Phúc Thủy - Ninh Viễn

Chương 1



Cuối năm, trời rét. Hai ngày nay tuyết rơi không ngừng, thành phố N bị bao phủ bởi lớp tro bạc dày. Giống như con mãnh thú bị chết cóng, đông cứng sau trận đại hồng thuỷ.

Chiếc ô tô băng qua con đường phủ đầy tuyết. Người phụ nữ với mái tóc đen dài ngồi trên ghế phụ lái.

Những ngọn đèn đường sặc sỡ lướt qua đôi mắt vô hồn của cô ấy. Nó là niềm hân hoan vĩnh cửu dành cho Trường Nhai, là phần máu lạnh còn sót lại trong cơ thể.

“Nếu Cổ Lâu không xảy ra tai nạn giao thông, tôi chả đi đường này làm gì.”

Tài xế Lâm nhìn sang người bên cạnh, cảm thấy phải giải thích.

Thịnh Minh Trản vén sợi dây vàng của gọng kính ra sau tai, thôi nhìn tấm bảng hiệu chói loá trên phố.

“Không sao. Nay không đi, mai này cũng phải đi.”

“Cậu định về bao lâu?”

Suốt đường đi, Lâm Chỉ bị Thịnh Minh Trản làm cho ớn lạnh, vất vả lắm mới thốt ra được một câu, vội vàng tăng tốc.

Người bạn cũ biến đâu mất tận hai năm ở nước ngoài, thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Trước khi ra nước ngoài, bên cạnh Thịnh Minh Trản còn có người kia, chung quy vẫn cười. Sau biến cố, cả người u uất rõ rệt.

“Một tháng.” Thịnh Minh Trản tiếc chữ như vàng, đáp.

“Mỗi một tháng? Hồi đó cậu đi vội đi vàng, lời tiễn biệt cũng không có, sang bên đó mất tăm mất tích hai năm. Mọi người cứ nghĩ cậu một đi không trở lại.”

“Nếu không vì công việc thì đúng là chẳng muốn về.”

Cặp kính che đi sự hờ hững trong đôi mắt phượng của Thịnh Minh Trản, mí mắt mỏng khiến cô ấy trông như kẻ bạc tình, khó gần.

Lời Thịnh Minh Trản khiến Lâm Chỉ nhớ ngay đến câu chuyện cũ đáng sợ khi xưa.

Kèm theo sự long trời lở đất Lâm Chỉ từng chứng kiến, không cần chờ ký ức chui từ dưới mộ lên cũng đủ làm cho cô giật mình.

Lâm Chỉ: “…”

Không khí bên trong xe lại trầm đi đôi phần.

Hôm nay, Lâm Chỉ ra sân bay đón Thịnh Minh Trản. Vì tránh tai nạn bắt buộc đi qua Trường Nhai.

Vốn dĩ định lướt nhanh như chớp nhưng thành công cốc. Kết quả là người tính không bằng trời tính, cứ mắc kẹt nơi đây.

Ánh đèn tỏa sáng ngập tràn khoang xe. Loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh từ nhà hát.

Lâm Chỉ biết Trường Nhai có ý nghĩa thế nào với Thịnh Minh Trản, nó là nguồn gốc bắt rễ cho sự đau khổ của cậu ấy. Song, cậu ấy vẫn trở về.

Trường Nhai là trung tâm nhộn nhịp của khu đô thị thành phố N. Đồng thời là trái tim của sự xa hoa truỵ lạc và hưng thịnh.

Ngày vui chỉ sợ đêm ngắn. Kèm theo đợt gió tuyết hung bạo lướt ngang, tuy vậy chẳng thể cản trở sự uyển chuyển mềm mại của chốn phồn hoa náo nhiệt này.

Trường Nhai – địa danh nổi tiếng của thành phố N, nằm ở vị trí trung tâm của quảng trường ZM. Với tổng chiều dài 10km, nhiều nhà hát nổi tiếng ngụ tại nơi này, cho ra đời vô số tên tuổi các vở kịch nhà nhà đều biết. Nó đã chứng kiến vô vàn huyền thoại phòng vé từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Diễn viên nhạc kịch xem Trường Nhai là vinh dự tối cao, dành cả đời theo đuổi nó. Không biết bao nhiêu vở nhạc kịch kinh điển đều bắt đầu từ nơi đây. Vượt qua hàng ngàn khó khăn hoá thành dấu vết của thời đại và trở thành hồi ức khó quên trong lòng mọi người.

