Thẩm Nhung ôm đồ uống nóng ngồi trên ghế nhựa. Uống xong, cảm giác co thắt dạ dày ở bụng đã vơi đi phần nào, dễ chịu hơn.
Gục đầu xuống chợp mắt. Chập chờn tỉnh lại, cơn choáng váng đã vơi. Ít ra lúc thức, cô có thể tự mua đồ uống lạnh trong lượt ấn đầu.
Sau khi uống thêm hai lon nước nho lạnh, cả cô cảm thấy như bị đóng băng. Thẩm Nhung đưa tay lên che miệng, hà hơi, kiểm tra xem liệu còn mùi rượu hay không, sau mới dám vào phòng bệnh.
Lúc đến, giường bệnh khác đều buông rèm. Cả căn phòng chìm trong tối tăm u ám, chỉ còn mỗi chỗ của Thẩm Đại sáng đèn.
Hai mắt Thẩm Đại nhắm nghiền, gần như không tỉnh. Thẩm Nhung kéo nhẹ tấm màn, nghe thấy sau lưng có tiếng rên rỉ nhỏ bị nén, cộng thêm sự đau đớn trước khi mở mắt.
Thẩm Nhung ngồi vào cạnh giường, tiến lại gần Thẩm Đại. “Mẹ đau chỗ nào ạ?”
Thẩm Đại thực sự bị đau tỉnh. Trước sau vẫn lắc đầu, bà mỉm cười an ủi con gái.
Thẩm Nhung ngồi lại nói chuyện với Thẩm Đại như thường lệ. Cô bảo hôm nay mình đã đến rạp hát, chính thức thông báo cho ekip “Bất Khả Kháng” rằng sẽ tạm ngừng việc diễn tập.
Cô không đề cập chuyện bán nhà hát hay Dương Thịnh.
Thẩm Nhung vừa mở chiếc giường gấp, vừa nói:
“Mẹ đừng lo, phí diễn tập và mấy khoản phí khác con xoay được. Nghe con thông báo, mọi người cũng cảm thông, không làm khó dễ.”
Thẩm Đại bất lực rũ mắt, thều thào đứt quãng:
“Vở kịch này đã đánh bóng bốn năm giai đoạn đầu… Sau lại cực khổ luyện tập trong một quãng thời dài như vậy, tiến vào tổng hợp kỹ thuật… Tiếc quá.”
“Có gì đâu mẹ.” Thẩm Nhung rót nước cho mẹ cô, cô thỏ thẻ, “Mẹ lo chuyện ấy chi mà, sau này còn nhiều cơ hội để làm lại.”
“Sau này…” Thẩm Đại khẽ lầm bầm.
Cùng một ngày, báo cáo bệnh trạng và khoản nợ khổng lồ đè lên người, cắt ngang đường sống.
Kể từ lúc đó, Thẩm Đại nhận ra bản thân không cái gọi là “sau này”.
500 triệu, thiếu ai không thiếu, thiếu ngay Dương Thịnh.
Thẩm Đại hiểu rõ Dương Thịnh mong ước con gái mình từ lâu. Trong lòng bà, thậm chí còn nghi ngờ tất cả những chuyện này đều là do một tay Dương Thịnh làm ra. Hắn muốn hãm hại bà. Đến khi cùng đường, hai mẹ con sẽ rơi vào cái bẫy của hắn.
Tuy bà không còn sống được bao lâu.
Người già như đèn dầu trước gió, vô lo vô lự chờ ngày ra đi. Nhưng con gái bà phải làm sao…
Thực chê trách, Thẩm Nhung vừa ngước lên thấy hai mắt Thẩm Đại đầy nước nhìn mình chăm chăm. Nó khác hoàn toàn với sự cưng chiều trước đây, giờ phút này, trong mắt mẹ hiện rõ vẻ áy náy, tiếc thương và đau khổ.
Thẩm Nhung không dám nhìn vào mặt mẹ, lia mắt sang chỗ khác, môi khẽ hở ra.
