*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, ba Quý và mẹ Quý từ Yến Thành trở về nhà.
Mẹ Quý xách túi bước vào cửa: “Tiểu Trì ơi, mẹ mới mua con chuột mới cho con đây, không biết con có thích hay không?”
Bà đi tới phòng của cậu thiếu niên. Cửa phòng khép hờ, nhưng đẩy cửa ra, trong phòng lại chẳng có gì ngoài chiếc chăn đã được gấp gọn, như thể chưa từng có ai sinh sống nơi đây.
Bà lo lắng nhìn ba Quý, ông vội vàng mở điện thoại lên, trán toát đầy mồ hôi lạnh: “Đứa nhỏ này có thể đi đâu được cơ chứ?”
Một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối, giọng thiếu niên vang lên qua di động: “Con không về đâu.”
“Con bây giờ còn chưa thành niên, ai dám cho con thuê phòng hả? Trọ ở bên ngoài cũng không mấy an toàn.” Ba Quý nói chậm dần, “Nghe lời ba, mau về nhà đi con.”
Ấy vậy, ông nghe thiếu niên lạnh lùng hỏi ngược lại: “Về nhà để mọi người lục vali thêm lần nữa sao?”
Điện thoại sau đó bị ngắt.
Mặt ba Quý đỏ bừng, ông cầm chiếc điện thoại đã tắt, quay đầu sang bảo mẹ Quý: “Thằng nhóc này thù dai thật.”
“Em còn nhớ lúc Tiểu Thư mười tuổi không? Khi đó nó nghịch ngợm làm đổ lọ dưa muối, tâm trạng anh không tốt nên lần đầu mắng nó mấy câu. Cứ tưởng nó sẽ không chịu để ý đến anh nữa, vậy mà hôm sau nó vẫn chạy ra trước mặt anh cười ngọt.” Ba Quý thở dài, “Nếu là Tiểu Thư thì tốt rồi.”
Mẹ Quý không đáp lời, chỉ nhìn chiếc chăn được gấp gọn gàng trên cái giường nhỏ. Cậu hẳn là đã ở nhà đợi bọn họ, nhưng bà và chồng chưa nói một câu đã đi đến Yến Thành.
Bà không rõ một đứa trẻ phải cần biết bao nhiêu dũng khí mới dám một mình rời khỏi nhà, song bà biết rằng cả hai đã làm tổn thương đứa bé nọ.
♪
Trong nhà cách âm không tốt lắm, trên tầng truyền đến tiếng ném và đập đồ. Thẩm Trì mặt không cảm xúc đeo tai nghe lên.
Lam Hằng gửi cho cậu lời mời vào đội.
Cậu nhấn đồng ý.
Do đang chơi đấu hạng nên bản đồ được chọn ngẫu nhiên. Bọn họ quay trúng bản đồ rừng nhiệt đới, rồi hạ cánh xuống khu đền thờ. Khu đền nằm ở phía Tây bản đồ, gần đường bay nhất, vậy nên có không ít người đáp xuống nơi đây. Cậu lặng lẽ đi lượm trang bị, không dùng ống ngắm mà cứ thế tay không nã súng.
Từ lúc vào trận đến giờ Lam Hằng vẫn chẳng lên tiếng. Mãi cho đến khi lục soát hết đền thờ, anh mới nhịn không nổi nói: “Cậu không muốn hỏi vì sao anh lại tìm cậu à?”
Thẩm Trì trả lời: “Không muốn.”
Lam Hằng:…
[Hahahahahahahahahahahahahahaha quả nhiên lão Lam vẫn chưa biết mình bị coi là công cụ hình người]
[Bé con không dễ quan tâm đến người ta đâu]
[Trừ khi đưa cá khô nhỏ nha]
Lam Hằng đành phải tự mình lên tiếng: “Nền tảng đang triển khai một vài hoạt động cho mùa giải mới, cuối tháng này là hết hạn rồi. Streamer đã kí hợp đồng lọt top 50 server châu Á sẽ được nhận đề cử, ai có thứ hạng cao nhất được thưởng năm nghìn nhân dân tệ.”
