽ kỳ quái, nhưng cũng không phải kiểu người kiềm nén có ý kiến mà không nói, cho nên câu trả lời qua loa này có vẻ chân thật.
Sau khi nghe đối phương không để bụng chuyện mình tự ý sắp xếp, Diệp Nghi Thiển an tâm. Cô câu ra một nụ cười rất nhỏ, ngẩng đầu quan sát xung quanh, vẻ mặt lại bình tĩnh như trước, âm thầm nắm lấy cánh tay không bị thương của Lâm Y, nói nhẹ nhàng:
– Thì ra là vậy… Vậy đừng phiền não nữa, em là người bị thương, đừng nghĩ nhiều quá, kế tiếp có chuyện gì cứ giao cho chị.
Nghe được câu dỗ dành, nhìn hai bàn tay dắt nhau, Lâm Y cũng cười cười, nàng thả lỏng chân mày dùng gật đầu làm câu trả lời, chỉ có điều trong đôi mắt không hề có gợn sóng nào.
Dù đó không phải lời nói dối, nhưng chuyện kế tiếp trong miệng nàng và thứ mà Diệp Nghi Thiển nghĩ đến, thật ra hoàn toàn mang hai ý nghĩa khác nhau.
Chuyện kế tiếp, là chỉ tương lai xa hơn.
Thật ra Lâm Y biết rất rõ bản thân phiền não chuyện gì, nhưng nàng không thể nói với bất kỳ ai. Nếu một người cảm thấy phiền não vì quanh mình đều là người tốt, vậy thì người này chắc chắn rất khó hiểu, dù là ai cũng sẽ cảm thấy bản thân người này có vấn đề, đúng không.
Lâm Y không ghét người tốt, nàng cũng không thích người tàn nhẫn mà, đặc biệt là người đã thể hiện mình tàn nhẫn vô tình khi chỉ vừa mới bắt đầu loạn thế. Kiểu người đó e rằng dễ sống sót hơn, nhưng sẽ không lọt vào nhóm Lâm Y chọn, càng không cách nào trở thành hy vọng của nàng được. Về điểm này, như Diệp Nghi Thiển lúc nào cũng thể hiện tinh thần trách nhiệm và tình nghĩa mới là người Lâm Y cần, đây cũng là một trong những lý do lúc đầu nàng quyết định cái tên này.
Tuy nhiên điều này vẫn không cản được Lâm Y phiền não, không chỉ do mỗi Diệp Nghi Thiển. Tối nay đủ loại giây phút sinh tử, trừ cái tên ngu dốt ngã chết ra, còn lại đều là người tốt, việc này khiến Lâm Y rất không dễ chịu, cũng không muốn đối diện. Có thể nói, nàng thích giao du với nhóm người xa lạ gian trá, ích kỷ, tính toán và bạo lực hơn. Nàng quen với những thứ đó hơn, và những thứ đó, mới là thái độ bình thường.
Do đó — nhìn đội ngũ vô cùng cẩn trọng rồi lại ai lo nhiệm vụ nấy trước mắt, trong lòng Lâm Y thậm chí có một ý nghĩ — cái gì nên đến thì đến sớm đi, trái lại, trước sau gì cũng sẽ thay đổi thôi.
Thích giả sinh tồn*. Một tương lai khắc nghiệt sẽ không dung thứ quá nhiều lòng tốt. Không thay đổi, sớm muộn gì cũng chết, chi bằng chết sớm đầu thai sớm.
(*) 适者生存 – Survival of the fittest: Sự sống sót của kẻ mạnh nhất – là cụm từ bắt nguồn từ thuyết tiến hóa của Darwin như một cách mô tả cơ chế chọn lọc tự nhiên.
Mặc kệ Lâm Y phiền não thế nào, vẻ mặt nàng vẫn bình thường, có vẻ ý xấu vẫn chưa linh nghiệm. Đội ngũ tiến vào rất thuận lợi. Tuy hành lang yên tĩnh và vũng máu khô khốc ngẫu nhiên vẫn khiến người ta thấp thỏm lo sợ, nhưng con đường mới dọn dẹp hai giờ trước này quả nhiên an toàn. Đến tận khi một đường đi thẳng đến chỗ thang máy, bác sĩ Tôn và Cố Cương thành thục phối hợp cạy cửa tầng lầu ra, mới nghe được tiếng gào thét truyền đến từ trong hầm thang máy tối tăm, tiếng thét vang vọng nơi miệng hầm sâu thẳm rất khiếp người, nhưng cũng có vẻ xa xôi.