“Vâng, cho con ít thời gian, chắc chắn sẽ trả hết nợ. Quý bà Thẩm của con ơi, mẹ đừng lao tâm khổ trí nữa, được không? Giờ mẹ chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, chờ ngày khỏe lại. Đừng lo râu ria bên rìa.”
Thẩm Đại là nhà đầu tư lớn nhất của Thẩm Nhung. Các khoản chi phí cho nhạc kịch của Thẩm Nhung đều từ Thẩm Đại. Chưa kể cô cũng đưa hết tiền mình kiếm được cho mẹ xử lý.
Chỉ khi chính cô làm nhà sản xuất, mới có dịp hợp tác cùng những người bản thân cô muốn. Giữ quan hệ tốt và cải thiện hơn, có không gian yên tĩnh để bình tâm lại, trau chuốt từng chi tiết.
Mặc dù, hầu hết các bộ nhạc kịch do Thẩm Nhung diễn vai chính không có doanh thu tốt, nhưng cô cảm thấy hài lòng từ quá trình sáng tác.
Thẩm Đại yêu con gái, xem con là ân huệ trời ban. Bà làm tất cả những gì có thể để người ngoài thấy được tài năng của con. Bản chất kiêu ngạo của Thẩm Nhung đều từ Thẩm Đại mà ra.
Thẩm Đại mắc phải sai lầm lớn. Vở nhạc kịch chưa kịp ra mắc, tài chính đã không còn, mất đi cơ hội lên sân khấu.
Mà tuần sau Thẩm Nhung sẽ phải rời khỏi ngôi nhà cô lớn lên. Từ đây không còn nhà nữa.
Thẩm Đại biết mình đang đứng trên bờ vực của cuộc đời, thời gian chẳng còn bao nhiêu. Nếu ra đi thanh thản mà không vướng bận gì thì tốt biết mấy? Nào ngờ gây ra món nợ khổng lồ, hại cả đời con gái.
Thẩm Đại uống nước không nổi, Thẩm Nhung đặt ly sang cạnh bên. Lúc con hỏi bà có muốn nghe chút nhạc không, Thẩm Đại liền ngửi thấy mùi rượu trên người con.
Mặt Thẩm Đại đanh lại, âm thầm cuộn tay thành đấm, tạm dừng một lát, bất ngờ nói: “Con với Minh Trản thật sự không còn liên lạc nữa sao?”
Thẩm Nhung đang định chọn bài, quay sang nhìn mẹ với ánh mắt khó hiểu, “Sao mẹ lại nhắc đến chị ấy?”
Hai năm, kể từ khi Thịnh Minh Trản rời khỏi nhà họ Thẩm, cái tên “Thịnh Minh Trản” này đã từng có mối liên hệ chặt chẽ với nhà cô, giờ như mây bay gió thoảng, chìm vào lãng quên.
Cho tới nay, hai mẹ ăn ý tránh mặt, sợ làm người khó chịu. Thế mà giờ, chính Thẩm Đại lại là người mở lời trước.
“Mẹ nghe nói, mấy năm nay con bé ở nước ngoài làm ăn rất khá…”
Thẩm Nhung hiểu được hàm ý trong lời mẹ.
Không nghe con gái đáp, Thẩm Đại vất vả đưa mắt sang nhìn con. Vào lúc cả hai đối diện, Thẩm Đại nhìn rõ quá trình toàn bộ hốc mắt của Thẩm Nhung dần chuyển sang màu đỏ.
Thẩm Đại hiểu tính con gái mình – con bé giận.
Mà giờ phút này, qua mấy ngày mệt mỏi, dạ dày Thẩm Nhung bắt đầu co thắt, chút sức lực để tức giận cũng không còn.
“Mẹ thôi nhắc đến chị ấy nữa được không?” Giọng nói của Thẩm Nhung rất nhẹ, tuy thế, nó mang theo sự quyết đoán: đừng nói.
Thẩm Đại ngưng, không đề cập.
Thẩm Nhung ấn phát mấy bài hát nhẹ nhàng đã chọn cho tối nay.
Đang định làm một giấc, giải tỏa sự mệt mỏi của cả một đêm, Thẩm Nhung nghe thấy Thẩm Đại nhắm hai mắt, mẹ nói khẽ: “Giờ mẹ nên chết thì hơn.”