Nghe tới câu nói sau cùng, động tác nạp đạn của Thẩm Trì khựng lại: “Năm ngàn?”
“Hai chúng ta bây giờ ở server châu Á đang xếp trên hạng 50, tuần này lập team đấu rank để nhận đề cử chắc không có vấn đề gì.” Lam Hằng tiếp tục, “Về phần năm ngàn tiền thưởng, hiện tại xếp hạng cao nhất đang là Hứa Thành, cao hơn chúng ta tận hai nghìn điểm lận.”
Ý Lam Hằng muốn nói là đừng tơ tưởng đến năm nghìn kia nữa, chênh lệch quá lớn, một tuần cũng chẳng tài nào đuổi kịp cho được. Vậy mà anh lại nghe thấy thiếu niên thản nhiên nói: “Không khó lắm.”
[Sao tui nghe câu này từ miệng Late lại không thấy ngạc nhiên tí nào nhỉ]
[Còn tui vẫn hơi bất ngờ, Hứa Thành được coi là streamer đỉnh cao của Kitten Live mà, mùa giải này cậu ấy cũng chơi rank nghiêm túc lắm]
[Bé con không nhắm vào Hứa Thành đâu, bé con chỉ đơn giản muốn cá khô thôi]
[Nói đến cá khô nhỏ là tui lại nghĩ đến tên rác rưởi Dư Thanh]
Dù Lam Hằng đã quen với tính tình của Late, song anh vẫn không khỏi nhắc nhở cậu: “Một tuần đuổi kịp hai nghìn điểm nghĩa là gì? Nghĩa là ván nào cậu cũng phải thắng và giết được hơn hai mươi người đấy.”
Ở cấp thấp còn không rõ ràng mấy, nhưng càng lên cao thì ngay cả trình độ của người chơi bình thường cũng vô cùng vững vàng. Tất cả đều hướng tới sự sống còn, rất hiếm người vừa vào trận đã nổ súng ngay, đôi lúc trong trận còn rất khó gặp được đến hai mươi người.
“Hướng Đông Bắc có ít nhất bốn người.” Thẩm Trì thu súng, đi về phía Nam.
“Sao cậu biết?” Lam Hằng tò mò hỏi.
“Lúc nãy nhảy dù cũng có một đội ba người nhảy xuống cùng. Vừa rồi có một chiếc xe hơi chạy đằng sau chúng ta, chắc là bọn họ. Phía trước có tiếng súng nổ, bọn họ cũng chưa đi được bao xa đâu.”
Trong mắt Lam Hằng lộ vẻ kinh ngạc. Thời điểm diễn ra Kitten Cup, thiếu niên hoàn toàn chơi game theo bản năng, nhưng giờ đây cậu đã bắt đầu chú ý đến việc thu thập và phân tích thông tin.
Anh đã nghe kể về chuyện của Dư Thanh, người kia đồng ý trả mười nghìn con cá khô nhỏ nhưng cuối cùng lại lủi mất. Vốn anh còn đang tiếc, nhưng có vẻ sau một tuần đấu rank căng thẳng, trình độ của cậu đã cao lên một bậc.
Bọn họ di chuyển đến Pai Nan ở phía Đông Bắc, quả nhiên có một nhóm người đang lục soát mấy chiếc hộp bốc khói trên mặt đất. Late nghênh đón kẻ địch từ chính diện, rồi chạy ra sau mở đường súng, chẳng mấy chốc đã giải quyết gọn bốn tên.
Lam Hằng đang đổi trang bị, bỗng anh thấy thiếu niên đi đến phía trước toà nhà quan sát. Giọng nói của cậu vang lên trong đội: “Theo thông tin tiêu diệt thì có hai đội đang ở trại huấn luyện. Một người giữ khẩu 98K, khả năng cao là họ đang ở trên toà nhà ba tầng phía Bắc khu căn cứ, cũng có thể là căn hai tầng nằm phía sau hầm trú ẩn.”