Từng biển báo lớn bé của Trường Nhai vẫn giữ nguyên vẻ xán lạn mê người như cũ, bất chấp tuyết hôn.

Những gương mặt xinh đẹp trên đó được xem là đại diện của Trường Nhai và là con cưng của thời đại.

Một vài vở kịch được biểu diễn lâu đời, có thời gian kéo dài đến 30 năm với tần suất hơn vạn buổi diễn. Thịnh Minh Trản nhắm mắt cũng đếm được hết từng chi tiết có trên tấm áp phích kinh điển.

Tuy vậy, có vài vở kịch vì kín lịch từ sớm và chưa có lịch diễn lại.

Vở kịch mà Thịnh Minh Trản quen thuộc nhất, vở mà chứa đầy tâm huyết và thanh xuân dành cho nhạc kịch của cô. Nó đã theo cô ra đi vào năm đó, bị chôn vùi với một Trường Nhai lộng lẫy xa hoa.

Cuối cùng đã vượt qua con đường xui xẻo. Lâm Chỉ nhanh lái xe đến vùng ngoại thành của thành phố N, dừng trước câu lạc bộ tư nhân của bản thân.

Lâm Chỉ bước ra khỏi xe, bung dù, mang theo hành lý của Thịnh Minh Trản, lội gió tuyết tiến vào bậc thang của câu lạc bộ.

Dường như gió tuyết có lớn đến mấy cũng không thể làm tổn thương được cậu ấy.

So với tuyết, mặt của Thịnh Minh Trản còn lạnh hơn. Mắt kính gọng mạ vàng trên mặt và chiếc áo khoác đen dài qua đầu gối, làm tăng vẻ sắc sảo.

Hai người mới bước vào sảnh của câu lạc bộ. Lâm Chỉ còn chưa gập dù thì một người con gái từ trong phòng xông tới với giọng điệu hăng hái.

“Lâm Chỉ! Tin hot chị yêu ơi, hot nhất năm! Nhà hát An Chân muốn đổi chủ!”

Cô gái này là bạn của Lâm Chỉ – nhà biên kịch vừa chuyển từ phim truyền hình sang nhạc kịch – Tiểu Quân.

Thực ra tối nay Lâm Chỉ có hẹn với Tiểu Quân bàn kịch bản. Không ngờ Thịnh Minh Trản bỗng dưng về nước, bất luận thế nào cũng phải chạy ra đón, đành để Tiểu Quân đợi ở câu lạc bộ, tìm chút đồ trên quầy rượu uống cho qua.

Tiểu Quân cầm ly rượu trong tay, còn tưởng người đang bước đến là Lâm Chỉ, kiềm chế cả đêm giờ đã có dịp xả, lập tức lao tới, nhanh nhảu báo tin sốt dẻo vừa hóng hớt được.

Ai ngờ, Lâm Chỉ cao 1m7 thế mà vị khách này lại còn cao hơn vài cm. Tiểu Quân hơn 1m6, thua người kia tận nửa cái đầu. Ngước lên, bắt gặp ánh mắt sau cặp kính cùng với ngũ quan sắc sảo của Thịnh Minh Trản, Tiểu Quân sửng sốt.

Tuyết trên hàng mi dài của Thịnh Minh Trản bị lò sưởi làm tan. Cuối cùng, cô ấy đã chút hơi người, mà cả gương mặt chỉ có đôi môi với nét bạc tình là động đậy: “Xin chào.”

“Chào, chào chị…” Tiểu Quân không nghĩ người có cảm giác áp bách này lại có giọng nói hay đến vậy.

Chẳng trách sao đêm nay Lâm Chỉ lại cho Tiểu Quân leo cây, hoá ra là đi đón người đẹp.

Tiểu Quân tự hỏi bản thân, phải chăng trước đây đã gặp người này ở đâu đó rồi không? Vì trông rất quen.

Nghiền ngẫm hồi lâu không nhớ, còn bị khí phách của người ta dọa một phen.

“Chị này là ai thế?” Tiểu Quân hỏi Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ vừa định giới thiệu Thịnh Minh Trản thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của bạn.

Thịnh Minh Trản: “Nhà hát An Chân đang bán sao?”

“Tôi không biết nữa.” Lâm Chỉ tháo nút sừng trâu, cởi áo khoác dính đầy bọt nước. Quay đầu lại hỏi Tiểu Quân: “Em nghe đâu ra tin đồn ấy đấy?”