Thẩm Nhung nhìn vào góc nghiêng của mẹ, quá đỗi quen thuộc, nhưng, thời khắc này lại bị bao phủ bởi một lớp khói lạ kỳ.
Từ lúc Thẩm Đại ngã bệnh đến nay, vào chính thời điểm này Thẩm Nhung mới có thể cảm nhận chân thật và rõ ràng nhất…
Hóa ra định mệnh đã tồn tại rất lâu, từ lúc cô bắt đầu sinh ra. Trong suốt quãng đời, chắc hẳn sẽ đến lúc có người rời xa cô.
Chiếc giường gấp vừa nhỏ vừa cứng, chỉ cần bất cẩn xoay người sẽ ngã.
Thế nhưng, hơn tháng ở bệnh viện chăm mẹ, cô đã khống chế việc đó hoàn hảo. Nếu lỡ như vô tình té xuống, chỉ với một cú xoay người cô vẫn có thể giữ thế thăng bằng trong mơ, tiếp đất an toàn.
Song, hôm nay cô không có cơ hội nhảy múa trong mơ. Căn bản vì cô không ngủ được.
Dẫu rằng thấm mệt, dẫu rằng bị tra tấn đến khó chịu vẫn không tài nào đi vào mộng cảnh. Thật sai lầm khi chọn bài hát đã từng tổn thương cô rất nhiều vào danh sách nhạc.
Thẩm Đại đã say giấc, Thẩm Nhung vặn âm thanh nhỏ nhất, giai điệu bài hát “Adieu” phát ra từ chiếc loa cầm tay nhỏ chậm rãi du dương trong phòng bệnh vào đêm khuya tĩnh lặng. Những dòng tâm tư vẫn sục sôi xoay quanh cô.
Nằm co ro trên chiếc giường gấp, cô không kìm được lòng, nhẩm theo trong đầu, một lần rồi lại một lần.
…
Va, maintenant va t”en
Đi, đi ngay bây giờ đi
J”apprendrai sans toi à aimer le vent l”air frais de la nuit
Không có em, tôi sẽ học yêu cơn gió thoảng và lạnh lẽo của đêm đen
J”apprendrai sans toi avec les chenilles et les papillons à tromper l”ennui
Không có em, tôi sẽ học cách quên nỗi buồn, cùng hoa thơm, bướm lượn
Ne tran?? pas, adieu
Đừng chần chừ nữa, đi đi…
___
Mười lăm năm trước.
Ngày nọ, khi đó Thẩm Nhung 13 tuổi. Hôm ấy tuyết cũng bay lả tả giống như hôm nay. Thẩm Đại “thân chinh”, lái xe chở cô đi học thanh nhạc.
“Sao mẹ muốn lấy lòng con?”
Sắp đến tuổi dậy thì, gương mặt Thẩm Nhung càng ngày càng sắc sảo. Cô ngồi trên ghế phụ ăn thanh sô cô la mình hằng ao ước từ lâu, nhưng Thẩm Đại chưa từng mua cho cô, lý do là phải ít ăn quà vặt. Cô xảo quyệt nhìn mẹ.
Thẩm Đại cười, nói: “Ranh con này, gì mà lấy lòng, cái này gọi là “thương con””. Đúng rồi, lát nữa học thanh nhạc xong, con đi cùng mẹ chọn bánh kem nhé?”
“Bánh kem? Mấy tháng nữa mới đến sinh nhật con mà?”
“Mẹ già chứ chưa lẫn, không quên sinh nhật con. Mình đi mua quà cho chị con.”
Nói đến đây, Thẩm Nhung ngừng nhai sô cô la, ngờ vực nhìn Thẩm Đại. “Chị con?”
“Nhớ bác Thịnh không?
“Nhớ chứ, bác là tình đầu của mẹ mà?”
Thẩm Đại “phì”, bà bật cười. “Gì mà tình đầu, ăn bậy nói bạ.”