– Tiếng này chắc là truyền từ lầu ba.
Cố Tùng Kiện thò đầu nhìn xuống, tuy hoàn toàn không thấy gì nhưng cậu vẫn căng thẳng mà hạ giọng thấp xuống nói:
– Xem ra cái đuôi theo chúng ta trước đó vẫn chưa tản hoàn toàn, chúng ta phải hành động nhẹ chút, nếu không làm cho một đống đồ quỷ ở dưới gào thét cũng rất dọa người.
– Nhóc con đừng thêm phiền là đủ rồi, tránh ra nhanh!
Cố Cương không khách khí mà vỗ đẩy con trai mình ra, phối hợp với bác sĩ Tôn kéo một bó khăn trải giường lốm đốm vết dơ… Nghiêm túc mà nói, là một bó dây thừng làm từ khăn trải giường. Mặc dù Lâm Y không tham gia chuyến hành động trước đó, nhưng nàng hiểu rõ đây chín phần mười chính là sợi dây thừng giúp nhóm Cố Cương thành công chuyển đi trước đó, cũng là sợi dây cứu người đã giúp nhóm người lão Hồ có thể leo lên từ lầu ba.
Hiện giờ sợi dây tạm thời này được gửi gắm nhiệm vụ và kỳ vọng lớn hơn, ai cũng không dám sơ suất. Sau khi thu sợi dây về, nhóm người cẩn thận kiểm tra qua một lần, tháo rời và thay những chỗ bị mòn, rồi lại thắt thêm từng chiếc khăn trải giường mới mang ra từ nhà kho, làm cho sợi dây dài thêm gấp đôi, để cho sợi dây vốn chỉ dài hai tầng có thể thòng xuống từ lầu chín xuống lầu năm.
Chuẩn bị dây thừng xong xuôi, tiếp đến mới là cửa ải khó hơn. Ai có thể vác một bó dây thừng lớn như vậy, tay không trèo lên trên trong tình trạng không có bất kỳ sự bảo đảm an toàn nào?
Đứng trước vấn đề này, lúc đang bàn luận, Diệp Nghi Thiển lập tức bày tỏ mình có thể làm. Nhóm người Cố Cương biết bản lĩnh của nàng, nhưng vẫn cảm thấy một người làm không ổn lắm, muốn tìm thêm người nữa hỗ trợ nàng. Cuối cùng vẫn không thể quyết định vấn đề này. Lâm Y đã từng giơ tay, nhưng vì đang bị căng cơ nên không ai đồng ý, rốt cuộc chỉ đành nói qua loa đến hiện trường xem tình hình cụ thể rồi quyết định.
Lúc bấy giờ mấy người trẻ đều mượn đèn pin nhỏ của bác sĩ Tôn, cẩn thận thò đầu quan sát miệng hầm thang máy tối đen một lúc, sau đó học trò của lão Hồ lập tức đứng ra, biểu thị mình có thể, muốn thử một phen.
– Cậu đã nghĩ kỹ chưa Đại Trần, đây không phải chuyện giỡn, có thể leo thì mới leo, không thể thì đừng cậy mạnh.
Lão Hồ cũng không cản học trò của mình, chỉ nghiêm túc nói như vậy. Người đàn ông lực lưỡng chất phác xoa xoa đôi bàn tay trả lời:
– Không sao đâu thầy, con không giỏi trèo tường gì đó, nhưng leo dây lại là một chuyện khác, thầy xem…
Anh dùng đèn pin chiếu vào dây thép kéo căng phía trên cabin thang máy, tự tin nói:
– Có mấy sợi dây thép này, bảo đảm không thành vấn đề!
Mặc dù thang máy đã hỏng, nhưng dây thép vẫn rất chắc chắn. Lão Hồ nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Đại Trần và Diệp Nghi Thiển liền trao đổi cách hợp tác một lúc, sau đó bắt đầu tự mình đi chuẩn bị.