[Nếu không phải đang xem từ góc nhìn của Late, có khi tui đã nghĩ bé nó bật nhìn xuyên thấu rồi]
[Nhớ rõ thông tin quá]
[Từ game sinh tồn biến thành game đi săn]
[Với cái đà này thì chưa biết chừng được hai mươi mạng thật]
Xét theo lối hành xử mà nói, thiếu niên quá đỗi kiệm lời, lúc nào cũng hành động một mình, lại càng không phải một người chỉ huy giỏi. Ấy thế, cậu chưa từng bỏ sót bất cứ chi tiết nào có thể dùng để phân tích, làm Lam Hằng không khỏi cảm thấy tin tưởng từ tận đáy lòng, đi theo cậu chém giết một đường.
Kết thúc trận đấu, anh phá kỉ lục giết được mười chín mạng, còn số lượt tiêu diệt của Late lên đến tận hai mươi mốt. Bỗng dưng anh nhận ra rằng cứ theo cái tốc độ này, có khi cậu thật sự có cơ hội vượt qua Hứa Thành.
Hai người chơi mãi đến mười một giờ đêm, phối hợp càng ngày càng ăn ý. Dù cả hai có đi theo nhóm bốn người đi chăng nữa thì vẫn duy trì được chuỗi thắng đáng kinh ngạc.
Phòng livestream cứ lưu luyến mãi chẳng rời.
[Ngày mai cũng duo đi]
[Muốn xem bọn họ chơi cùng nhau ghê]
[Tự dưng thấy có cảm giác CP nha]
[Lặng lẽ đồng tình]
Thẩm Trì đang định bắt đầu ván tiếp theo thì chợt thấy Nghiêm Tuyết Tiêu online, bèn vội vàng rời khỏi đội Lam Hằng.
Lam Hằng ở bên kia còn đang thắc mắc tại sao cậu lại tắt livestream sớm đến vậy, rõ ràng đây mới là lúc cuộc sống của đám streamer quen thức đêm bắt đầu, bên này Thẩm Trì đã gửi lời mời vào đội cho Nghiêm Tuyết Tiêu.
[Công cụ hình người Lam Hằng thật quá thảm]
[Là nữ sinh lần trước kìa!]
[Bé con lại mời cô ấy rồi]
Thẩm Trì nhấn nút bắt đầu, hình ảnh trò chơi chậm rãi hiện lên với hòn đảo được bao bọc bởi làn nước trong xanh. Sau khi đánh dấu điểm hạ cánh, cậu bèn tò mò hỏi: “Sao hôm nay cậu lại chơi thế?”
Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ. truyện xuyên nhanh
《Đúng lúc rảnh rỗi.》
Thẩm Trì chọn nhảy xuống một trang trại không giàu tài nguyên lắm, vừa tìm kiếm vật tư vừa hỏi tiếp: “Lúc nào trông cậu cũng có vẻ bận lắm, bận là bận việc học hay sao?”
Đối phương đáp lời cậu.
《Bận làm dự án với bạn bè nữa.》
Thiếu niên “Ồ” một tiếng. Nhìn hai chữ “bạn bè”, chẳng hiểu sao cậu lại hỏi thêm một câu: “Cậu có bạn trai chưa?”
[Ngửi được mùi không bình thường nha]
[Bé ơi bé còn nhỏ mà!]
[Không nhưng mà sao mấy bồ nghĩ nhiều thế? Hỏi câu này thì có gì bất thường hả]
Thẩm Trì nhìn chằm chằm màn hình. Có lẽ vì liên quan đến đời tư nên đối phương không trả lời, song khi cậu rời mắt chuẩn bị tập trung chơi game, người nọ bỗng nhắn lại một câu.
《Tạm thời chưa có.》
Bàn tay đang siết chặt con chuột nơi cậu buông lỏng như thay cho tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trái tim đột nhiên đập mạnh, dẫu có đeo tai nghe, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của chính mình.