Nghĩ tới, bà bổ sung: “Người ta có thiện cảm với nhau thôi. Bác ấy là học trò ông con tự hào nhất. Mà hỡi ơi, trăm năm trong cõi người ta, chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau. Bác ấy và vợ mất trong tai nạn, để lại con gái. Con nhớ chị Minh Trản không? Người con khen đẹp ấy, giờ còn đẹp dữ nữa.”
Nghe mẹ nói, Thẩm Nhung đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Con nói thích khi nào đâu. Con hiểu rồi, hôm nay mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho Thịnh Minh Trản, đúng không?”
Thẩm Đại khẽ nhíu mày. “Đừng gọi thẳng tên như thế, người ta lớn hơn con 2 tuổi đấy. Phải gọi là chị, lễ phép chút đi.”
“Nhà Thịnh Minh Trản ở đâu? Còn xa không ạ?”
“…Chị Minh Trản của con đang ở nhà chúng ta. Lát nữa sẽ tổ chức sinh nhật cho con bé tại nhà luôn.”
Thẩm Nhung hơi kinh ngạc. Tuy tuổi còn nhỏ, chỉ vừa vào cấp hai nhưng trong lòng cô đã nảy ra một ý tưởng mơ hồ.
Học xong lớp thanh nhạc, cô và Thẩm Đại cùng nhau chọn một cái bánh kem sô cô la chảy cho Thịnh Minh Trản.
Lúc Thẩm Đại trả tiền xong, Thẩm Nhung giữ chặt tay bà, nói:
“Sinh nhật sao lại có thể quên đội vương miện chứ? Mẹ này, thế mà mẹ còn muốn tổ chức sinh nhật cho người ta? Cẩu thả.”
Thẩm Đại nhìn theo hướng ánh mắt con, thấy trên tủ kính có một hộp quà được bày bán. Trong hộp quà có một chiếc vương miện nhỏ và một hộp nến lớn xinh xắn. Đúng là kiểu các bé gái thích.
Thẩm Đại nhìn xuống dáng vẻ hờ hững đút tay vào túi của Thẩm Nhung, bà mỉm cười, xoa đầu con.
Thẩm Nhung quay đầu lại, bĩu môi, nói: “Rối tóc con bây giờ.”
Mua bánh kem và quà sinh nhật xong. Trên đường về, Thẩm Đại không ngừng luyên thuyên.
“Chị Minh Trản khổ ải. Con bé ở cùng dì và bà nội trong suốt những năm ba mẹ mất. Mà ai người này chẳng tốt lành, chắc con bé khó sống…”
Thẩm Đại còn chưa nói xong, Thẩm Nhung chăm chú nghịch điện thoại, không thèm ngẩng đầu, cô nói: “Để phòng ngừa nên chọn ở cùng với chúng ta, Thịnh Minh Trản dễ ở chung lắm à?”
“Cái con bé này, gì mà dễ hay không dễ? Chỉ là, ờm… có hơi hướng nội.”
“Con hiểu rồi. Con sẽ chủ động, nhường vậy.”
“…” Thẩm Đại nhìn con chằm chằm cả nửa buổi, cuối cùng bà cười, nói. “Nhỏ mà lanh.”
Thẩm Nhung xách bánh kem vào nhà trước Thẩm Đại.
Vừa bước vào phòng, thấy ngay chị bé lạ hoắc đang cúi đầu xem điện thoại, ngồi một mình trên sô pha.
“Minh Trản, em gái Tiểu Nhung của con về rồi đây.”
Thẩm Đại lên tiếng gọi, Thịnh Minh Trản ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung khi còn nhỏ, cô từng Thịnh Minh Trản trong liên hoan của người lớn. Cô hãy còn nhớ như in, chị bé ấy rất thích cười.
Nhưng chị bé xoã tóc ngang vai trước mặt thì khác. Trông chị đẹp nhưng mang theo vẻ u ám, đầy cảnh giác.
Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình khiến cho cả người chị ấy trở nên u sầu. Khác một trời một vực với hình ảnh trong trí nhớ.
Thịnh Minh Trản không nói gì. Ánh mắt dừng lại chỗ Thẩm Nhung – người đầu đến chân tinh xảo như một cô công chúa. Sau đó lạnh lùng cúi đầu nhìn vào màn hình trên điện thoại.