Khi leo dây thép, một đôi găng tay tốt là không thể thiếu, để đề phòng cọ xát tay cũng cần đề phòng dầu mỡ, may mà đã lấy không ít từ nhà kho. Diệp Nghi Thiển đeo bao tay buộc dây giày thật kỹ, không tháo túi đeo chéo vai cùng với cây rìu trên lưng xuống mà chỉ thắt chặt đai an toàn lại, dường như vậy là đã chuẩn bị xong.
– Khoan đã.
Nhưng vào lúc này, một đôi tay lặng lẽ chìa tới, đem cái gì đó tới trước mặt cô. Diệp Nghi Thiển vô thức định tránh né, nhưng khi nghe ra giọng nói quen thuộc thì đứng yên tại chỗ. Giây kế tiếp, có một thứ gì đó gác lên sóng mũi cao của cô.
Trước mắt bỗng nhiên thêm một món đồ, Diệp Nghi Thiển không hỏi nhiều, chỉ nghiêng đầu có vẻ không quen lắm, mà đôi tay sau lưng cô cũng không rảnh rỗi, vẫn luôn điều chỉnh tỉ mỉ giúp cô.
Mãi cho đến khi xác nhận mọi thứ đều ổn thỏa, Lâm Y mới đi vòng đến trước mặt quan sát một lúc, hài lòng nói:
– Cho chị mượn trước, là trang bị cá nhân của em. Cái kính bảo hộ này có thể phòng sương mù phòng chấn động phòng tia cực tím, chủ yếu còn có cặp đèn hai bên cung cấp ánh sáng. Tuy độ sáng không mạnh, nhưng chí ít có thể giúp hai tay tự do, rất thích hợp cho chị dùng trong hầm thang máy tối đen như mực này.
Thân làm người đeo, Diệp Nghi Thiển không kịp nhìn rõ hình dáng của kính bảo hộ này, nhưng từ độ thoải mái cùng với thiết kế mặt kính hoàn hảo mà nói, đúng là đồ tốt. Cô không khách khí từ chối, sau khi thử vặn mở hai ngọn đèn nhỏ cảm thụ một chút, liền gật đầu với Lâm Y, nói nghiêm túc:
– Quả thật rất thực dụng, cảm ơn, chị sẽ không làm dơ nó.
– Dơ cũng không quan trọng, đừng làm hư là được, mắc lắm, vả lại sau này chưa chắc mua được nữa.
Lâm Y vừa dửng dưng nói thật, vừa kéo Diệp Nghi Thiển đi tới bên hầm thang máy, sau đó nàng tựa lưng vào cửa tầng lầu rộng mở, chiếm vị trí dễ quan sát tình hình leo lên nhất, liền không nói thêm gì nữa.
Bên kia tầng lầu là lão Hồ đang căng thẳng, những người còn lại chỉ có thể mở cửa rướn cổ, ai nấy đều nín thở tập trung nhìn.
Diệp Nghi Thiển và Đại Trần đã chuẩn bị đầy đủ, tiến nhập vào trong chiếc hầm hẹp dài u ám dưới ánh mắt lo lắng xen lẫn sốt ruột của cả đám.
Ban đầu mọi người vẫn có thể nhìn thấy hai người hành động. Dù hầm thang máy tối om, nhưng đèn hành lang tầng năm vẫn có thể rọi sáng một đoạn. Mỗi người Diệp Nghi Thiển và Đại Trần leo trên một sợi thép, dùng phương pháp luân phiên leo lên, tức là một người ở yên cầm dây thừng, người còn lại leo lên trước một đoạn, sau đó dừng lại, người bên dưới ném đầu bó dây lên cho người kia, rồi lại tiếp tục tay không leo lên vượt qua đối phương một khúc và dừng lại, chụp lấy đầu bó dây của đối phương ném lên… Tuy rằng cách này hơi chậm, nhưng lại ổn định, không cần vất vả mệt mỏi như vừa mang dây vừa leo lên.
Luân phiên lặp lại như vậy, bóng hai người càng lúc càng cao, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào bóng tối, chỉ có hai tia sáng yếu ớt lắc lư biểu thị vị trí của hai người, tia sáng ấy chính là ánh sáng phát ra từ kính bảo hộ của Diệp Nghi Thiển và đèn pin nhỏ mà Đại Trần mượn được. Đương nhiên, đối lập với người trước nhẹ nhàng, Đại Trần chỉ có thể ngậm đèn trong miệng thì mới có tay rảnh để leo trèo, cũng mặc kệ hình tượng gì.