“Thông tin từ nội bộ, tuyệt đối đáng tin.” Tiểu Quân uống cạn rượu trong ly, từ khách đảo thành chủ, sau đó quay lại với hai cái ly, rót cho chủ câu lạc bộ Lâm Chỉ và vị khách kia.

“Thẩm Nhung tự bán.”

Nghe thấy cái tên “Thẩm Nhung”, Lâm Chỉ lộ rõ hốt hoảng.

“Này, nhà hát An Chân là sinh mạng của Thẩm Nhung. Nhà họ Thẩm bọn họ đầu tắt mặt tối kinh doanh mấy mươi năm, sao nói bán là được? Đừng có nói bậy.”

Dứt lời, Lâm Chỉ lén nhìn sang phía Thịnh Minh Trản. Thấy cậu ấy đặt một tay lên hành lý đã được sắp lên giá, dáng vẻ điềm tĩnh.

“Biên kịch nổi tiếng ơi, Lâm Chỉ, chị đừng lướt web bằng 2G nữa!” Tiểu Quân rót thêm một ly, tu ừng ực.

“Trước khi nhập viện, mẹ của Thẩm Nhung nợ 500 triệu, chuyện này chắc chị biết. Mà nhà hát An Chân, dù có cộng tất cả trang thiết bị giá trị cũng chưa tới 200 triệu. Đây là mức giá sau vài lần miễn cưỡng qua uống rượu mới có được đó. Giờ Thẩm Nhung có bán hết gia sản thì chỉ trả được 100 triệu, vẫn còn nợ gần 200 triệu. 200 triệu lận, nửa đời còn lại không thể làm gì ngoài trả nợ.”

Người tên Thẩm Nhung mà Tiểu Quân không ngừng nhắc tới chính là huyền thoại của Trường Nhai và là nữ chính trong vở nhạc kịch “Nhữ Ninh”.

Năm cô ấy 22, lần đầu diễn “Nhữ Ninh” ở nhà hát An Chân. Năm tiếp theo “Nhữ Ninh” được đề cử cho 16 giải Golden Stone. Cuối cùng thắng lớn 11 giải trong đó bao gồm nữ chính xuất sắc nhất.

Ai nấy đều cho rằng “Nhữ Ninh” có thể trường tồn, từng thập kỷ rồi qua mấy mươi năm… Sau 1000 buổi diễn, diễn viên cũ vẫn có thể cùng nhau diễn đoạn lịch sử kịch tính đó tại nhà hát An Chân.

Vô số người đều cho rằng “Nhữ Ninh” sẽ trở thành vở kịch lâu đời và có tầm ảnh hưởng nhất Trường Nhai.

Tiếc thay, vận mệnh “Nhữ Ninh” chông gai hệt vị nữ đế mà nó kể. Chỉ vỏn vẹn bao nhiêu đấy suất diễn, đã bị phong ấn một cách nhanh gọn không thể lý giải.

Cho đến nay, lý do thực sự khiến “Nhữ Ninh” bị phong ấn vẫn còn là một ẩn số đối với nhân loại.

Nghe Tiểu Quân nói, mẹ của Thẩm Nhung chuyển giao công ty cho cô ấy vào năm ngoái. Bà tính nghỉ hưu sau đôi mươi năm làm việc, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.

Cứ tưởng hơn nửa đời còn lại sẽ thuận buồm xuôi gió, nào ngờ lại mắc phải sai lầm.

Trực tiếp đẩy Thẩm Nhung đang thăng tiến trở thành người đi vay, bị 500 triệu kia làm còng lưng.

Xui xẻo hơn chính là mẹ của Thẩm Nhung, phát hiện ra bà bị ung thư giai đoạn ba. Thẩm Nhung một bên ở phòng bệnh chăm sóc mẹ, một bên phải đi vay mượn khắp nơi để trả nợ.

Nhắc tới Thẩm Nhung, nhắc tới tin tức lớn nhất gần đây trong giới nhạc kịch, gương mặt ngà ngà say của Tiểu Quân chuyển sang vẻ tang thương.

“Trước kia Thẩm Nhung còn thuộc dạng con cưng của trời. Ngoài việc cất lời ca tiếng hát thì rất giỏi làm mếch lòng người khác. Không ngờ có ngày tai bay vạ gió. Đóa hoa kiêu kỳ ngày xưa nay bị vứt thẳng xuống bùn. Vì trả nợ, e là sẽ trở thành món đồ chơi trong ngành, nghĩ cũng thật đáng thương.”