Thực sự khó ở – Thẩm Nhung nhủ trong lòng.
Thẩm Đại vào phòng bếp, dặn dò dì Tưởng chuẩn bị cho Thịnh Minh Trản tiệc sinh nhật lớn.
Vì đứng đợi cả nửa ngày, Thẩm Nhung đói bụng. Thấy Thịnh Minh Trản không mấy quan tâm mình, liền tìm cớ bắt chuyện:
“Hai đứa mình gặp nhau lúc nhỏ rồi đúng không?”
Thịnh Minh Trản vẫn phớt lờ cô.
Thẩm Nhung mếu máo, đặt bánh kem lên mâm đồ ăn, đi về phía Thịnh Minh Trản.
Phát hiện có người tới gần, Thịnh Minh Trản lập tức cất điện thoại vào túi.
“Còn sớm lắm, chưa ăn cơm, làm miếng lót dạ trước.”
Thẩm Nhung cầm nĩa cắm thẳng vào mặt bánh, nâng mâm đến trước mặt Thịnh Minh Trản. “Thử đi.”
Thịnh Minh Trản im lặng như cũ, thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu.
“Không thích sô cô la à?”
Thẩm Nhung tò mò, trên đời này thật sự có người không thích sô cô la?
Lúc Thẩm Nhung đang u uất, Thịnh Minh Trản đã chịu mở miệng. “Tránh xa tôi chút.”
Giọng nói của Thịnh Minh Trản thay đổi. Là giọng nữ trung, hơi trầm nhưng rất êm tai. Tiếng nói thật dễ nghe, tuy vậy lại mang theo mười phần uy hiếp và không có tình người.
Thịnh Minh Trản ngồi, còn Thẩm Nhung đứng. Cô đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhung, trong đó toát lên vẻ lạnh lùng không thèm che giấu. Giống như dã thú đang dõi theo một con cừu non ngơ ngác, đợi thời cơ thích hợp, cắn đứt cổ con cừu.
Thẩm Nhung đáp: “Ra là không thích em.”
Cô xoay người đặt mâm đồ ăn trở lại, tự mình ăn bánh kem.
Điện thoại để trong túi vang lên. Lúc Thịnh Minh Trản đưa tay vào túi lấy, cũng có đồ rơi ra. Nó “cạch” dừng trên nền đá, sau đó văng xa thêm một đoạn, theo quán tính, đáp ngay chân Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung cắn nĩa, cúi đầu nhìn xuống: một con dao bấm.
(Switchblade ấy)
Lưỡi dao sắc bén lóe lên. Đầu nhọn gần như có thể dễ dàng đâm thủng ngực cô gái.
Thẩm Nhung nhìn về chủ nhân con dao và Thịnh Minh Trản cũng đang nhìn cô. Sắc mặt có phần căng thẳng hơn trước đó.
Tiếng cười của Thẩm Đại truyền ra từ phòng bếp, Thịnh Minh Trản vô thức lấy tay đặt lên đầu gối bấu chặt vào quần.
Từ góc độ này, Thẩm Nhung có thể thấy rõ trên cổ Thịnh Minh Trản có vết thương mới lành, dài chừng ngón tay. Đấy không phải thứ được tạo ra từ sự bất cẩn trong sinh hoạt.
Thẩm Nhung ngẫm nghĩ, đặt bánh kem sang một bên, nhặt con dao lên. Muốn gập nó nó lại nhưng loay hoay nửa ngày vẫn không xê xích.
Thịnh Minh Trản: “…”
Thẩm Nhung: “…”
Thẩm Nhung xấu hổ, ho khan một cái. Sau đó quay dao lại, ngón tay mảnh khảnh cầm lưỡi dao, chĩa đuôi dao về phía của Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản có hơi bất ngờ, cô nhận lấy, sau đó bấm vào khóa, dễ dàng gấp lại, cất vào túi.
“Đừng lo.” Thẩm Nhung xoay người, dùng khóe mắt liếc chị bé. “Em không mách Thẩm Đại đâu.”