So với đèn pin nhỏ, đèn trên kính bảo hộ là chấm ánh sáng xanh thẫm hơi u tối, không ai phân biệt rõ điểm này ngoài Lâm Y. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt tia sáng kia rất lâu, sau đó chú ý tới, sợi dây thừng trong tay lão Hồ đã dần dần sắp đến đuôi.
Hiển nhiên bản thân lão Hồ cũng chú ý tới điều này, ông chú nhỏ giọng nói:
– Nhìn kìa! Họ sắp đến rồi!
Dù nhỏ giọng nhưng không hề che giấu sự mừng rỡ bên trong. Bó dây này là được ước lượng chiều dài, một đầu sẽ do Diệp Nghi Thiển Đại Trần cầm đi, một đầu khác sẽ do người dưới này giữ trong tay. Làm như vậy để người leo lên đỡ phải gánh quá nhiều trọng lượng; thứ hai ngộ nhỡ ném dây bị sẩy tay, ít ra có thể giữ được dây thừng, không đến mức rơi thẳng xuống nắp buồng thang máy lầu ba, không nói tới chuyện làm kinh động người lây nhiễm bên dưới, mà còn phải đi nhặt rất vất vả.
Giờ đây sợi dây được kéo lên từng chút từng chút một, mắt thấy một vòng dài lớn trên mặt đất đã không còn lại bao nhiêu, điều đó chừng tỏ hai người phía trên đã tiến gần mục tiêu một cách thuận lợi. Do đó trên mặt của phần lớn người đều mỉm cười, duy chỉ nhóm người Lâm Y Cố Cương am hiểu công việc mới lộ vẻ nghiêm túc hơn.
Hành bách lí giả bán vu cửu thập*, đặc biệt là leo trèo. Leo trèo một mạch tức đã liên tục tiêu hao, thông thường lúc sắp đến điểm cuối cũng là lúc dễ kiệt sức nhất, mà hai người còn phải tìm điểm cố định để cột chặt dây thừng nữa, thậm chí còn có thể đối mặt với nguy hiểm không biết trước. Dù sao, đến được nơi đó, đồng nghĩa với cách khu nhiễm chỉ vỏn vẹn một cánh cửa mà thôi.
(*) 行百里者半於九十 = “Người đi trăm dặm, thì 90 dặm cũng chỉ là nửa chặng đường”. Điều này cũng tương tự với cách tiếp cận thành công, càng tới gần mục tiêu thì càng là thời điểm quan trọng, nhất định phải kiên trì.
Không ai dám lớn tiếng hỏi thăm tình hình. Xét thấy không rảnh tay, hơn nữa hai người leo lên cũng không mang theo bộ đàm, vì vậy lúc này đoàn người chỉ có thể ngửa đầu nhìn. Mặc dù đã hoàn toàn không thấy được ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu ở khoảng cách này, nhưng mọi người vẫn nhìn chằm chằm bóng tối sâu thẳm không chớp mắt.
Không khí như ngưng tụ. Không biết áp lực đã trôi qua bao lâu. Bỗng, xa xa phía trên truyền đến vài tiếng vang chói tai! Tiếp đến đỉnh đầu đột nhiên có ánh sáng! Ánh sáng không mạnh nhưng rõ, trông như một sân ga nhỏ được thắp sáng xa xa trong đường hầm sâu thẳm!
– Đó là đèn tầng chín! Cửa thang máy đã được mở ra! – Mặt bác sĩ Tôn biến sắc:
– Tụi nhỏ quá gan rồi!
– Luôn có lý do gì đó chứ, hơn nữa trước sau gì cũng phải mở cánh cửa đó…
Trái ngược với mọi người căng thẳng, Lâm Y lại hoàn toàn thờ ơ thu tầm mắt về, chỉ nói:
– Dù thế nào, tôi phải đi lấy lại trang bị mà tôi cho mượn, món đó mắc lắm.
Dứt lời, nàng vươn tay kéo kéo sợi dây thừng bên cạnh, nhận ra đã được cố định hoàn toàn, không chút do dự lập tức nhún người leo vào bóng tối, đi về phía ánh sáng xa xa trên đỉnh đầu.