Lâm Chỉ bị Tiểu Quân làm cho nổi ốc ác, không dám liếc mắt nhìn sang Thịnh Minh Trản bên cạnh.

Thật ra Thịnh Minh Trản từ đầu đến cuối không thể biểu lộ ra cảm xúc gì.

Sau khi cất hành lý xong, cô bước đến ngồi cạnh Lâm Chỉ. Cầm lấy ly rượu mà Tiểu Quân đưa cho, lịch sự nói: “Cảm ơn.”

“Không có chi.” Tiểu Quân vui vẻ cười đáp.

Ba người ngồi vây quanh chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt ở phòng khách, không khí qua chốc lát mới ổn định lại.

Ánh mắt Tiểu Quân chậm rãi dò quét quần áo trên người Thịnh Minh Trản, từ đầu đến giày của chị ấy. Với cặp mắt được rèn luyện qua kinh nghiệm nhiều năm ngụp lặn cho thấy, đoán người trước mặt chắc chắn là đại gia.

Tiểu Quân đang muốn bảo Lâm Chỉ giới thiệu cho mình thì nghe thấy Thịnh Minh Trản hỏi: “Thẩm Nhung uống rượu cùng ai?”

Xem ra với mức độ nổi tiếng như vậy, không ai không hứng thú với Thẩm Nhung.

Tiểu Quân rất sẵn lòng giải đáp câu hỏi của Thịnh Minh Trản.

“Chính là sếp Dương của Vạn Gia Trí, chủ nợ của cô ấy. Lúc trước sếp Dương làm giọng phách lối theo đuổi Thẩm Nhung, nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa. Mà lần này Thẩm Nhung nợ bên kia 500 triệu, bây giờ chẳng phải đang cúi đầu quay về cầu xin người ta sao?”

“Ừ.” Thịnh Minh Trản ngồi trên sô pha, tán nhảm, “Em còn nghe được gì nữa?”

“Khụ khụ khụ…” Lâm Chỉ đưa nắm tay lên miệng, vừa ho khan, vừa nháy mắt, mí mắt nổi hết gân lên.

Đáng tiếc, Tiểu Quân càng nói càng hăng, hoàn toàn không thèm chú ý đến biểu hiện khác thường của Lâm Chỉ, tiếp tục ba hoa.

“Chuyện của Thẩm Nhung, tới lui chẳng phải chỉ có hai chuyện đó thôi à? Xui xẻo gần đây và scandal trước đó.”

Thịnh Minh Trản hỏi: “Scandal?”

Tiểu Quân nói: “Em mới vào nghề thôi, không biết nhiều về mảng nhạc kịch đâu. Mấy chuyện của Thẩm Nhung toàn chị Lâm nói.”

Lâm Chỉ ngồi bên cạnh Thịnh Minh Trản mặt mày tái mét. Toan nghiêng người về phía trước nhằm biện mình cho mình thì bị Thịnh Minh Trản đè gối, ấn ngồi lại.

Tiểu Quân hất cằm, nhìn Lâm Chỉ, “Ầy, lúc trước chính chị kể với em, CP của cô ấy trong vở “Nhữ Ninh”, là nữ giống cô ấy. Nghe đâu người kia yêu Thẩm Nhung đến chết đi sống lại, lúc chia tay ầm ĩ kinh thiên động địa cơ mà? Một người ngàn năm chưa từng dùng Weibo mà đăng tám bài vào hôm đó, có bao giờ thấy cô ấy phát điên như vậy đâu? Người kia tên là gì ấy nhỉ… mất tích được một thời gian rồi, cái gì Thịnh ấy?”

Thịnh Minh Trản nhắc: “Tên là Thịnh Minh Trản.”

“Đúng đúng!” Tiểu Quân vỗ đét vào chân, như nhớ ra, “Không sai, cô người yêu đồng tính của Thẩm Nhung tên là Thịnh Minh Trản!”

Lâm Chỉ đau khổ che mặt.

Tiểu Quân uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, không đợi Lâm Chỉ mở miệng đã tự lực cánh sinh.

“Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy rồi. Vẫn chưa biết họ tên chị là chi?”

Thịnh Minh Trản hơi ngả người ra sau, dựa vào sô pha, “Chị họ Thịnh.”

Tiểu Quân: “?”

Cô cười dịu dàng, lộ ra vẻ kỳ lạ.

“Thịnh Minh Trản, người yêu tin đồn của Thẩm Nhung, yêu đến chết đi sống lại.”

Tiểu Quân: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.