♪
Chơi đến mười hai giờ đêm, Thẩm Trì tắt livestream. Bình thường cậu sẽ phát sóng tới tận hai, ba giờ sáng, nhưng hôm nay lúc đứng dậy khỏi ghế đi lấy nước, cậu lại cảm thấy chóng mặt.
Thiếu niên nhắm mắt, vịn ghế đứng yên một lúc thì cơn choáng váng kia mới biến mất. Cậu vào bếp, cầm ấm đun rót nước đã nguội ra cốc.
Cậu giơ cổ tay lên. Chẳng biết từ lúc nào, nó đã nhỏ như cổ tay con gái, bởi nước da tái nhợt nên trông ốm yếu tợn.
Cậu cảm giác cơ thể mình đang ngày một suy nhược. Rõ ràng là cậu đã sắp thành niên, nhưng cậu cảm thấy cái tuổi trưởng thành kia vẫn đang cách mình xa lắm, không biết phải mất bao lâu mới trở thành người lớn được.
Cậu trai ra mở cửa tủ lạnh, trong tủ rỗng không chẳng có thứ gì. Cậu mím môi đóng cửa tủ lại, cầm cốc lên uống nước.
Thẩm Trì uống nước xong thì đi ngủ. Cậu đang định tắt đèn, điện thoại bỗng dưng hiện lên một tin nhắn mới, là Nghiêm Tuyết Tiêu chuyển tiếp cho cậu một đường link.
Nghiêm Tuyết Tiêu: giúp bạn.
Thẩm Trì nhấn vào liên kết nọ. Đây đúng là điển hình trong vòng bạn bè, chủ tiệm mới khai trương nên đang giảm giá gói đồ ăn vặt với giá một tệ. Cậu đã từng thấy những trường hợp tương tự dán trên bảng thông báo của khu phố mua sắm, tất cả đều dùng chung một bài, ban đầu nói cái gì mà một tệ một bao đồ ăn vặt, song chỉ riêng bưu phí đã lên đến hàng trăm đồng, đều là lừa đảo hết.
Cậu không chút do dự chuẩn bị đóng trang web lại, nhưng nhìn hình ảnh đống đồ ăn vặt muôn màu muôn vẻ, nào là khoai chiên, rồi thạch cam, bánh quy vị soda dâu tây,… Từng món một như rất mong cậu đến ăn chúng, món nào món nấy đều vô cùng mê hoặc, mời gọi người ta tới thưởng thức.
Bàn tay toan nhấn nút tắt của cậu thiếu kiên quyết hẳn. Cậu tự nhủ rằng mình sẽ chỉ mua một lần, không nhịn được đi thanh toán một tệ kia và điền địa chỉ của mình vào.
Buổi sáng cuối tuần, Thẩm Trì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Cậu mặc thêm quần áo rồi đi ra cửa, nhưng không lập tức mở ngay mà quan sát qua mắt mèo. Thấy bên ngoài là nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu xanh, cậu mới mở cửa ra.
Nhân viên chuyển phát nhanh đặt một chiếc hộp lớn xuống đất, lịch sự đưa bút cho cậu: “Mời anh kí nhận chuyển phát nhanh.”
Thẩm Trì không nhớ bản thân đã từng đặt gì trên mạng. Cậu đang định hỏi xem có phải đối phương giao nhầm hay không thì chợt nhớ tới một tệ mình đã tiêu.
Hoá ra hàng thật sự được giao đến thật.
Cậu điền tên mình vào, khó khăn nhận lấy bưu kiện từ tay nhân viên chuyển phát nhanh nọ, đoạn đóng cửa lại. Quỳ xuống đất, cậu cẩn thận dùng dao rạch hộp đồ vừa giao.
Vừa mở xong, thiếu niên đã nhíu mày, nhận ra bản thân thật sự bị lừa.
Trong thùng không có đồ ăn vặt, tất cả đều là sữa, viên canxi, thịt bò khô,… dán nhãn tiếng Anh. Cậu nghi ngờ liếc tờ phiếu chuyển phát.
Có vẻ như thùng hàng được gửi tới từ nước Mỹ.